- Trước tiên chúng ta có thể làm bạn bè không? Monza chớp mắt, cô cảm giác rõ ràng cơ thể Quang Minh chợt lan tỏa ra lực hấp dẫn.
- Bạn bè?
Quang Minh thật muốn hôn lên trán Monza một cái, anh ta nghiêm túc nói: - Tôi có thể rất nghiêm túc nói cho cô biết, trừ tôi ra không ai có thể có được cô.
Monza lắc lắc đầu ngây thơ và dễ thương nói: - Nói cho anh biết, nếu tôi không thích anh cho dù anh có giết hết người trên thế giới đều không có tác dụng gì.
Quang Minh không kìm nổi bật cười.
- Nhóc con phía trước kia lăn qua một bên, đừng cản đường ông?
Một giọng nói bực dọc vô cùng đột ngột vang lên, đồng thời cũng cắt đứt cuộc nói chuyện giữa Quang Minh và Monza, Quang Minh khó chịu nhìn sang phía đối phương.
- Heo! Nhìn thấy dáng người long trời lở đất đó của đối phương, Quang Minh không kìm nổi thốt ra.
Tên béo trước mặt kia thật khác xa với tưởng tượng của người bình thường, Quang Minh không nghĩ trên đời này còn có người mập như thế, cân nặng của đối phương ít nhất là kg, toàn bộ thân người tròn căng, thoạt nhìn giống một cái thùng nước khổng lồ.
Tên mập đó cũng không ngờ lại có người dám ở trước mặt gã mà kêu lên từ "heo" trong con mắt đen ngòm đó của gã lóe lên sát khí, giọng nói bắt đầu trở nên trầm xuống: - Mày hãy lặp lại một lần nữa từ vừa nói ra.
- Từ gì? Quang Minh dường như đang cố gắng suy nghĩ.
- Heo!
- Ha ha, đây chính là anh tự nói, không có quan hệ gì với tôi. Quang Minh cười kỳ dị. Mọi người đi đường bốn xung quanh dừng lại càng ồn ào cười lớn.
- Mày. Tên mập nắm chặt tay, toàn bộ thân người chuẩn bị xông lại thì lại nhìn thấy một gã gầy trẻ tuổi bên cạnh gã ghé vào lỗ tai tên mập nói thầm.
Thấy sắc mặt tên mập từ tức giận chuyển sang bình tĩnh, gã lấy làm kỳ lạ, gã thận trọng nhìn về phía gã gầy đó, xem ra mình hôm nay phải chơi lâu hơn một chút rồi.
- Hừ, hôm nay ông đây còn có việc tạm thời tha cho mày. Tên mập định bụng đi qua bên cạnh Quang Minh.
- Nhưng tôi lại đang rất ngứa tay.
Quang Minh cười quỷ dị, ã đột nhiên dùng lực tiện tay rút một cây cột bên cạnh sau đó đập tới tấp về phía đối phương.
Đối phương rõ ràng là một người luyện võ. Chỉ thấy tay gã nhẹ nhàng vung lên chặn vũ khí lại.
- Bịch.
Tên mập kia gần như bị hù dọa nhảy dựng lên. Chỉ thấy cây cột to lớn kia không dừng lại mà cứ nhè đầu mình đập tới tấp.
Nếu lúc đó không phải mình nhanh chóng lăn lông lốc, chỉ sợ đã bị cây cột đập nát thành bánh thịt rồi.
- Mày làm sao lại có sức mạnh lớn như vậy. Tên mập kia hoảng hốt, nhưng Quang Minh hoàn toàn không cho gã tiếp tục có cơ hội mở miệng, lại đập tới tấp cái cây cột lớn kia
- Bịch!
- Bịch!
.
Mỗi lần thiếu chút nữa thì tên mập đó gần như bị Quang Minh điên cuồng đập, mình dù gì cũng được coi là một cao thủ. Nhưng đến bây giờ thậm chí mình đến cơ hội trả đòn cũng không có.
Người xem bốn xung quanh ngày càng đông, bọn họ đều há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đó có một gã bộ dáng khinh khỉnh, gã nheo mắt, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt. Gã bắt đầu xúi giục những người bên cạnh đặt cược Quang Minh cuối cùng sẽ đập trúng mục tiêu bao nhiêu nhát.
Nếu như đập không trúng, cái gã khinh khỉnh kia cam đoan bồi thường.
-
-
-
Gần như mỗi một nhát đập, đều có người làm cho Quang Minh nổi giận, chỉ cần trong đó bất kỳ một nhát trúng đều sẽ có người trúng số. trong mua nhát thứ , gã hô là nặng nhất đều kèm theo một câu: - Đập chết con chó cái này đi.
