Hoắc Dương đầu bên kia đột nhiên ngẩn người, sắc mặt thay đổi nhưng vẫn ép mình tỉnh táo lại.
Anh ta ngẩng đầu nhìn mấy người đang ngồi bên bàn rượu thảo luận hợp đồng, nở một nụ cười xã giao, sau đó xin phép ra ngoài nghe điện thoại, rời khỏi phòng đóng cửa lại.
Hoắc Dương đi tới WC, đá văng cánh cửa, hung dữ quát Giang Dĩ Trạch: "Giang Dĩ Trạch, cậu đây là đang đùa giỡn tôi phải không? Tôi vừa tổ chức buổi đàm phán, đã thương lượng xong xuôi rồi, hiện tại cậu lại nói muốn đóng phim tiếp?"
"Hoắc Dương anh đừng nóng giận, tôi cũng không tha thiết diễn tiếp nhưng lại cảm thấy một nghìn vạn tệ thì có hơi quá đáng.
Một nghìn vạn, ừm, tuy rằng không phải rất nhiều nhưng nếu dùng số tiền này mua thêm chiếc xe nữa để lái có phải tuyệt hơn không? Vì sao phải phí phạm ném cho bọn họ như vậy."
Giang Dĩ Trạch chậm rãi giải thích cho Hoắc Dương.
Đây là lời thật lòng của Giang Dĩ Trạch, một nghìn vạn không phải tiền của cậu mà là của Giang gia, huống chi cậu còn là tên thiếu gia giả, chỗ tiền ấy chẳng hề liên quan đến cậu.
Nhưng nếu phải chi một số tiền như vậy chỉ để rút lui khỏi đoàn phim, bồi thường cho nhà sản xuất, cậu thấy tiếc của.
Còn nếu tiếp tục đóng phim, tuy rằng cậu không có kinh nghiệm nhưng cố gắng quan sát ứng phó một chút có lẽ cũng không đến nỗi nào đâu.
Cùng lắm diễn không tốt bị người ta mắng một hai câu, trên mạng đã sớm bị coi là bình hoa di động, chửi nhiều thêm một câu cũng chẳng mất đi miếng thịt nào.
Hoắc Dương nghe thấy lý do này của Giang Dĩ Trạch liền im lặng.
Đương nhiên anh ta cũng cho rằng Giang Dĩ Trạch có thể quay xong bộ phim này mới là tốt nhất, một nghìn vạn tuy không nhiều lắm nhưng đúng là mất trắng cho đoàn phim, thật sự khiến người ta phải đắn đo.
Giang Dĩ Trạch hiểu được điều này, anh ta khá mừng.
Nhưng anh ta lại sợ tiểu tổ tông này sáng nắng chiều mưa, dăm ba hôm lại tiếp tục đổi ý.
"Vậy cậu nghĩ kỹ chưa, xác định quay xong bộ phim này mới được phép rút lui, nếu còn giữa chừng đòi nghỉ tôi cũng hết cách!"
Hoắc Dương nghiêm túc nói, trong lòng anh ta vô cùng rõ ràng, nếu Giang Dĩ Trạch còn hạch sách thêm một lần nữa thì anh ta cũng không còn cách nào.
"Anh yên tâm, tôi biết rồi, không phải chỉ là một bộ phim điện ảnh thôi sao, quay cũng không quá lâu, tùy tiện diễn cho qua là xong." Giang Dĩ Trạch thờ ơ thản nhiên nói.
Nghe ngữ khí của cậu, Hoắc Dương đã tưởng tượng đến ngày công chiếu bộ phim này, Giang Dĩ Trạch chắc chắn sẽ hứng một xe gạch đá, để không khiến cho tiểu thiếu gia quá thương tâm, lúc đó nhất định phải mua thật nhiều thủy quân mới được.
Hoắc Dương sau khi xác nhận mới quay về phòng bao, trên mặt vẫn là nụ cười xã giao đúng tiêu chuẩn.
"Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Dĩ Trạch quyết định không hủy bỏ hợp đồng nữa, cho nên vô cùng xin lỗi, chuyện hôm nay đã gây phiền phức cho hai vị rồi.
Bữa cơm này tôi mời, các vị cứ từ từ dùng bữa, tôi còn một số việc cần xử lý, đi trước."
Dứt lời, Hoắc Dương sửa sang lại vạt áo vest, lịch sự gật đầu cáo từ những người còn lại.
Sau khi anh ta rời đi, những người trong phòng quay sang nhìn nhau.
Bọn họ nhận được yêu cầu hủy hợp đồng của Giang Dĩ Trạch vốn dĩ vô cùng cao hứng.
Tên thiếu gia kia tham gia đoàn phim chính là gánh nặng, diễn xuất của hắn ta kéo cả đoàn tụt lùi, lại còn thường xuyên bới móc, soi mói và gây mâu thuẫn.
Nếu không phải Giang Dĩ Trạch có Giang gia đứng sau, đạo diễn sớm đã đuổi cổ hắn ta rồi.
Vừa rồi Giang Dĩ Trạch đơn phương hủy hợp đồng, chấp nhận bồi thường một khoản tiền, việc này đúng là khiến cho ai nghe thấy cũng mừng rơi nước mắt.
Ai ngờ bọn họ vui vẻ chưa được bao lâu lại bị xoay như chong chóng, Giang Dĩ Trạch vậy mà lại đòi diễn tiếp.
Cảm thấy như bản thân bị Giang Dĩ Trạch coi là trò đùa, bọn họ tích một bụng lửa giận mà không có chỗ phát tiết.
Ai bảo ô dù của hắn to quá bọn họ không thể động vào.
Giang Dĩ Trạch thích gì làm đó, bọn họ chỉ có thể nghiến răng nuốt hận, tức giận cũng vô dụng.
...!
Biệt thự bên này, sau khi cúp máy Giang Dĩ Trạch cảm thấy hơi đói bụng, cậu đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.
Sau đó cậu phát hiện, phòng bếp nơi này rất lớn, ngăn cách với phòng ăn, có điều dụng cụ bên trong đều là đồ mới, có những món thậm chí còn chưa bóc lớp phim chống gỉ bên ngoài, biểu hiện của việc chưa bao giờ được sử dụng.
Lại liếc mắt nhìn tủ lạnh, trừ mấy lon bia cũng chỉ còn mấy bình sữa bò và nước khoáng, đừng nói đến rau dưa thực phẩm, ngay cả đồ ăn vặt cũng không có.
Cậu bỗng nhiên nhớ ra, thiếu gia Giang Dĩ Trạch hình như không phải loại người sẽ xuống bếp nấu ăn, căn phòng này chỉ để trang trí, một ngày ba bữa của hắn không phải ăn nhà hàng thì cũng là đặt cơm về nhà, mỗi phần ăn đều có giá hơn một nghìn tệ, vô cùng xa xỉ.
Mà Giang Dĩ Trạch cậu lại là một người hoàn toàn ngược lại, cậu rất ít khi ăn hàng, càng không có thói quen đặt đồ ăn ngoài.
Người nghèo khổ như cậu cảm thấy chỉ có ăn cơm nhà mới là tiết kiệm nhất, đồ ăn ngoài không biết được chế biến ra sao, vừa đắt tiền vừa dễ ăn phải thực phẩm bẩn, không bằng chính mình tự nấu nướng.
Hơn nữa, không phải tự luyến chứ tay nghề nấu ăn của Giang Dĩ Trạch rất lợi hại, tuy rằng không qua trường lớp đào tạo chính quy nào nhưng từ nhỏ cậu đã được tiếp xúc với bếp núc, giúp mẹ rửa rau thái thịt cho nên dần trở nên quen tay.
Ngoài ra, cậu còn được thừa hưởng một chút thiên phú nấu nướng từ mẹ, món ăn mà cậu làm ra đều có hương vị rất đặc sắc.
