Kỳ Liên phát ngốc khi nghe giọng nói của Lí Tô Mặc, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
“Kỳ Liên, có chuyện gì sao?”
“Không, chỉ muốn gọi điện thoại nói chuyện với anh.” Kỳ thật hai người bọn họ hiện tại đều cảm thấy hỗn loạn, chính là cả hai đều không phá vỡ tầng cửa sổ giấy kia.
“...” Bên kia Lí Tô Mặc cũng không lên tiếng.
“A Mặc, tôi muốn đính hôn.”
“Chúc mừng.”
“Tôi sẽ thương Bạch Thù, dù sao cô ta đã yêu tôi đến không thể tự kiềm chế được rồi!” Kỳ Liên cười to, nhưng tâm của hắn lại đau như bị xé rách ra.
Hắn cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này mới có thể khiến cho Lí Tô Mặc cũng đau như hắn! Chỉ có như vậy hắn mới có thể cảm thấy họ đang ở cùng nhau.
“Sẽ không!” Lí Tô Mặc trầm giọng
Kỳ Liên im lặng, lúc sau mới nói, “Cô ta sẽ!”
“Sẽ không! Tôi sẽ khiến cho cô ấy không có dư thời gian mà suy nghĩ tới cậu!” Lí Tô Mặc siết chặt bàn tay.
“Anh!”. Qua nữa ngày , Kỳ Liên mới cất tiếng cười to đứng lên, “A Mặc, có phải hay không chỉ khi cô ta bị ta phá thân thì anh mới không còn tự tin như vậy? Anh mới có thể đau lòng giống như tôi?”
“Kỳ Liên, Cô ấy cũng không có tổn thương tới cậu!” Thanh âm của Lí Tô Mặc đã lạnh như băng.
“Cô ta như thế nào không có làm tổn thương tôi! Anh thích cô ta chính là tổn thương lớn nhất đối với tôi!” Kỳ Liên hoàn toàn không còn giữ được bình tĩnh nữa, giờ phút này tâm tình của hắn vặn vẹo giống như bệnh tâm thần.
“Kỳ Liên, tình cảm không thể nào miễn cưỡng được! Cậu không phải là thiếu niên tuổi, cậu đã là người đàn ông tuổi! Làm việc gì cũng phải suy nghĩ một chút!”
“Anh nghĩ rằng tôi đối với anh là ảo tưởng sao!” Kỳ Liên rống lớn tiếng trong di động.
“Trưởng bối của anh đều đang mong chờ “ngậm kẹo đùa cháu””. Chưa bao giờ khuyên ai nên hơn nữa ngày Lí Tô Mặc mới nói được một câu như vậy.
“Ha ha, không có việc gì, dù sao còn có Hoa Thiển, cô ta nguyện ý vì tôi sinh đứa nhỏ. Nga, đúng rồi, tôi tin tưởng Bạch Thù cũng sẽ vô cùng nguyện ý!” Kỳ Liên nhìn lên trần nhà cười đến sáng lạn.
“Kỳ Liên! Cậu vẫn là Kỳ Liên sao? Chẳng lẽ cậu không biết làm như vậy đối với các cô ấy không công bằng sao?!” Sắc mặt Lí Tô Mặc không còn như cũ.
“Ha ha, công bằng? Chó má! Nếu công bằng như anh nói, vì sao tôi thích anh nhưng anh lại không thích tôi, ngược lại anh lại đi thích cái người nhìn như hồ ly tinh kia!”
“Kỳ Liên...” Tình cảm không thể miễn cưỡng, anh lớn như vậy còn không thể hiểu rõ sao?
“A Mặc, có phải hay không người trong lòng của anh trong đầu bây giờ chỉ nghĩ đến tôi? Ha ha, hiện tại anh cũng cảm thấy không công bằng đi?”
“Kỳ Liên, cậu điên rồi!” Nói xong, Lí Tô Mặc ngắt điện thoại.
Kỳ Liên nhìn thời gian trò chuyện trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Điên? Hắn đã sớm điên rồi! Tại thời điểm anh cự tuyệt hắn, tại thời điểm hắn biết anh thích Bạch Thù, hắn cũng đã điên rồi!
Vì sao, vì sao chính mình lại không thích phụ nữ, lại thích đàn ông? Cho dù là hắn biết Hoa Thiến thích hắn, nhưng là vì sao chính mình làm không được.
Kỳ Liên hai tay ôm lấy đầu, nghĩ tới Lí Tô Mặc nắm tay hắn đi siêu thị mua đường, nghĩ Lí Tô Mặc thúc giục hắn học tập, nghĩ Lí Tô Mặc....
Hắn hận chính mình không phải là phụ nữ! Như vậy hắn sẽ không bị cự tuyệt! Hắn có thể quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh anh! Hắn sẽ không phải giữ người phụ nữ anh thích ở bên cạnh!
Biết rõ chính mình cố tình gây sự, nhưng vì sao chính mình không thể bỏ xuống được?
Lí Tô Mặc thở dài đặt diện thoại xuống, anh thật sự không thể tưởng tượng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên vậy mà lại đi thích mình! Anh xem hắn như em trai của mình!
Bởi anh được sinh ra trong gia đình chính trị, ba mẹ anh không thể sinh đứa con thứ hai, nên tự nhiên mọi người trong nhà xem anh như bảo bối. Anh luôn hy vọng mình có em trai em gái, nhưng không được, anh tự nhiên đối tốt với đám nhóc nhỏ tuổi, trong đó đối với Kỳ Liên tốt nhất, lại không nghĩ đến hôm này lại xảy ra loại tình huống này!
