Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiếu niên ngủ say lẳng lặng nằm đó, hàng mày thon dài nhíu chặt, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng nói mớ, tự dưng làm người ta có chút đau lòng.
Muốn vươn tay vuốt đi bất an giữa mày thiếu niên, ôm y vào trong lồng ngực, cho y ấm áp, bàn tay giơ một nửa, lại phát hiện đó chỉ là móng vuốt đầy lông, Sở Hàn Phi hơi nản lòng.
Đột nhiên, tựa như có thứ gì đó đáp lại, trên người hắn tỏa ra một vầng sáng xanh chói mắt, bốn chân ngắn ngủn trong ánh sáng màu xanh kéo dài ra, thân hình chỉ trong mấy hơi đã trở nên cao to, bộ lông trên mặt mèo nhanh chóng rút đi, dần dần hình thành ngũ quan thâm thúy, tuấn tú.
Dưới ánh nhìn chằm chằm muốn toác cả mắt của chó trắng nhỏ, ánh sáng màu xanh chậm rãi tản đi, lộ ra một nam nhân toàn thân không, có, mảnh, vải, che, thân!
Nam nhân có khuôn mặt cực kỳ khôi ngô, thân dài tráng kiện tiêu chuẩn cỡ tám cái đầu, cơ bụng không có một vết sẹo lồi, cơ thể cân xứng đẹp đẽ gần như tỏa ra một vầng sáng mỏng. Nhưng mà khí chất của hắn lại là dạng lạnh lùng cấm dục, không cho người khinh nhờn, nó được nhào nặn thành một vẻ đẹp khác, loại đẹp này vượt qua cả giới tính và tuổi tác, có thể làm cho tất cả những người nhìn thấy hắn quên cả thở, không người nào có thể chống lại sự hấp dẫn như vậy.
Nhưng Ngôn Húc Phong có thể, hắn không hề bị mê hoặc một xíu xiu nào, nếu như có thể, hắn thậm chí còn muốn xông đến đem tên biến thái lõa thể trước mặt thiếu gia nhà hắn cắn chết tươi mới thỏa lòng!
Hắn đã nói kia con mèo chết tiệt tại sao lại đáng ghét như vậy, còn làm hắn cảm thấy quen thuộc sao đó, thì ra lại là tên biến thái Sở Hàn Phi này!
Đột nhiên từ mèo hóa thành hình người, vẫn chưa mặc quần áo, dù là Sở Hàn Phi trải qua vô số sóng to gió lớn, tố chất tâm lý hàng đầu, cũng không khỏi sững sờ, bất quá nhìn bộ dạng con chó trắng dưới chân giường như muốn nhào lên cắn, hắn phản ứng lại, đôi môi mỏng hoàn mỹ cong cong.
Đá bay chó nhỏ ra ngoài, định thân nó ở chỗ cách đó không xa, Sở Hàn Phi nửa quỳ xuống, kề sát vào một chút nhìn khuôn mặt ngủ say của thiếu niên.
Không giống tu sĩ bình thường, Tề Thiên Dương có cuộc sống sinh hoạt và nghỉ ngơi cực kỳ quy luật, khi có điều kiện một ngày ba bữa tuyệt không nhún nhường, mỗi ngày cần phải để trống mấy canh giờ dùng để ngủ, không thì hôm sau sẽ không vực dậy tinh thần nổi, chẳng giống tu sĩ, trái lại tựa như người phàm.
Thượng Quan Hồng Phi cũng như thế này… Sở Hàn Phi có chút hoảng hốt.
Bởi vì nửa đường chuyển tu, tư chất lại không tốt, Thượng Quan Hồng Phi cũng gần chết mới Hóa Thần, y thường ngày không dùng tự xưng tu sĩ, chỉ nói mình là một người phàm mơ mộng hảo huyền… Khi đó hắn cũng không nghĩ sâu xa, mãi đến tận đêm thành hôn đó, hắn mới phát giác, Thượng Quan Hồng Phi, đúng là thích mình, mà tâm tư của mình, cũng chưa chắc sạch sẽ được bao nhiêu.
Một bước bỏ qua, chính là một đời, hắn cuối cùng đã phụ Thượng Quan Hồng Phi.