Truyền thống giáo dục trong nhà cậu chính là, cho dù con trai hay con gái đều phải biết nấu cơm, đây là một kỹ năng cơ bản trong cuộc sống.
Nhưng mà, không bột đố gột nên hồ, phòng bếp này chẳng có nguyên liệu gì, không có gạo không có mì, các loại gia vị mắm muối tương giấm càng miễn bàn.
Giang Dĩ Trạch vốn định nấu nướng đơn giản qua bữa nhưng cũng hết cách, vì thế cậu đành cầm chìa khóa xe chuẩn bị tự mình ra cửa đi mua đồ.
Giang Dĩ Trạch tra bản đồ trên Baidu, tìm được một siêu thị bách hóa gần nhà sau đó lái xe tới.
Lúc vào cửa, cậu lo mình sẽ mua sắm khá nhiều cho nên đẩy theo chiếc xe đẩy lớn, nhàn nhã tiến vào khu hàng nội trợ, bắt đầu chọn lựa.
Những nhãn hàng gia vị trong tiểu thuyết này cũng không khác gì so với thế giới của cậu, Giang Dĩ Trạch thường xuyên nấu cơm cho nên thuần thục lựa chọn mặt hàng vừa có lợi cho sức khỏe vừa có hương vị thơm ngon, giá thành lại bình dân nhất.
Trong lúc cậu đang chọn chọn lựa lựa, bên cạnh có một dì nhân viên nhìn thấy Giang Dĩ Trạch mua nhiều gia vị như vậy, hơn nữa đều là thương hiệu mà dì thường dùng liền cười nói cậu thật biết chọn hàng, nói những loại gia vị này rất ngon, là mặt hàng bán chạy nhất siêu thị này.
Giang Dĩ Trạch mặc tây trang đứng đắn, khuôn mặt nhu thuận, lễ phép đứng nói chuyện cùng dì bán hàng, nói loại nước tương này khá thơm, loại kia hơi mặn, không khí trò chuyện sôi nổi.
Cậu lớn lên đẹp trai, vóc dáng vừa vặn, chiều cao tiêu chuẩn, mái tóc cắt tỉa gọn gàng được uốn xoăn gợn sóng nhẹ nhàng, từng lọn tóc hơi cuộn lại bao phủ lên khuôn mặt trắng nõn, mắt phượng mi dài, môi hồng răng trắng, khéo léo đối đáp cười nói khiến cho người đối diện vô cùng có thiện cảm.
Dì bán hàng càng nhìn càng thích, nhưng cảm giác đối phương có chút quen mắt không biết đã gặp ở đâu.
Mãi cho đến khi con gái dì tan học, thấy cô bé đang hướng về phía này tìm mình, dì mới nhớ ra cậu thanh niên trước mặt hình như là một minh tinh mà con gái mình không quá thích, còn thường xuyên nhắc đến người này trước mặt mình.
Dì bán hàng nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ quái.
Anh chàng trước mặt này vô cùng bình dị gần gũi, hiền lành lễ độ, so với tên minh tinh hách dịch qua lời kể của con gái nhà mình không hề giống nhau.
Trần Tuyết Nhi không ngờ mình tới siêu thị nơi mẹ bán hàng lại có thể gặp được Giang Dĩ Trạch, hơn nữa đối phương còn mang theo khuôn mặt thân thiện mỉm cười đứng nói chuyện phiếm với mẹ mình.
Chuyện gì đây?
Trần Tuyết Nhi không phải fan của Giang Dĩ Trạch, sở dĩ biết đến Giang Dĩ Trạch là vì một thời gian trước có tin đồn người này gây gổ với thần tượng của cô.
Thân là fan hâm mộ trung thành của Đường Cảnh Đồng, đương nhiên cô bé phải anh dũng đấu tranh, thường xuyên lên mạng cãi nhau với nhóm fan của Giang Dĩ Trạch, ở ngoài lại rất hay cằn nhằn than thở với mẹ mình về anh ta.
