Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại

chương 86: 86: phương nguyên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các nhân viên được Trì Quân lựa chọn vào kế hoạch xây dựng nền tảng video không vượt quá tuổi.

Khi hắn chọn người đã nhấn mạnh: muốn chọn người trẻ trẻ có thể nhanh chóng tiếp thu những điều mới mẻ.

Đồng thời có năng lực học tập mạnh, có thể học một biết mười.

Về phần tuổi tác, công bằng mà nói Trì Quân cũng không có yêu cầu cụ thể.

Nhưng hắn trực tiếp xem xong một vòng phỏng vấn - hành động này làm cho rất nhiều người cảm thấy Trì tổng nhỏ rất coi trọng dự án này, cũng thu hút một số người không cần thiết - ngoại trừ một thanh niên tuổi hiện tại say mê trao đổi với các đồng nghiệp mới mẹo mua tóc.

Hầu hết những người khác đều - tuổi, hoặc là vừa mới tốt nghiệp đại học và thông qua tuyển dụng vào công ty; hoặc là chỉ mới tiến vào xã hội được hai năm, vẫn chưa bị nơi làm việc quét sạch mọi lý tưởng của mình, vẫn mạnh dạn đi đầu.

Trong vòng cuối cùng, Trì Quân đã đặt câu hỏi ngẫu nhiên.

Ví dụ như: "Bạn có bao giờ nghĩ đến, nếu hạng mục này của chúng ta thấy bại, các bạn sẽ bị cho thôi việc hay không?"

Nhân viên: "?"

Trì Quân: "Còn mối quan hệ gia đình thế nào, bạn có trao đổi với ba mẹ và người lớn khi gặp phải những vấn đề trong công việc không?"

Nhân viên: "??"

Trì Quân: "Thịnh Nguyên cũng xem như một công ty lớn đúng không?" Hắn mỉm cười, ngả người về phía sau dựa lưng vào ghế làm việc.

Phía trên là một chiếc áo sơ mi được ủi thẳng, vạt áo được nhét gọn gàng vào trong quần tây.

Gương mặt đẹp trai, dáng vẻ phóng khoáng, dù bận vẫn ung dung.

Thậm chí quá mức thích thú, giống như một công tử bột tiêu xài phung phí tiền của gia đình.

Trì Quân: "Ở vị trí ban đầu, tiền lương của các bạn là bao nhiêu? ? .? Vị trí kỹ thuật có lẽ là .? Nhưng sau khi tiến vào tổ này, lương mấy tháng đầu đương nhiên được bảo đảm.

Nhưng sau này, nếu như nền tảng online không thể đạt được như mong muốn."

Các nhân viên nín thở.

Trì Quân nhẹ nhàng nói: "Các bạn đã bao giờ nghĩ đến, đến lúc đó phải làm sao đối mặt với gia đình mình không? Sau khi gia đình biết được các bạn ký hợp đồng với Thịnh Nguyên, tràn ngập mong đợi với các bạn?"

Cuối cùng hắn nói: "Tất nhiên, tôi cũng không phải muốn hù dọa mọi người.

Mục đích thành lập tổ này vẫn là để kiếm tiền.

Nội dung cụ thể trước đó cũng giới thiệu sơ qua cho mọi người.

Nhưng nếu như bạn không phải toàn tâm toàn ý và thật sự có thể nhìn thấy triển vọng, chỉ là mơ màng hồ đồ mà đến, ôm nghi ngờ, lại cố tình không nói.

Cuối cùng chỉ có thể oán giận đi nhầm đường, đưa ra sự lựa chọn sai lầm.

Tôi cảm thấy bạn vẫn có thể phát huy giá trị của mình bằng cách ở nguyên vị trí ban đầu."

Trì Quân: "Tóm lại, mọi người có hai ngày để suy nghĩ kỹ."

Phương Nguyên đã ấn tượng sâu về buổi phỏng vấn đó.

Sau khi Trì tổng nhỏ đập xuống từng câu, trong mắt rất nhiều người xuất hiện dao động.

Theo như Phương Nguyên biết, ngày hôm sau khi những người khác hỏi thăm tình hình trong tổ thì có những người không có mặt mũi lải nhải nói Trì tổng nhỏ không nghiêm túc như thế nào.

Lúc đầu mọi người đều ôm tâm trạng cùng nhau chiến đấu, cùng nhau thành.

Nhưng bị tư thế cỡn bợt của Trì Quân thật sự dọa lui nhiều người.

Ngay cả Phương Nguyên cũng khá nghi ngờ: Y là người gốc Thượng Hải.

Ba mẹ đều làm trong doanh nghiệp nhà nước.

May mắn đuổi kịp đợt sóng cuối cùng trước khi giá nhà tăng cao nên bây giờ đã có hăn căn nhà.

Một căn ở, một căn cho thuê.

Đặt nó trong thị trường tình yêu và hôn nhân ở Thượng Hải, nó có thể xem như tương đối dễ hiểu.

Về tình cảm, có bạn gái khi bắt đầu học đại học, quan hệ ổn định.

Về mặt sự nghiệp, vốn dĩ là phát triển không ngừng.

Nhưng điều kiện tiên quyết là y không bước vào ván cờ của Trì tổng nhỏ này.

Bước chân vào thì có nghĩa là nguy hiểm, trôi nổi không chừng.

Nhưng buổi tối ngày hôm đó, y nói chuyện với ba mẹ.

Ba dập tàn thuốc và nói: "Chú út của con cũng từng tham gia một cuộc phỏng vấn tương tự cách đây năm trước."

Phương Nguyên ngồi bên cạnh ba, nhanh chóng gọt vỏ trái đào: "Sau đó thì sao?"

Ông ba: "Chú ấy cảm thấy ông chủ đang thổi phồng.

Công ty không có triển vọng gì nên không đi."

Phương Nguyên mơ hồ mong đợi, vẫn cứ hỏi: "Sau đó?"

Ông ba báo tên công ty.

Phương Nguyên run tay một cái vỏ trái đào bị đứt đoạn.

Là một nhãn hiệu điện thoại hàng hiệu.

Khi y còn đi học đại học, một phần ba số sinh viên trong lớp đều dùng nhãn hiệu điện thoại đó.

Ông ba: "Nếu lúc đó chú ấy đi, không nói

.

Truyện Chữ Hay