Edit: Pé Heo
Beta: Nguyệt Dao
Bạch Thù vốn đang tức giận mắt sắp nổ đom đóm, trong đầu có vô số ngọn lửa nhỏ bay vòng vòng, bây giờ lại bị hai người không biết từ đâu rơi xuống cười nhạo, cô rất nhanh quay đầu lại, dùng ánh mắt hung ác nhất cuộc đời trừng hai người kia sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết.
Phía sau là một chiếc xe Porsche màu lam, một người đàn ông định mở cửa xe, đoán chừng hắn đang cúi đầu “Ân” một tiếng chỉ là để ứng phó với người phụ nữ kia.
Mà đứng bên người hắn là một cô gái trang điểm vô cùng đậm, đôi mắt hoa lệ kia không thể không làm cho nàng sinh ra nghi hoặc bởi vì muốn làm ánh mắt quyến rũ mới liều mạng vẽ mắt như vậy?
Cô gái kia khóe miệng như trước lộ ý cười trào phúng, không ngờ Bạch Thù lại đột nhiên quay đầu trừng mắt, trong lúc nhất thời gương mặt cười cứng lại, nhìn Bạch Thù trừng mắt cô ta như vậy, cũng lập tức trừng mắt lại với Bạch Thù.
Bạch Thù mím môi như trước gắt gao trừng mắt nhìn cô gái kia.
"Làm sao vậy?" Thanh âm đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền tới, đại khái là hắn cảm thấy nghi hoặc vì sao bạn gái mình đột nhiên không có động tĩnh. Vì thế ngẩng đầu, theo ánh mắt cô gái kia nhìn tới cô.
Trong mắt hắn có chút kinh ngạc.
Bạch Thù lúc này mới phát hiện, hắn ta lại là mỹ nam xuất hiện ở cửa phòng lúc sáng – mỹ nam không thèm nhìn cô! Mà giờ phút này bạn gái của hắn lại còn châm chọc cười nhạo trước mặt cô, thật sự là rất đáng giận!
Bạch Thù lại liếc mắt nhìn cô gái trang điểm vô cùng đậm kia lần nữa, sau đó vô cùng khinh bỉ ánh mắt thẩm mỹ của hắn, lại vô cùng cảm thán một đóa hoa lài cắm bãi phân trâu a!
Mà mỹ nam kia hình như cũng nhận ra Bạch Thù, con ngươi trong trẻo đảo một vòng hiện lên chút trêu tức, khóe miệng cong lên cười một chút giống như không cười, tiện đà xoay người nói với cô ta "Đi thôi."
Cô gái kia lập tức kéo môi hiện lên nụ cười ngọt ngấy vô cùng: "Được, A Mặc."
"Cái gì, như vậy đã muốn đi? Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy!" Cô còn chưa có mắng ngược lại nha, cô ta lại muốn chạy? Coi chị đây là cái gì a, muốn cười nhạo liền cười nhạo! Cô cũng không phải là người khoan dung độ lượng! Bạch Thù trong lòng chưa tính toán xong thì miệng đã thốt ra .
Cô ta vẻ mặt không vui, khinh khỉnh mở miệng, giọng điệu ngả ngớn, "Vậy cô muốn như thế nào?!"
"Như thế nào?! Cô có dũng khí cười nhạo tôi thì tôi cũng chỉ muốn cô mang theo một cái dấu tay mà đi? Cũ đang a ( Nhật ngữ hài âm, hay nói giỡn đâu )!" Bạch Thù dùng giọng âm dương quái khí nói ra câu cuối.
Khuôn mặt trét cả ký phấn như tường quét vôi của cô ta nháy mắt trở nên xanh mét, bộ ngực cúp E bỗng nhiên hướng về phía trước một bước, "Tôi muốn đi, cô có thể cản tôi lại sao?! Hừ, nhìn cô nghèo kiết hủ lậu, ngay cả mua giầy cũng không nổi, cũng trách không được cô giữa đường ăn vạ!"( Heo: cúp E quá khủng, ta đây cúp D mà muốn khóc rồi bả cúp E, quá ba chấm………..(o)).
Bạch Thù nổi giận, nàng dù so không lại bánh bao người ta cũng muốn so khẩu khí a! Ngay sau đó, Bạch Thù trực tiếp bẻ gãy một đoạn gót giầy nhằm về phía mặt cô ta mà ném!
Bởi vì sắc trời đã tối, hơn nữa ánh mắt Bạch thù vô cùng muốn ăn đòn ngắm mục tiêu rất không tốt, cái gót giày kia không bay theo hướng mặt cô kia, ngược lại đáp xuống kế bên – chính là đầu đại mỹ nam của chúng ta, "Phốc", âm thanh vô cùng quỷ dị, trong bầu không khí im lặng làm cho người ta nghe được vô cùng rõ ràng.
Chỉ thấy hắn ta đứng thẳng dậy, chậm rãi quay đầu, con ngươi trong trẻo nhìn thẳng Bạch Thù. Bạch Thù bị nhìn đến nổi da gà. Nếu không phải người trong cuộc, còn tưởng rằng hai người này đang đóng phim thần tượng, giờ phút này nam chính nữ chính thâm tình nhìn nhau, bên cạnh còn có nữ phụ góp vui.
Bạch Thù choáng, cảm thấy từng đàn quạ đen bay qua đầu: "aho~aho~ "
“Cô có bệnh a!" Cô gái kia ngực phập phồng chửi bậy, nhưng lại cố ý giữ hình tượng, không thể ngay lập tức xấn qua đây, mà Bạch Thù còn chưa kịp trả lại một câu "Cô chưa uống thuốc a!", Cô ta liền lập tức xoay người lôi kéo tay hắn ta, lo lắng nói, "A Mặc, anh không sao chứ?"