Ấy thế mà mẹ mình lại đứng đây trò chuyện vui vẻ đến vậy.
Giang Dĩ Trạch nhác thấy một cô gái tuổi tác không quá lớn đang đi về phía này, hình như là người quen của dì bán hàng, hơn nữa ánh mắt cô bé nhìn mình có chút không vui, cậu sờ sờ cái mũi không biết mình đã đắc tội cô gái nhỏ này lúc nào.
Giang Dĩ Trạch thức thời chào tạm biệt dì bán hàng, muốn đẩy xe tới khu vực thực phẩm tươi sống.
"Mẹ, sao lại nói chuyện với loại người đó, mẹ không biết anh ta là hạng người gì sao?"
"Người ta làm sao?"
Dì bán hàng nghe câu hỏi của con gái liền thấy không vui, dì rất tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình, cảm thấy Giang Dĩ Trạch tuyệt đối không phải hạng người vô lại như con gái mình thường nói.
"Con nhỏ này, cả ngày theo đuổi thần tượng đến mù quáng, không biết phân biệt tốt xấu.
Mẹ thấy cái cậu Tiểu Giang kia là người rất tốt, khiêm tốn lễ phép nhu thuận, là đứa trẻ có giáo dục.
Con về sau đừng nói bừa nói bậy, nếu không đừng trách mẹ."
"Mẹ..." Trần Tuyết Nhi có chút cạn lời, sao mẹ mình đột nhiên lại như vậy? Vì Giang Dĩ Trạch mà quay sang mắng mình, còn lớn tiếng bảo vệ anh ta.
Cô bé có chút hoài nghi, có khi nào Giang Dĩ Trạch vừa nãy đã tẩy não mẹ mình rồi không?
Giang Dĩ Trạch không để bụng chuyện vừa rồi, lúc này cậu đã đến khu thực phẩm tươi sống.
Nơi này thịt cá rau dưa các loại đều có sẵn, Giang Dĩ Trạch dự định mua thức ăn xong sẽ mua thêm chút trái cây tươi, trong biệt thự dường như cũng không có nhiều trái cây.
Giang Dĩ Trạch chọn một miếng sườn lợn tươi ngon, bữa tối nay cậu muốn làm món sườn kho.
Rồi lại mua thêm một vài loại rau xanh, gạo, bột mì chất đầy xe đẩy.
Tiếp đến là chọn trái cây, cậu nhặt một ít đào mật tươi mọng, một nải chuối vàng ươm.
Lúc đẩy xe quay lại, bởi vì người chen chúc khá đông nên không cẩn thận đụng phải một người.
Xem ra hôm nay bước ra cửa không xem giờ, cứ đâm vào người khác suốt.
"Thực xin lỗi..."
Giang Dĩ Trạch ghìm xe đẩy lại, lập tức cúi đầu xin lỗi, sau đó ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Là một người đàn ông trẻ tuổi, đeo kính râm cùng khẩu trang kín mít, khuôn mặt bị che khuất, bị xe đẩy của Giang Dĩ Trạch đụng vào cũng chỉ lảo đảo lui ra sau vài bước, may mắn không ngã ngửa.
Giang Dĩ Trạch lại quan sát thêm, đối phương mặc một bộ tây trang màu đen nghiêm túc, cổ tay áo không một nếp nhăn, thân hình cao ráo rắn chắc.
Cậu cứ cảm thấy người này có chút quen mắt.
Người đàn ông liếc nhìn cậu trong chốc lát, không lên tiếng sau đó quay người xách theo túi táo rời đi.
Nhìn bóng lưng đối phương, Giang Dĩ Trạch gãi gãi đầu ngẩn ngơ.
Cậu cảm thấy quen mắt nhưng lại không nhớ rõ đã thấy bóng dáng này ở đâu, tạm thời bỏ qua không nghĩ tiếp.
Đồ cũng đã mua đủ, cậu đẩy xe tới quầy thanh toán.