Không biết vì sao, hắn đối với chuyện hai đời trước chẳng có cảm xúc gì, cũng không có cảm giác thay thế nào khác, duy độc một mình Thượng Quan Hồng Phi, khiến cho hắn đau thấu tim.
Có lẽ bởi vì một kích kia của Kim Nghiễn Chi làm thương tổn tới thần hồn, sau khi tái thế y càng làm cho người ta lo lắng không thôi.
Tề Thiên Dương điên điên khùng khùng, Tề Thiên Dương sát tính tận xương, Tề Thiên Dương hung hăng càn quấy, Tề Thiên Dương yếu ớt ngang ngược… Mâu thuẫn như thế, lại làm hắn thương nhớ mãi.
Sở Hàn Phi hoàn hồn, nhìn khuôn mặt Tề Thiên Dương không có một chút nào tương tự với Thượng Quan Hồng Phi, khẽ thở dài một tiếng, thay y dém lại đệm chăn lệch ra một bên cho tốt, cúi đầu muốn hôn nhẹ y, lúc môi mỏng cách cái trán trơn bóng chỉ độ chừng nửa ngón tay, Sở Hàn Phi dừng lại, một lúc lâu, hắn dời tầm mắt.
Hắn yêu y, nhưng luôn khiến y bị tổn thương, tam sinh tam thế, tựa như vừa dính đến mình, cuộc đời của y sẽ trở nên hỏng bét, đời này Tề Thiên Dương không thích hắn, có thể nào tránh khỏi những bi kịch ấy chăng?
Sở Hàn Phi nhìn Tề Thiên Dương, ánh mắt phức tạp.
“Chủ nhân?” Càn Khôn Đồ đã lâu không gặp truyền âm.
Sở Hàn Phi đứng lên, linh lực bao lấy cơ thể, biến ảo ra một bộ trang phục màu xanh.
Trong thần thức truyền đến gợn sóng quen thuộc, Sở Hàn Phi hỏi: “Ta mấy ngày nay là thế nào?”
Đụng đến việc này là Càn Khôn Đồ vui vẻ hẳn: “Chuyện tốt cực lớn luôn! Còn nhớ cái con thanh xà hai sừng chúng ta ký khế ước kia không? Nó thế mà là hậu duệ chân long thượng cổ đó!”
“Long tâm kiếp?” Vẻ mặt Sở Hàn Phi không nhìn ra biến hóa gì, chỉ nhíu nhíu mày.
Long tâm kiếp là lúc cùng chân long thượng cổ kí khế ước làm linh thú bản mạng, kí chủ nhất định phải trải qua một đợt tâm ma kiếp, bình thường là chấp niệm lớn nhất của bản thân tu sĩ, đợi đến khi buông bỏ chấp niệm hoặc được viên mãn, tâm ma kiếp giải trừ, khế ước mới coi như đạt thành.
Càn Khôn Đồ mặt mày mừng rỡ hớn hở: “Không sai, nên chúng ta bây giờ chỉ cần... Chờ đã, nơi này là…”
Nó như gặp phải quỷ nhìn Tề Thiên Dương ngủ say trên giường, “Chấp niệm của ngươi lại là y sao?”
Cách đó không xa chó trắng nhỏ trợn rách cả mắt bị Càn Khôn Đồ xem nhẹ.
Đã nói trên người chịu huyết hải thâm thù mà? Đã nói đá bay tra thê tiện đồ đi tới đỉnh cao nhân sinh mà? Chấp niệm lớn nhất cả đời lại là nam nhân hả! Kí chủ anh có thể có tiền đồ hơn một chút không?
Sở Hàn Phi nhìn Tề Thiên Dương, ánh mắt ôn nhu.
Ngủ một giấc đến tảng sáng, Tề Thiên Dương dãn gân dãn cốt một cái, giương mắt liền thấy mèo mun ở đầu giường híp mắt nhìn cậu, cả bộ lông bóng loáng không dính nước dưới ánh nắng sớm càng thêm mê người.