Bạch Thù nói, "Lau (chửi bậy), cô cười nhạo tôi được, còn tôi không được đánh trả chắc, đạo lý ở đâu ra vậy!"
Hắn ta bày ra cái mặt không bận tâm, cúi đầu nhìn theo cái gót giày mới đáp trên đầu hắn lăn vài vòng trên mặt đất vừa dừng lại, không nhanh không chậm nói, "Lusa, cô ta không bệnh, em mới có bệnh!"
Bạch Thù trong lòng rất giật mình, nghĩ rằng, người này thật sự là rất biết điều, còn biết được nguyên nhân gây ra mâu thuẫn giữa hai người các cô là người của hắn. Kết quả là, đối với hắn ấn tượng tốt đẹp tăng mạnh, thầm nghĩ, đáng tiếc cho khuôn mặt tuấn tú như vậy.
"A Mặc..." Cô ta ủy khuất, hấp hấp cái mũi, không dám làm cho nước mắt chảy ra, nhưng mà Bạch Thù cho rằng cô ta sợ nước mắt chảy ra làm trôi lớp trang điểm mắt mà cô ta kỳ công tạo ra thôi.
"Em biết rõ đầu óc người ta không bình thường, còn cùng cô ta đi tranh luận, em không phải có vấn đề sao?" Mỹ nam không vội không nóng nảy mở miệng, lại quét mắt liếc Bạch Thù một cái, bộ dáng có chút khinh miệt, "Nếu cô muốn dùng cách như vậy để hấp dẫn sự chú ý của tôi, như vậy, cô thành công, nhưng mà, tôi đối với nữ nhân lớn lên giống hồ ly như cô, không có hứng thú." Nói xong, kéo tay cô gái kia đang quấn quít lấy hắn ra, mở cửa xe tự mình ngồi vào.
Cô gái trang điểm đậm kia liếc cô một cái, lập tức tự mình kéo mở cửa xe vui vẻ đặt mông ngồi vào.
Không quá phút, động cơ vang lên tiếng khởi động, xe thể thao "Sưu" một tiếng, biến mất ngay trước mặt Bạch Thù.
Bạch Thù không thể tin miệng há hốc đứng ngay tại chỗ, muốn nói chuyện, lại bị tức nghẹn ở cổ họng một lời cũng không phun ra được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói với không khí, đừng bao giờ để cô gặp lại hắn lần nữa !
Thời gian trôi qua, cô vừa nãy dây dưa đã lâu, vừa nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã gần giờ rưỡi , chỉ còn nửa giờ nữa là bữa tiệc bắt đầu! Bây giờ muốn chạy đi mua giày mới cũng không thể bởi vì một là cô không có tiền, hai vẫn là không có tiền a!
Lại nói cô nhìn phía sau, cách đó không xa là cái gót giày bị bẻ gãy ban nãy, nhìn nhìn lại một bên chân kia giày vẫn còn hoàn hảo không bị hư tổn gì, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, nảy ra ý hay.
Vì thế cô muốn đem chiếc giày cao gót còn lại bẻ gãy, làm cho chúng trở thành một đôi giày đế bệt, dù sao vóc dáng cô cũng cao m, mang một đôi giày đế bệt thì vẫn được coi là cao gầy. Nhưng trời không chiều lòng người mà, dù cô bẻ như thế nào thì vẫn không bẻ gãy được đế nó! TMD, chiếc giày chết tiệt, cũng không biết lựa thời gian và địa điểm mà giở chứng hay sao?
Cái gót giày bị cô phía đông đập một cái phía tây gõ một cái nhưng vẫn ương ngạnh như thế, trước sau không chịu chia lìa cùng với bạn đế giày thân yêu. Nhìn cái đế giày ương ngạnh, cô cũng chỉ có thể thở dài mà cảm khái: phải chi chiếc giày kia của cô cũng ương ngạnh như vậy thì tốt rồi. …..(ToT)…..
Được rồi, cố gắng bình tĩnh, cô tin rằng cô sẽ nhanh chóng làm cho đôi giày này trở thành giày đế bệt.
Đang lúc cô đang chiến đấu hăng hái, sau lưng vang lên tiếng của một người đàn ông "Bạch Thù?"
Bạch Thù lưng cứng đờ, lúc này lại để cho người quen nhìn thấy cô làm ra hành động khiếm nhã như vậy! Làm sao bây giờ! Cô nên quay đầu lại nói vói hắn “Xin Chào” hay cô nên làm bộ không quen biết đây? Lại nói, hoặc là nói với hắn “Anh nhận nhầm người”? Bạch Thù trong lòng rất bất ổn a .
"Bạch Thù, trong người em không thoải mái sao?" Người nọ phỏng chừng thấy Bạch Thù đã lâu mà còn chưa đứng lên, tiếp tục hỏi.
Đại gia, ngài mau đi nhanh đi! Bạch Thù thầm nghĩ: Bao nhiêu năm nay cô ngụy trang, chẳng lẽ như vậy thất bại trong gang tấc? Oh, No! Ta không muốn!
"Bạch Thù?" Anh ta càng đi đến gần rồi sau đó là trực tiếp đứng trước mặt Bạch Thù.
Bạch Thù trong lòng khẽ động, nhận thấy người kia đã đứng trước mặt. Vì thế khuôn mặt thay đổi mỉm cười hoàn mỹ, ngẩng đầu, "Anh khỏe a."