Edit: Nhan Như Song
Beta: Nguyệt Dao
Lí Tô Mặc ngồi bên người Bạch Thù, khóe miệng hơi hơi gợi lên, sau đó nhẹ giọng nói bên tai Bạch Thù, "Hình như bị người khác hiểu lầm là bạn gái tôi cô rất mất hứng! Tôi không xứng với cô sao? Hử?"
Bạch Thù quay đầu, cười đến vô cùng chân chó, giọng điệu cũng không khác với chân chó, "Nào có đâu, chỉ là tôi sợ anh mất hứng, hắc hắc, hắc hắc."
Lí Tô Mặc mỉm cười, "Thật không? Thì ra dáng vẻ cô nhăn nhó ủ rũ là sợ tôi mất hứng à!"
"..." Bạch Thù nhìn trời, nhìn thần sắc Lí Tô Mặc hình như có chút đắc ý, thầm mắng anh không biết xấu hổ.
Nhưng mà hai người nói nhỏ khe khẽ như vậy, người bên ngoài nhìn vào, là đặc biệt vô cùng thân thiết, aiz, còn không phải tình lữ hả, ai tin chứ!
Một hồi tiệc rượu tàn, Bạch Thù giống như mới đánh xong một trận chiến lớn, mồ hôi lạnh đầm đìa!
Mấy cặp mắt nhỏ ái muội nhìn bốn phía giống như mấy con dao nhỏ bay loạn xạ, Bạch Thù liền vô cùng hận Lí Tô Mặc mới vừa rồi xen vào việc của người khác! Bây giờ cô thà rằng bị tên Hoàng tổng kia cọ dầu mỡ, cũng tốt hơn bị ngàn vạn phụ nữ nơi này rõ ràng bên trong lờ khen tặng có tên bắn ngầm!
Nhất là lúc tan cuộc, mọi người thấy dáng vẻ Lí Tô Mặc hình như đang chờ Bạch Thù, đều rời đi trước, không hề quấy rầy bọn họ. Mà Triệu Đại Vĩ của công ty giải trí quốc tế Triệu thị kia trước khi đi còn ở trước mặt Bạch Thù nói một câu ái muội, "Have, a, good, night!"
Tôi Have cái em gái anh! Cả nhà anh! Trong lòng Bạch Thù nói thô bạo, nhưng trên mặt là tươi cười ngọt ngào như mật!
Cô có thể không cười sao? Cô là một học sinh không quyền không thế có thể không cười với ông chủ lớn Triệu sao?
Mà Lí Tô Mặc ở một bên lại không cao không thấp nói hai chữ: "Laffey."
Cả người Triệu Đại Vĩ chấn động, sau đó mắt nhìn bạn gái đang cười khanh khách đứng bên cạnh mình, cúi đầu, xám xịt trở về.
Lúc đi ra, Bạch Thù kêu một tiếng phiền lòng thật, bạn nói Lí Tô Mặc anh ta không thể đi trước sao! Vì sao nhất định phải chờ cô chứ! Tuy rằng vài ngày gần đây anh đưa đón mình mỗi ngày, nhưng anh muốn ở trước mắt bao người, không phải là vẫn muốn đưa đón mình như trước đó chứ?! Khó trách tại sao vừa rồi anh ta không chịu giải thích rõ ràng!
Ngay lúc đó lóe lên một tia sáng, một cái ý niệm vững vàng nảy lên trong đầu Bạch Thù, cuối cùng Bạch Thù bắt đầu hoài nghi một chút :
Lí Tô Mặc, anh nói, có phải hiện tại anh đang đào góc tường của anh em hay không vậy?
Không thể trách Bạch Thù chậm hiểu được, bởi vì thật sự là, chuyện này vô cùng khó có thể tin nổi! Lí Tô Mặc là đứa con của trời đó, là con của trời! Người như vậy muốn người phụ nữ nào mà không có chứ! Cho dù anh không có bối cảnh nhung chỉ cần đứng trên đường cái, dù mập hay gầy cũng nhào tới ngay! Người như vậy sẽ đào góc tường sao? Huống chi góc tường kia lại là của anh em mình!
Sau đó Bạch Thù lại nhớ lại lần lượt tình cảnh gặp nhau với Lí Tô Mặc.
Lần đầu tiên cô cùng anh gặp mặt, hình như không phải rất vui vẻ, gặp lại lần sau đó, hình như bọn họ cũng không phải rất vui vẻ, thậm chí lại nhanh chóng cãi nhau! Kế tiếp tiếp xúc thêm ba bốn lần nữa, hình như bọn họ cũng không vui vẻ gì mà?
Anh cũng nói qua đối với loại phụ nữ lớn lên giống hồ ly tinh không có hứng thú, không lý nào mới qua có một tháng, đột nhiên Lí Tô Mặc lại thích cô, sau đó đào góc tường anh em nhà mình được!
Bạch Thù đen mặt, cô thật sự rất không muốn thừa nhận Lí Tô Mặc thích cô sau đó đào góc tường Kỳ Liên! Nghĩ một chút, không khỏi quay đầu nhìn Lí Tô Mặc đang đứng bên cạnh.
Chậc chậc, thật sự là [i]khí chất như thơ như ca, dáng vẻ như mực như họa[/i], trên vầng trán quý khí mười phần, dáng vẻ lúc giơ tay nhấc chân lại hiên ngang! Nhìn thế nào cũng là người đàn ông đẹp trai đó!
"Bạch Thù." Lí Tô Mặc quay đầu đối diện ánh mắt háo sắc theo dõi anh của Bạch Thù, sau đó khóe miệng gợi lên một độ cong ôn nhu nhợt nhạt, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên trong trẻo.