Không để ý phản kháng của mèo mun mà hôn mấy cái lên cái mặt đầy lông nhung kia, Tề Thiên Dương đang muốn mặc quần áo, chợt phát hiện con chó nhỏ của mình bướng bỉnh nằm nhoài trên bàn ngủ, bên người còn có cái chén bị đánh đổ, không khỏi phì cười một tiếng.
Trong thành Thanh Châu không có gì hay để dạo chơi, Tề Thiên Dương bèn dứt khoát không đi ra ngoài, một lòng ở trong khách sạn tĩnh tọa tu luyện.
Trên thực tế đến Kim Đan đỉnh phong, từng bước tĩnh tọa tu luyện đã không đủ để đột phá, Kết Anh cần cơ duyên nhiều hơn, Tề Thiên Dương cũng rõ ràng điểm này, nên không ép buộc, tiến vào Ngự Kiếm Môn, có khi là nhiệm vụ để cậu rèn luyện.
Kỳ hạn một tháng đảo mắt đã qua, ngoại trừ tu vi được củng cố rất nhiều, lại không nảy sinh biến hóa gì.
Thượng giới đất đai rộng rãi, phía đông thương lan quần vực, cực tây là chốn lưu đày, nam bắc hai mặt, không thấy biên giới.
Ngự Kiếm Môn ở trong thương lan quần vực lạnh nhất thượng giới, khí hậu dù lạnh, lại là chỗ linh khí sung túc nhất toàn bộ thượng giới, hít một ngụm không khí, đều là sự tươi mát không cách nào tưởng tượng nổi.
Tề Thiên Dương lại chẳng có cái xúc động này, núi tuyết trùng trùng lấp lánh dưới ánh mặt trời sáng tỏ, cho dù nhiệt độ cơ thể tu sĩ bốn mùa ổn định, cậu vẫn ê răng như trước, liên tục vẽ vài cái “Tránh gió quyết”, “Lồng hộ thân”, “Thuật chống lạnh”, lúc này mới dừng tay.
Không phải cậu lập dị, mà là núi tuyết ngợp trời không thấy điểm cuối này quá chấn động, tựa như lạc vào Thuần Dương trong Kiếm Tam, và nơi này chính là phiên bản không gian ba chiều ở đó.
Dẫn dắt nhóm đệ tử bọn họ không còn là nhóm kỳ trước nữa, có thêm mấy trưởng lão kỳ Phân Thần, lần trước đi Càn Nguyên Tam Thế cảnh, trưởng lão Tiền Bình Giang của Ngự kiếm Môn từng đồng hành với cậu cũng cũng tham gia, ông dẫn theo mấy đệ tử nhìn cũng quen mắt lắm, một trong số đó tên là Tống Nhất Triêu, cậu từng xách cổ áo của gã một lần.
Bất kể nói thế nào, nơi đất khách gặp được bạn cũ chung quy là một chuyện đáng mừng, tuy rằng không quen thuộc với bọn họ đến thế, nhưng cũng chính là ý đó thôi.
“Thích đạo hữu, mời tới bên này.” Nhìn ngọc bài của cậu, đệ tử hướng dẫn lễ phép dẫn đường cho cậu.
Phương hướng không giống với đại bộ phận người ở đây, còn mấy người nữa cũng giống cậu được hướng dẫn tới nơi khác, xem xét thần thức, hầu như đều là kỳ Kim Đan như cậu, thanh niên cẩm y hôm ấy cũng ở trong đó, trơ mắt nhìn cậu, một bộ muốn tiến lên lại không dám.
Tề Thiên Dương hơi suy nghĩ một chút đã hiểu, mấy người bọn họ là tu sĩ tu vi bản thân không thấp, vào cửa môn phái ít nhất cũng thành đệ tử nội môn, đương nhiên chẳng cần cùng một đám người chưa tu luyện trụ cột gì mà tiếp nhận chung thử thách.
Cậu nghĩ không sai, lúc mọi người được dẫn tới chỗ, không có thử thách cửa ải gì, chỉ là mỗi người được an bài vào trong một căn phòng, bên trong có người hỏi bọn họ một vài vấn đề, cuối cùng thì điền một phần tư liệu về bản thân, để lại một sợi thần thức, vậy là coi như xong.
