Thiếu Gia Phong Lưu

chương 467: tận lực thỏa mãn tôi 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hắc Vu Vương nhìn về phía người trung niên, ánh sáng rét lạnh kia khiến thân hình người trung niên run rẩy, gã từ từ mở miệng nói: - Ông cho rằng truyện nhân của Cổ Vương là loại nhu nhược bị bức là có thể khuất phục sao?

- Tôi đồng ý với cách nói của Vương, Hắc Vu tộc chúng ta vì đi ra khỏi nơi ghê tởm kia mà đợi trên trăm năm, thật vất vả mới có cơ hội như vậy, trước mắt chúng ta không thể đánh cược trên vận mệnh toàn tộc được. Một phu nhân trung niên vô cùng xinh đẹp đi ra từ trong hàng ngũ, vẻ mặt ôn hòa nói.

- Không sai, tôi đồng ý với cách nói của Vũ Vu, tận lực thỏa mãn Thường điện hạ. Một lão già khác đứng dậy, mắt nhìn về phía phu nhân trung niên, trong con mắt kia lộ ra vẻ dâm tà.

- MK.

Người trung niên lúc trước vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, ánh mắt gã nhìn chằm chằm Vũ vu, trên mặt lộ vẻ chán ghét: - Hắc Vu tộc chúng ta tôn chỉ Hắc Vu Vương, nếu quả thực muốn tôn Thường Nhạc, vậy Hắc Vu tộc chúng ta cho dù ra khỏi nơi này cũng chỉ là thủ hạ của người ta, còn không bằng không đi ra ngoài.

Sau đó bắt đầu gây huyên náo, một nửa số người ủng hộ người trung niên, nửa còn lại ủng hộ Vũ Vu, chân mày Hắc Vu Vương cau lại, đám chết tiệt này, bình thường không có chuyện gì luôn là Gia Cát Lượng, đến lúc có chuyện thì để lại chính mình, muốn không phục cũng không được.

- Im miệng hết cho tôi.

Thanh âm nặng nề của Hắc Vu Vương từ từ vang lên.

Trong chớp mắt, toàn bộ cung điện yên tĩnh trở lại.

Hắc Vu Vương bình thường nói chuyện luôn không có khí lực, nhưng một khi thanh âm biến thành như vậy, đại biểu cho việc sẽ có chuyện phát sinh. Hơn nữa một khi ai đụng phải, chỉ sợ cách cái chết không còn xa nữa.

Hắc Vu Vương rất bình thản mở miệng nói: - Đi ra, bất luận như nào cũng phải ra ngoài, nhưng Vương quyền không thể giao, Hắc Vu tộc chúng ta tuyệt đối không thể dựa vào bất kỳ ai, chỉ có thể kết minh với người khác, các người hiểu ý chưa?

Đám người ngơ ngác nhìn nhau, đây dường như là giữa của hai loại quan điểm, cũng là chuyện đau đầu nhất, Hắc Vu Vương đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng những người phía dưới: - Bất kể các người ai dùng cách gì, tóm lại có thể làm cho Thường điện hạ vui vẻ, để hắn gật đầu đồng ý dẫn Hắc Vu tộc chúng ta ra khỏi nơi đáng chết này. Vậy người đó chính là công thần của bản Vương, lão đây không có người thừa kế nào, vị trí này của bổn vương sau này sẽ truyền cho kẻ nào hiểu được ý của bổn vương.

Những người phía dưới đều choáng váng, bọn họ đều hiểu rõ Hắc Vu Vương không có con cái, nhưng bọn họ không ai có thể xác nhận Hắc Vu Vương sẽ truyền vị trí cho người nào. Giờ nghe Hắc Vu Vương nói vậy, đơn giản giống như ném quả bom vào trong đám người.

- Xuống cả đi, nhớ nghĩ, nhất định không được làm việc gì khiến Thường điện hạ tức giận, nếu không, các người chính là tội nhân của Hắc Vu tộc. Hắc Vu Vương phất phất tay, gã hiểu rõ mình đã già rồi, già đến không muốn làm thủ hạ của người khác, chỉ muốn phong quang sống hết cuộc đờ, còn về phần Hắc Vu tộc đến cùng là đi về hướng nào, gã đã không có cách quản nhiều nữa.

Thường Nhạc bị đưa vào một đình viện xa hoa, vừa đi vào, mắt Thường Nhạc hơi sáng lên, nơi này thật là một thế giới rất đẹp, nơi này giống như tiên cảnh, trong khoảng m có một không gian giống như kỳ cảnh.

