Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

chương 57: tức giận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kì Minh Nguyệt không chút nào kháng cự mặc hắn gắt gao đem chính mình ôm ở trước ngực, không nhìn thấy Phụ hoàng đang đi về hướng nào, cảnh vật vụt qua, gió thổi vù vù bên tai, tuyết bay tán loạn, rơi xuống ở trên người cả hai, hắn cũng không hề cảm thấy lạnh chút nào, cơ thể ấm áp của Phụ hoàng áp chặt cùng với mình, mùi đàn hương quen thuộc giống như đang bay vào trong lòng, dâng lên trận trận gợn sóng, cánh tay ở bên hông hắn ôm chặt hơn một chút, giống như buông ra một tiếng thở dài, nhẹ giọng khinh hoán một câu: “Phụ hoàng …”

Kì Hủ Thiên không đáp, cởi bỏ xuống mặt nạ lại là sắc mặt âm trầm như trước, động tác dưới chân nhanh như tia chớp, bàn tay đang ở bên hông hắn càng gia tăng thêm chút lực, cảm giác hơi nhói đau làm cho trong mắt Kì Minh Nguyệt tràn ra một chút ý cười, sự bá đạo của Phụ hoàng cùng dục vọng độc chiếm vẫn như cũ không hề thay đổi, vẫn vì thấy hắn cùng người khác thân cận mà nổi giận, nhưng không biết những mặt khác có thay đổi không …

Hai tay đang ôm ở cổ y chậm rãi hạ thấp xuống, mang theo chút ý thăm dò cùng trêu chọc, Kì Hủ Thiên hô hấp có chút thay đổi, cước bộ hơi chậm lại, sắc mặt âm trầm lộ ra vẻ mặt nguy hiểm, trực tiếp dừng lại, đột nhiên đưa hắn ấn sát vào trong lồng ngực, hai người thân hình kề sát, Kì Hủ Thiên nhìn Kì Minh Nguyệt, ánh mắt nóng bỏng, tiếng nói ám ách đông lạnh: “Minh Nhi nếu là chờ không được, Phụ hoàng không ngại ở ngay tại nơi này hảo hảo khiển trách ngươi một phen.”

Làm như không thấy được sự tức giận của hắn, Kì Minh Nguyệt nhướn mày cười khẽ nói: “Đã lâu không gặp, Sự kiên nhẫn của Phụ hoàng dường như trở lên tệ đi.” Đứng vững xuống đất, chỉ thấy quanh mình là một rừng cây, mấy tòa kiến trúc ở cách đó không xa nhìn có chút quen thuộc, tựa hồ đã vào đến trong cung nhưng không phải là tiền điện, mà là rừng núi phía sau Huyễn thiên điện.

“Ta thực hận không thể quay trở lại đem Diễm Thanh giết đi, mới đoàn tụ, Minh Nhi lại khiến cho Phụ hoàng nhìn thấy cảnh tượng như thế, Minh Nhi nên sẵn sàng chuẩn bị đón nhận sự tức giận của ta đi, lần này nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi …” Ngữ thanh trầm thấp như đang kềm nén sự tức giận, nhưng đã không còn che dấu được dục vọng đam mê bên trong. Kì Hủ Thiên xoay người đưa thân mình y ấn chặt lên trên thân cây, hôn trụ đôi môi đang hé ra định nói cái gì đó của hắn, hương vị mềm mại lại dụ nhân, so với năm đó còn ngọt hơn, bàn tay ở bên hông hắn dao động, không còn vẻ ngây ngô, nhưng vẫn linh hoạt như vậy, thân mình thiếu niên đã bắt đầu có dáng vẻ thân thể cường tráng của nam tử trưởng thành, lại càng tăng thêm phong tư, càng thêm khiến người ta điên cuồng.

Kì Minh Nguyệt khẽ mở miệng, mặc cho Phụ hoàng ở trong miệng ráo riết cuốn lấy, nụ hôn gắt gao bạo ngược giống như đang phát tiết tức giận, lại giống như muốn tố lên tình cảm ly biệt, áp lực, lại vẫn cực nóng kịch liệt như gió bão bình thường, cùng lưỡi của Phụ hoàng dây dưa quấn quýt lấy nhau, hắn cũng trao muốn cho Phụ hoàng sự nóng bỏng tương tự, khẽ liếm, duyện – hấp, trong bầu trời đêm trong trẻo nhưng giá lạnh nhiệt độ nóng bỏng trong miệng hai người khiến hơi thở thoát ra bốc hơi thành một lớp sương mỏng.