- Thật không ngờ người mập như vậy nhưng động tác lại khá nhanh nhẹn.
Quang Minh không kìm nổi liền tán thưởng, tuy nhiên động tác dần dần chậm lại, gã mập đó vừa đúng nhân cơ hội thở hổn hển, gã kích động lau mồ hôi trên trán rồi rút ra một khẩu súng lục.
Viên đạn nhanh chóng bay về phía Quang Minh.
- Móa!
Ánh mắt Quang Minh sáng lên, cây gậy trong tay đập tới hướng viên đạn.
- Bịch!
Xuyên qua viên đạn, cây cột kia vừa đúng nện vào người tên mập kia, thân hình tên mập đó lắc tới lắc lui, sau đó "bịch" rồi hôn mê.
Quang Minh tự nhiên dễ dàng ném cây cột sang một bên sau đó bước đến trước mặt tên mập kia, sau đó không hề nghĩ ngợi lấy chân đạp mạnh xuống.
- Chết tiệt, xem ông đây là ai.
Quang Minh dương dương tự đắc ngẩng đầu, tuy nhiên ngay lúc đó vẻ mặt gã lại cứng lại bởi vì gã nhìn thấy vẻ mặt của Monza, vẻ mặt kinh ngạc đó.
Hình tượng rực rỡ mà Quang Minh thật vất vả xây dựng đã hoàn toàn bị tan vỡ, nếu như Monza là một cô gái côn đồ lẳng lơ, không chừng nhìn thấy tình cảnh này nhất định sẽ thích thú mà nhảy dựng lên, nhưng Monza lại là một cô gái tao nhã.
Kỳ thật Quang Minh cũng có thể đoán được một cô gái bước ra từ trong Giáo hội lại không biết võ công, hiển nhiên sẽ không thích một phần tử hiếu chiến.
Thường Nhạc còn không ngờ người của Thánh Điện Quang Minh có thể tìm đến mình.
Phải biết rằng thánh điện Quang Minh và đối thủ cũ của mình Tân Long Nha đã kết thành liên minh, đồng thời lần trước lúc đối phó với bộ phận Tân Long Nha thiếu chút nữa bị hai đại cao thủ của thánh điện Quang Minh làm cho suýt chết.
Chẳng lẽ đối phương đã nghe nói việc mình và thánh điện Hắc Ám kết thành liên minh sao? Nhưng việc này cũng sẽ không thể truyền nhanh như vậy chứ!
- Tôi tên là Mộc, Mộc có nghĩa là cây, rất vui được gặp anh. Đối phương là một người trẻ tuổi, xem ra có chút đẹp trai phong độ lại có chút lạnh lùng
- Lẽ nào thánh điện Quang Minh muốn cùng Điểm G kết liên minh sao? Thường Nhạc cân nhắc nhìn người thanh niên trước mặt này.
- Không phải kết liên minh, mặc dù tôi là người của Thánh điện Quang Minh nhưng lại không đại diện cho Thánh điện Quang Minh, anh hiểu ý tôi chứ? Mộc rất phong độ nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc trông hơi sững sờ, lập tức hắn hiểu ra Thánh điện Quang Minh dù thánh thiện thế nào đi nữa cũng có chỗ sơ hở, hơn nữa e rằng người thanh niên trước mặt này là một đại diện của Thánh điện Quang Minh.
- Cậu tìm tôi có việc gì không?
Mắt Thường Nhạc nhìn chằm chằm Mộc nghiêm túc dò hỏi.
- Lần trước giáo hội tấn công tổng bộ Điểm G các anh khiến các anh bị tổn thất, vì vậy tôi đặc biệt giúp các anh tìm một vùng đất mới, hy vọng tổng bộ Điểm G có thể chuyển đi. Lúc nói câu này Mộc hoàn toàn không có chút do dự nào.
Đám người Vô Nhai bên cạnh choáng váng, vô duyên vô cớ đi tới tổng bộ Điểm G, vô duyên vô cớ tặng một tổng bộ khác, người này có phải đầu óc có vấn đề không?
Cho dù thực sự tặng, quan hệ hiện tại của Điểm G và Thánh Điện Quang Minh cũng làm cho người ta hoài nghi mưu đồ khả nghi này.
Nhưng Thường Nhạc vốn là loại người không chơi đúng luật. Nghe thấy lời của đối phương sau khi hơi sửng sốt một chút lập tức hắn gật gật đầu cười nói: - Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy tổng bộ hiện tại có hơi nhỏ, có hơi tan hoang, Vô Nhai, Mộng Nhi hai người chuẩn bị một chút đi, chúng ta đi.
- Bịch!