Chỉ thấy điêu lan thạch thu xung quanh, đập vào mặt là màu xanh tím lưu chảy giống như Lục Vân.

Đi thẳng về phía trước, cảnh vật giống như biến ảo, trong giây lát lại thay đổi, thiếu khoảnh vũ chỉ, thiên ngoại tàn hồng.

Thường Nhạc cảm nhận thế giới kỳ diệu mang đến hco mình cảm nhận và sự tấn công thị giác mãnh liệt, lại thấy bàn thạch trong đình mơ hồ có thứ gì đó chiếc đàn tranh màu tím, tiếng đát vừa phát ra, trong tiếng đán như có như không đó miêu tả được ý cảnh giống như động lòng người.

Thanh âm hí thủy, thanh âm sự yên lặng cuộn sóng, tiếng của thuyền đánh cá, tiếng địch khiếp sợ. Thường Nhạc thả lỏng thể xác và tinh thần hơn nữa, cho hắn trở về cảm giác thiên nhiên.

Thường Nhạc trong cảnh sắc và nhạc khúc này, cảm thấy chỗ sâu nhất trong linh hồn điềm tĩnh và an nhàn, có một loại men say mãnh liệt vĩnh viễn ngủ say trong đó khiến linh hồn Thường Nhạc dần dần có cảm giác đồng hóa.

- Thật không ngờ, nơi này là một nơi tuyệt vời như vậy, thực không khác gì tiên cảnh. Thường Nhạc không kìm nổi mở miệng tán thưởng, trên mặt mang theo vẻ hưởng thụ.

- Ôi, cái đàn này mà có thể tự phát ra tiếng, nhất định có thể bán được một khoản tiền lớn. Thường Nhạc vừa dứt lời, Tiểu Bảo ở bên cạnh một bước xog tối, bàn tay nhỏ bé sờ sờ cái đàn, vẻ mặt tham lam.

- Móa.

Thường Nhạc thực muốn chửi mắng, trời tốt chuyện hay như vậy tới miệng của Tiểu Bảo đều biến thành có mùi tiền, quả thực một chút mỹ cảm cũng không có, thật là tức chết người mà.

Nhưng Vũ Dực lại cười hì hì đi tới, đầu ngón tay bấm lên cái đàn hai cái, âm thanh nghe vẫn còn dễ nghe, nhưng sau đó nghe lại có cảm giác mỹ cảm bị phá hư hết.

- Thứ đồ hư này, đáng mấy đồng tiền, có cho bà đây bà đây cũng không cần.

- Vũ Dực, chúng ta vào trong xem xem có bảo bối gì tốt không. Cánh tay nhỏ bé của Tiểu Báo kéo lấy Vũ Dực, hai con nhóc sôi nổi đi vào.

Đệ Nhị Mộng khẽ nhíu mày, mở miệng nói: - Thường Nhạc, em thấy không khí nơi này hơi kỳ lạ, chi bằng em ra ngoài xem một chút.

- Ừ, em ra ngoài đi dạo đi. Thường Nhạc khẽ gật đầu, hắn tin người của Hắc Vu tộc không có kẻ dám nào choáng đầu mà trêu chọc Đệ Nhị Mộng.

Đệ Nhị Mộng vừa ra ngoài, tiếng đàn lần nữa vang lên, tiếng ca tuyệt vời giống như bàn tay nhỏ của thiếu nữ mò vào trong lòng, tư vị này không phải thứ gì cũng có thể thay được.

- Cảnh ngân hà, điều ngọc lậu, xuyên song hạo nguyệt cảnh hàn quang, thấy hộ lương phong xuy dạ khí. Biệt viện hàn châm thiên đảo tương tàn. Họa diên tiền đinh đương thiết mã, xao toái tư tự tình hoài. Trà kỷ thượng mị tranh tử quang bạo thiểm! Tiếng thở dài thanh thúy truyền vào tai Thường Nhạc.

- Là ai? Thường Nhạc nghe được giọng nói kia, trên mặt mang theo nụ cười nhat, dường như sớm biết đối phương sẽ xuất hiện.

Lại không ai trả lời hắn, chỉ thấy mùi hoa ngày càng đậm, gió thổi qua cửa sổ làm xuất hiện u ảnh phập phồng như âm hồn, nhưng không cách nào làm người ta tin rằng âm hồn sẽ hiện ra nơi này.

- Tôi biết ngay cô nhất định sẽ xuất hiện. Thường Nhạc nhìn bóng dáng trước mắt, cười nhẹ nói.