Dùng chính thân hình của mình đem người của Minh Nhi gắt gao kìm ở phía trên thân cây, Kì Hủ Thiên cơ hồ không thể khống chế được dục niệm của chính mình, trong lòng giống như đang kêu gào, đem phần thân dưới liên tục điên cuồng cọ xát vào cửa mình của Minh Nhi, hận không thể đem Minh Nhi nhốt vào trong cơ thể mình, chỉ thuộc về một mình hắn.

Tức giận cùng dục niệm, khiến Kì Hủ Thiên mang theo một chút điên cuồng, ở trong miệng hắn tàn sát bừa bãi, cơ hồ hôn đau Kì Minh Nguyệt. Thuận ý để cho Phụ hoàng điên cuồng tiến vào, một chút đau đớn nhói lên, lúc này càng làm cho tình ý trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, cảm thụ được tình ý khắc sâu của Phụ hoàng đối với hắn, liều lĩnh đáp lại, giống như chỉ có như thế mới có thể nói hết tưởng niệm tích tụ do biệt ly quá lâu.

…………………………………………..

Tựa hồ vẫn còn tức giận, Kì Hủ Thiên nhìn thấy thiếu niên trước người, buông câu nói mang ý cảnh cáo, ngữ thanh mềm nhẹ lại tràn ngập nguy hiểm: “Nói, ngươi là của ta!”

Kì Minh Nguyệt gần sát hắn, cười khẽ: “Được, Minh Nguyệt vốn là của Phụ hoàng a, chỉ thuộc về một mình Phụ hoàng.”

Thấy hắn như thế, Kì Hủ Thiên vừa lòng híp mắt lại thu hút nói: “Là lúc trước Minh Nhi khiến Phụ hoàng tức giận, trong chốc lát nữa cũng đừng oán trách Phụ hoàng …”

Dưới ánh trăng, những bông tuyết còn đang chậm rãi bay xuống, rơi ở trên mái tóc mặc mầu đen tuyền của hai người làm hiện ra màu ngân bạch đẹp đẽ, tuyết bay phấp phới khắp nơi không hề làm cho dục niệm của hai người tiêu giảm, dục niệm lửa nóng cùng những tiếng thở dốc nóng rực từ trong miệng thốt ra ở không trung bốc lên thành một mảnh sương mù, Kì Hủ Thiên ôm lấy thân mình của hắn, gắt gao đưa hắn đặt ở phía trên thân cây, không hề lưu lại khe hở nào, sự chuyển động cuồng nhiệt vẫn không đủ để phát tiết sự tức giận cùng dục niệm đang ngập đầy trong hắn.

Trong bóng đêm không người, ánh trăng ngân bạch rơi ở trên cây như mặc một lớp giáp trụ ngân trang, đã ở trên tóc Kì Minh Nguyệt phát ra quang mang lạnh lùng trong trẻo, dưới ánh trăng, thiếu niên không chút nào che dấu vẻ vui thích trên mặt, mỗi một lần thở dốc rên rỉ của y đều giống như một lời yêu cầu khiến cho Kì Hủ Thiên càng thêm kịch liệt cuồng nhiệt dữ dội hơn.

Bông tuyết rơi xuống dừng ở trên người hai người liền trong khoảnh khắc hóa thành hư vô, sương mù bốc hơi quanh quẩn, tuy là trong tuyết đêm rét lạnh, thân mình hai người kề sát lại bốc lên lửa nóng dị thường.

Kì Hủ Thiên ôm chặt thiếu niên trong lòng, hôn lên đôi môi đang phát ra tiếng thở dốc rên rỉ: “Nhớ kĩ, Minh Nhi … Trên người ngươi mỗi một tấc đều là của Phụ hoàng …”

Hàm chứa khinh suyễn, đôi môi Kì Minh Nguyệt xẹt qua bên tai Kì Hủ Thiên: “Phụ hoàng cũng là của ta …”

Một lúc sau, buông Kì Minh Nguyệt ra, nhìn ngắm khuôn mặt của y, trong con mắt u tối của Kì Hủ Thiên dấy lên ham muốn mãnh liệt.

Sau khi xong xuôi tất cả, y mới nhẹ nhàng đặt Kì Minh Nguyệt xuống, khẽ vuốt ve khuôn mặt của y và hỏi: “Phụ hoàng làm Minh Nhi đau phải không?” �

_____ Hết chính văn chương _____

Truyện Chữ Hay