Thở dài, Lí Tô Mặc cầm điện thoại của mình, nhìn hình nền , khóe miệng mỉm cười, thì thào tự nói, “Nha đầu ngốc, em không phải nói tốt nghiệp xong mới quen bạn trai sao? Như vậy là không ngoan! Nếu như em chậm lại năm, như vậy em cũng sẽ không khổ...”
Nghĩ, Lí Tô Mặc gọi một cuộc điện thoại, “Tề Nhạc, đã lấy hình chụp chưa?”
“Ân, lấy rồi! Tôi đã cho người đưa tới!”
“Uhm”
Tề Nhạc tự nhiên là biết rõ chuyện tình cảm của sếp nhà mình, dù sao anh đi theo Lí Tô Mặc gần mười hai năm!
Thời điểm anh vừa tòng quân năm mười bảy tuổi, làm lính cần vụ, anh bị phái đi bảo vệ Lí Tô Mặc. Khi đó trong lòng anh không phục: dựa vào cái gì mà con của quan lớn cũng phái lính tới bảo vệ. Nhưng là một binh sĩ, luôn phục tùng mệnh lệnh, cho đến khi anh lớn hơn mới chút mới hiểu rõ, kì thật đứa nhỏ này rất dễ bị người ta bắt cóc.
Thời điểm anh biết Lí Tô Mặc, anh ta mới mười bốn tuổi, đúng là thời điểm tuổi trẻ, trưởng thành sớm nên thiếu nam thiếu nữ đã muốn mắt đi mày lại, tặng thư tình!
Lí Tô Mặc là đứa nhỏ cực kì xinh đẹp, tự nhiên sẽ thành bạch mã hoàng tử trong lòng nữ sinh, vô số nữ sinh gửi thư tình cho anh, Lí Tô Mặc lại trốn tránh như gặp sói gặp hổ. Học xong trung học, anh vẫn không yêu sớm! Nhưng ba mẹ anh thì vô cùng thoải mái.
Ba của Lí Tô Mặc thực vui vì con trai di truyền gen tình cảm của mình, không giống đứa nhỏ ở Trần gia, mới sơ trung mà mẹ của rất nhiều nữ sinh tìm tới cửa!
Nếu nói trung học không yêu đương là bình thường đi, nhưng đến đại học anh cũng không yêu ai, cái này không bình thường!
Ba Lí Tô Mặc bắt đầu sốt ruột, ông lo cho con mình thích đàn ông a! Lí gia trước giờ là độc đinh, nếu xảy ra chuyện như vậy bọn họ thực sẽ bị tổn thương không dậy nổi, cho nên Ba Lí đi tìm bà vợ mĩ nhân của mình để thương lượng.
Hai vợ chồng thương lượng tới, thương lượng lui, quyết định đem con gái của bạn bè giới thiệu cho Lí Tô Mặc, Lí Tô Mặc vừa nhìn đến ảnh chụp đã nói, “Rất xấu.”
Hai vợ chồng cao hứng, thì ra con mình thích con gái đẹp, vì thế hai vợ chồng đem ánh mắt hướng tới nhóm mĩ nhân đang tham gia hoạt động nghệ thuật.
Nhưng nhìn đến ảnh chụp của các mĩ nhân này, Lí Tô Mặc thản nhiên nói, “So với con còn khó coi hơn, các cô này mà nhìn con còn không tự ti đến chết!”
Cha mẹ Lí vẫn không chết tâm, nhưng là muốn tìm một cô gái còn đẹp hơn con trai mình, thật sự là rất khó khăn a! Vì thế liền kéo dài cho tới năm anh hai mươi hai tuổi! Thẳng tới khi tốt nghiệp đại học anh cũng không có nói qua chuyện yêu đương.
Anh ta cảm thấy chỉ là ba mẹ Lí quá mức khoa trương, đại học không yêu đương cũng có chuyện gì đâu!
Cho đến một lần, Lí Tô Mặc đi đưa giúp Kỳ Liên vài thứ, trên đường nhìn thấy cô gái mặc bộ đồ màu hồng, tóc quăn, mang theo va li hành lí cực lớn, vẻ mặt có chút quật cường, miệng nói nhỏ, đúng lúc đi ngang qua bọn họ nên cũng xem như là nghe rõ: Mẹ nó, bà đây không tin tìm không thấy kí túc xá!
Lúc ấy anh và Lí Tô Mặc đều giật mình không thôi, nha đầu kia cũng quá hung dữ đi!
Vừa lúc có một nam sinh đi tới, nháy mắt liền ân cần hỏi, “Sư muội, em là sinh viên mới hả, anh dẫn em đến kí túc xá?”
“Sư huynh, không cần, tôi không muốn đi kí túc xá!” Giọng nói nữ sinh mềm mại, làm cho xương cốt người ta đều mềm yếu. Cũng không biết vì sao, rõ ràng muốn đi kí túc xá nhưng cô ta lại cự tuyệt nam sinh kia.
Nam sinh tất nhiên là thất vọng rời đi, sau khi rời khỏi, lại nghe cô gái kia thấp giọng nói: “ Khỉ thật, ngoại hình như vậy cũng dám tán gái!”
Lúc ấy anh và Lí tô Mặc liếc mắt nhìn một cái, anh thì cảm thấy chẳng có gì để nói, nhưng mà trong mắt Lí Tô Mặc lại lấp lánh ánh sáng.