"Ừ?" Bạch Thù còn đang ngẩn người theo dõi anh, theo bản năng ứng tiếng, đợi cho nghe được tiếng Lí Tô Mặc cúi đầu cười, mặt Bạch Thù đỏ rực, sắc mặt đổi rất nhanh, gằn từng tiếng vô cùng bình tĩnh nói, "Tôi chỉ thưởng thức cái đẹp thôi."
Lí Tô Mặc nhíu mày, "Mừng thật, khuôn mặt này của tôi có thể lọt vào ánh mắt của Bạch tiểu thư."
Bạch Thù làm bộ như không nghe thấy, nhưng trong lòng lại mắng mình háo sắc!
Rời khỏi khách sạn Hoàng Mã, sau đó Bạch Thù và Lí Tô Mặc đi, chờ cậu em ở bãi đậu xe chạy xe của anh lại đây.
Tần Minh Minh kia, đại khái đang đợi bạn trai cô, nhìn thấy Lí Tô Mặc cùng Bạch Thù đi ra, biểu tình của cô quả thực có thể dùng YD để hình dung.
"Bạch Thù, buổi tối vui vẻ nha ~" Thanh âm vang dội, còn kém không bằng tiếng còi thôi!
Bạch Thù hận không thể một cước đá bay cô nàng này! "Bạo loạn" hôm nay đều nhờ cái miệng oang oang này ban cho!
Không lâu sau về tới phòng ngủ, Bạch Thù liền mệt mỏi nằm úp sấp xuống. Kết quả là, đánh răng rửa mặt năm phút xong liền trực tiếp lên giường, đắp chăn ngủ.
Mà ba bạn cùng phòng bên dưới vẫn còn léo nhéo rất hưng phấn bên cạnh, ai bảo hôm nay bọn họ được gặp thần tượng ngày đêm tơ tưởng chứ! Nhất là Tiểu Mã, lâng lâng không tự chủ nổi, thu được bốn cái gối trắng của hai người kia.
Tạp âm "ầm ầm" không dứt, nhưng mà Bạch Thù vẫn mơ mơ màng màng ngủ, chỉ tiếc mới nhắm mắt lại không quá phút, di động của cô bắt đầu chầm chậm vui vẻ kêu to.
Bạch Thù không tình nguyện tiếp điện thoại, buồn ngủ nên giọng điệu cũng không tốt lắm, "Ai?!"
"Anh là Kỳ Liên."
Vừa nghe thấy giọng nói của Kỳ Liên, Bạch Thù mới thoáng tỉnh táo lại, sau đó phục hồi tinh thần, "Kỳ Liên à."
Thanh âm Kỳ Liên ôn nhu truyền tới từ đầu bên kia điện thoại, "Có nhớ anh không?"
"Ừ." Bạch Thù dùng sức gật đầu, nhưng biết Kỳ Liên nhìn không được, cho nên giọng nói rất vang, dẫn tới tiếng cười khe khẽ của bạn cùng phòng.
"Anh cũng rất nhớ em."
"Ừ."
Không biết có phải là do thường xuyên nghe thấy hay không, trước kia lúc Bạch Thù nghe thấy như thế, mặt sẽ luôn đỏ còn tim đập không tự chủ được, nhưng hiện tại, giống như là bình thường uống nước lọc, cảm giác gì cũng không có.
Có phải tình cảm lưu luyến chỉ cần qua ba tháng, những tình cảm mãnh liệt đang có đều sẽ mất đi hay không?
"Đang ngủ?"
"Ừ."
"Cũng đúng, bên kia của em đã là buổi tối rồi." Kỳ Liên gật đầu, "Kia, nếu không, em đi ngủ trước đi? Ngày mai anh lại gọi cho em?"
Bạch Thù nhẹ giọng nói, "Được", chợt nghe thấy bên kia của Kỳ Liên truyền đến một giọng nữ quen thuộc: "Kỳ Liên, nhanh chút, các trưởng bối đều ra rồi ..."
Bạch Thù cảm giác có điểm mờ ám, đầu óc xuất hiện một khoảng không vô định, sau đó nhớ tới khi đó Hoa Thiển nói với cô, ngày hai mươi hai là lễ đính hôn của hai người bọn họ...
Có lẽ là Kỳ Liên không nghe thấy vừa rồi Bạch Thù mới nói chữ "Được", vẫn rất ôn nhu nói với Bạch Thù như cũ, "Mới vừa rồi Hoa Thiển tới, bởi vì hôm nay bà nội anh xuất viện, mọi người vì bà làm party, cho nên anh phải tới, ngủ ngon."
"Bye bye." Bạch Thù thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà trong lòng vẫn không yên như trước. Kẻ có tiền thật là kỳ quái, xuất viện còn tổ chức party. Nhưng mà, thật sự chỉ là party mừng bà nội anh xuất viện thôi sao?
Xem ra lời nói kia của Hoa Thiển, hình như cũng không có không quan trọng như tự Bạch Thù nghĩ như vậy.
Nhưng mà, cô nên tin tưởng Kỳ Liên, không phải sao?
Nếu hôm nay thật sự là ngày anh đính hôn, không lý nào lại cố ý để giọng nói của Hoa Thiển vang như vậy, dưới tình huống mờ ám như thế, còn ôn ôn nhu nhu nói gặp lại cô như vậy.
-----Nói với người xa lạ-----
Thôi nào, không phải là do Bạch Thù ngu ngốc, mà là do việc này rất kinh hãi, rất không đáng tin.