Vô Nhai thiếu chút nữa bị hù ngã hơi ổn định tinh thần của mình: - Được chúng tôi lập tức chuẩn bị.
Chứng kiến hàng loạt thay đổi, thần sắc Mộc lộ ra vẻ quỷ dị.
Lên xe con do Mộc điều khiển, bọn Thường Nhạc đi đến chỗ gọi là tổng bộ, chiếc xe con chạy hơn hai tiếng. Xe chạy ra đoạn đường trung tâm thành phố Paris, rốt cuộc Thường Nhạc đã nhìn thấy phía trước có sân rồi.
Chỉ thấy phía trước giống một tòa lâu đài nhỏ, bốn phía được bao quanh bởi những bức tường cao nhưng nhìn kỹ lại có phần cũ nát hơn nữa chỗ này lại tương đối vắng vẻ.
- Chính là chỗ này, anh cảm thấy hài lòng không? Mộc nhìn lơ đãng liếc nhìn mặt Thường Nhạc.
Vẻ mặt Thường Nhạc lúc này cũng lộ vẻ kinh ngạc, từ trên xe con nhìn lên phía trước mặt lại có một cửa lớn và bức tường thành như thời cổ.
Nếu bên trong có thêm một nhánh sông vậy đó chính là tiêu chuẩn mô hình thành thị nhỏ, chiếc xe con lúc này đã đi chậm chậm lại.
Mấy gã canh cửa kia thấy Mộc đều chào lễ phép, mặc dù Thường Nhạc không hiểu rõ lắm nhưng xem tình hình hẳn là người giúp việc Mộc mời đi theo.
Chiếc xe con tiến vào bên trong bức tường đầu tiên trước mặt là một bãi cỏ lớn, thậm chí Thường Nhạc còn thấy có mấy con nai đang thong dong gặm cỏ.
Đệ Nhị Mộng cũng phát hiện ra nhưng cô chỉ tò mò nhìn, còn hai cô bé Tiểu Bảo và Vũ Dực lại kêu lên: - Lão Đại, chỗ này vẫn còn có nai, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy, chúng nó còn không sợ người.
Mộc vội vàng nói: - Từ nhỏ những con này lớn lên ở đây đã không sợ người, đợi một chút các em có thể chơi cùng bọn chúng, yên tâm đi, tính cách của mấy con này đều rất ngoan ngoãn.
Chiếc xe con từ từ mở cửa, trong lòng Thường Nhạc càng lúc càng kinh ngạc, nhìn từ bên ngoài tòa lâu đài cũ nát, không ngờ chiều rộng của tòa thành vô cùng rộng, chiều sâu cũng lớn như vậy.
Chiếc xe con cuối cùng đỗ lại.
Mấy người bước xuống xe, hiện ra trước mắt Thường Nhạc là một cái hồ, nói thực với những thứ này Thường Nhạc cũng không có nhiều sự đánh giá cao.
Nhưng hắn bấy giờ cũng bị cảnh sắc trước mặt thu hút, chỉ thấy trong hồ có một Quan Nguyệt Đình, trên mặt hồ Uyển Uyển một hành lang gấp khúc đường cong đường uốn khúc giống như một con rồng lười biếng đang nằm.
Đối diện với hồ là cái sân cổ điển chằng chịt rất tinh xảo.
Thần sắc Thường Nhạc cổ quái nhìn Mộc, phần lễ vật trước mặt này có phần quá hậu hĩnh?
Mộc dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng Thường Nhạc, gã thản nhiên nói: - Chỗ này trong mắt Thánh Điện Quang Minh của chúng tôi không đáng kể chút nào.
Nói tới đây thoáng dừng lại một chút: - Tất nhiên tôi hi vọng anh ở đây có thể phát hiện ra nhiều điều.
- Có thể. Tâm thần Thường Nhạc khẽ xao động, e rằng sự việc không đơn giản như tưởng tượng, Mộc cũng không tiếp tục ở lại đây, sau khi giao toàn bộ việc gã liền rời khỏi đó luôn.
Sau khi tiễn Mộc, Thường Nhạc nheo mắt lại, Vô Nhai bên cạnh lập tức hiểu ra lại có chuyện phải làm rồi.
Trở lại sân sau nhìn thấy bọn Đệ Nhị Mộng và Tiểu Bảo đang vây lại một chỗ không biết bàn tán cái gì, Thường Nhạc cười nhạt một tiếng: - Thế nào, đã quen chỗ này chưa?
Nghe thấy giọng của Thường Nhạc các cô cùng lúc quay người ra, trong đó thần sắc Đệ Nhị Mộng cổ quái nói: - Thường Nhạc, anh mau lại đây xem đi sân sau Đằng sau vẫn còn một con đường.