Thời điểm đến lượt Tề Thiên Dương, còn có người nhiệt tình giới thiệu cho cậu mấy trưởng lão đồng ý thu nhận đồ đệ, Tề Thiên Dương cảm ơn từng người, nhưng không đưa ra câu trả lời khẳng định. Dù sao cũng chẳng có ai vì chuyện này mà trách tội cậu, tu chân không quản năm tháng, huyết thống thưa thớt nhiều, nhân quả thầy trò có lúc còn nặng hơn tình phụ tử, chọn sư phụ chẳng khác nào chọn người cha thứ hai, là một chuyện cần thận trọng vô cùng.
Tu vi của Tề Thiên Dương ở kỳ Kim Đan đỉnh phong, cách Kết Anh chỉ còn một bước, rất thuận lợi trở thành một đệ tử nội môn của Ngự Kiếm Môn.
Chỗ ở của đệ tử nội môn trái lại không hề chen chúc như ở ngoại môn, hai người một phòng, không gian rất lớn, bởi lần này số người đồng thời được gọi nhận làm đệ tử nội môn là số lẻ, Tề Thiên Dương lãnh được một căn phòng đơn độc. Nếu như Kết Anh thuận lợi, cậu còn có thể lĩnh được cả động phủ riêng, tông môn sẽ vì cậu thực hiện đại điển Kết Anh long trọng.
Chấp Sự Đường của ngoại môn từ rất sớm đã phái người đến dọn dẹp gian phòng một lượt, Tề Thiên Dương hạnh phúc cuộn mình vào trong chăn nệm mềm mại, ôm hai con vật lông xù nhà mình ra từ túi linh thú, cọ cọ chó trắng nhỏ, ôm lấy chú mèo mun, dùng sức hôn một cái lên mặt mèo.
Cả cơ thể mèo của Sở Hàn Phi đều cảm thấy không ổn, bạn có thể tưởng tượng thời điểm bản thân yêu một người đến xoắn xuýt, thống khổ mà lại phải gian nan kiểm soát bản thân, vì không làm tổn thương đến y thậm chí còn nghĩ đến chuyện buông tay, nhưng người yêu tự nhiên điếc không sợ súng đến trêu chọc mình không?
Tâm trạng này, sao mà phức tạp đến thế?
Tề Thiên Dương một chút cũng không cảm giác được sự phức tạp này, cậu không giống những đệ tử mới lên cấp phải quan hệ thân thiết với đồng môn có lai lịch khác, để biết rõ tông môn, nói thật, thân là một tác giả ngựa đực văn chuyên nghiệp góp sức năm trăm năm trời, những giáo điều cứng nhắc này đều là cậu chăm chú suy nghĩ cho đủ số chữ thôi, đối với loại chuyện đó, có thể so với chưởng môn Ngự Kiếm Môn cậu còn hiểu nhiều thứ hơn nữa kìa.
Hiện tại điều quan trọng là, chọn một nhiệm vụ tông môn thích hợp với cậu, nhanh chóng đột phá.
Đại điện thử kiếm là nơi nhận nhiệm vụ của Ngự Kiếm Môn, không giống những tông môn khác, nhiệm vụ treo lơ lửng trong điện gần như đều là các loại”Người nào đó làm nhiều việc ác, đỉnh núi XX đường XX đệ tử XX thỉnh X đệ tử kỳ Kim Đan / Nguyên Anh / X cùng đi chứng tỏ đạo lý, cùng với thử kiếm tâm.”, “Ma tu nào đó xuất thế, phải giết, người nào đó nguyện thỉnh một tiền bối Phân Thần dẫn đầu, trọng thưởng.”, ngẫu nhiên có một ít kí họa bất đồng “Treo giải Ngũ Thù thảo, xx linh thạch thượng phẩm.”, “Tìm yêu thú cấp XX, XX linh thạch thượng phẩm.” rất nhanh đã bị nhiệm vụ lẻ đè xuống giữa những hàng chữ sát ý bừng bừng.
Tề Thiên Dương giật giật khóe miệng, chợt phát hiện ra mình mới ra khỏi Tề gia lạ lùng, nay có vẻ như đã tiến vào một cái…tông môn còn lạ lùng hơn.