Mùi hương nồng đậm hoàn toàn tràn ngập gian phòng, một ánh sáng màu tím xuất hiện trong phòng, chỉ thấy bóng dáng đó nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái dây đàn.

Trong mắt nhu tình lại thêm vài phần u oán, ngón tay ngọc nhẹ nhàng nhấn một cái, dây đàn phát ra những âm sắc réo rắt, tiếng đàn như tiếng trời bắt đầu quanh quẩn giữa sảnh.

Trong khúc nhạc phát ra giai điệu thanh lịch, uyển chuyển, êm tai, bóng dáng nhẹ nhàng bên chiếc đàn, bàn tay ngọc theo thời gian dần dần gảy vào dây đàn uyển chuyển như nước chảy mây trôi nhưng khí thế lại trời long đất lở.

Theo nhạc khúc lưu chuyển trước mặt Thường Nhạc, xuất hiện một hình ảnh dần dần rõ ràng.

Trong tấm hình, một cô nàng tuổi trẻ tuyệt mỹ thân hình lăn lộn nhưng hơi thở thoát tục ngồi bên cửa sở, vẻ mặt đầy u oán. Gương mặt gầy gò làn da tiều tụy không lòng dạ nào thoa chỉnh son phấn, khoảng không giữa lông mày đen nhàu phá xuân sơn hận.

Hình ảnh cô gái dần dần mất đi, trong nháy mắt lại xuất hiện một người đàn ông tuấn mỹ, vẻ mặt có chút ưu tư, một mình đứng nơi âm phong tập kích. Đối với cô gái bên cửa sổ thở dài như đang nhớ đến giai nhân.

- Rất tốt, vô cùng tốt, thật không ngờ, trong thiện hạ lại có mỹ nữ có thể có tài đánh đàn cao như vậy. Thường Nhạc nheo mắt lại nhìn bóng dáng động lòng người, dựa vào một loại trực giác, đối phương tuyệt đối là một người mỹ mạo không kém đại mỹ nữ.

Mỹ nữ kia không nói bất cứ lời nào, cô vẫn đưa lưng về phía Thường Nhạc, bỗng nhiên lúc đó cô lại đứng dậy, không ngờ lại nhảy ra vũ đạo kỳ quái, giống như điệu nhảy của bộ tộc xưa kia ở Trung Quốc.

Thường Nhạc đột nhiên cảm giác lúc này thân hình của đối phương nhìn qua rất đẹp, mà điệu nhảy cô nhảy chính là một loại nghệ thuật, cho dù là vũ công cấp thế giới cũng không thể nhảy ra.

Dần dần, xung quanh thân hình tuyệt vời xuất hiện một luồng sóng lưu động, tia sáng kỳ dị phiêu đãng tràn ngập không gian, bóng dáng nhìn qua giống như tiên nữ ở trên trời.

Nhìn cô lúc này, rất nữ tính hóa, càng quan trọng hơn là điệu nhảy cô nhảy rất nghệ thuật, rất tuyệt vời.

Cô giống như hiện tại ở bên bờ biển nhìn thấy hoàng hôn, càng giống mỹ nhân ngư du hành trong biển rộng.

Những tia sáng kỳ dị đó vì phản quang mà giống như màu vàng, vũ đạo này như là đang miêu tả ánh sáng trước khi bóng đêm tiến đến, rực rỡ như một bức tranh.

Mà ánh sáng này giống như hoàng hôn, không cho người ta cảm thấy tịch mịch, trên người tràn đầy tia sáng kỳ dị giống như ánh mặt trời và cá đang đi vào sâu trong biển.

Điệu nhảy và người hoàn toàn dung hợp với nhau, điệu nhảy như người, người như điệu nhảy, loại ảo cảnh mạn diệu dung hợp lại làm cho người ta cảm giác được chí cương chí nhu.

Thường Nhạc hoàn toàn bị mỹ cảnh tuyệt đẹp này làm cho ngây ngốc, hoàn toàn không chú ý tới điệu nhảy của cô gái đã ngừng lại, hiện lên trước mắt là dung nhan mỹ luân mỹ huyễn.

Thường Nhạc thấy bản thân nhìn thấy căn bản không phải là thật thể, rất mông lung, nhưng tuyệt đối là loại mông lung xinh đẹp.

- Tôi đẹp không?

Giọng nói trong trẻo như chim hoàng oanh, dễ nghe vô cùng đột ngột vang lên.

Truyện Chữ Hay