Giang Dĩ Trạch mua rất nhiều, túi lớn túi nhỏ nặng trịch, may là cậu lái xe tới, có thể vận chuyển toàn bộ chỗ hàng hóa này về biệt thự, tiết kiệm được rất nhiều khí lực.
Sửa soạn đồ đạc, sắp xếp thực phẩm vào tủ lạnh, đổ gạo và bột mì vào các thùng chứa, Giang Dĩ Trạch bắt đầu rửa sạch toàn bộ dụng cụ làm bếp, nấu một phần cơm sau đó bắt tay làm món sườn kho.
Rửa sạch sườn, thái hành lá và gừng tươi, đột nhiên Giang Dĩ Trạch ngẩng mặt nhìn phía trước theo thói quen, không có gì cả.
Cậu giật mình, nhớ ra mình đã không còn ở thế giới cũ.
Trước khi xuyên thư, Giang Dĩ Trạch là một streamer ẩm thực, thường xuyên phát trực tiếp quá trình nấu ăn của mình.
Tuy rằng không quá hot, nhưng cũng có thể coi là một công việc có thu nhập, có tới hai ba vạn fan theo dõi, hàng tháng thu về năm sáu nghìn tệ.
Sống ở thành phố với số tiền ấy cũng coi như tạm ổn, mỗi tháng nộp tiền nhà, tiêu dùng hàng ngày, ăn uống sinh hoạt tằn tiện vẫn để dành được ba nghìn.
Thế nhưng Giang Dĩ Trạch gom góp bao lâu cũng chẳng đủ để mua nhà, điều này khiến cho cậu vô cùng chán nản.
Ngược lại cái tên nguyên chủ Giang Dĩ Trạch trong tiểu thuyết một mình đứng tên mười mấy căn biệt thự, dựa vào tâm trạng để chọn chỗ ở.
Trầm mặc trong hoài niệm một lúc, Giang Dĩ Trạch quyết định đi theo nghề cũ, một lần nữa muốn được livestream nấu ăn, cậu tính trước khi thân phận thiếu gia giả của mình bại lộ, nhất định phải có một kế sinh nhai ổn định, làm streamer vừa phù hợp khả năng của cậu vừa không gò bó.
Mà cậu cũng rất thích công việc này.
Giang Dĩ Trạch nguyên chủ cũng từng là một streamer, có tài khoản tại một số nền tảng phát sóng trực tiếp khác nhau, cậu chọn một cái mà mình tương đối thành thạo, lắp đặt các thiết bị quay chụp rồi chuyển tới phòng bếp, sau đó bắt đầu nấu ăn.
Giang Dĩ Trạch rất biết dẫn dắt cuộc trò chuyện, mặc dù vừa bắt đầu trực tiếp, trong phòng phát sóng của cậu chỉ có lẻ tẻ vài tài khoản lạ cũng không biết có phải robot hay không, cậu vẫn đàng hoàng giới thiệu món ăn trong buổi livestream tối nay.
Sườn kho.
Đây là món ăn khá quen thuộc trong mâm cơm gia đình, cách làm cũng đơn giản.
Đầu tiên luộc sơ miếng sườn để loại bỏ cặn bẩn, sau đó chần nước sôi, hớt bọt, lúc này có thể vớt ra chế biến.
Rửa sạch nồi đặt lên bếp làm nóng trước, tiếp tục cho một lượng dầu vừa phải, để lửa nhỏ, cho thêm một ít đường phèn, chậm rãi đun cho đến khi hỗn hợp bắt đầu chuyển màu.
Lúc này đường phèn đã tan hết, nồi nước hàng màu nâu đậm sóng sánh mê người, Giang Dĩ Trạch bỏ sườn đã chần vào, đảo đều.
Chờ cho nước hàng ngấm vào sườn, mùi hương lan tỏa, màu sắc bắt mắt, Giang Dĩ Trạch tiếp tục cho vào vài lát gừng tươi, hành lá băm nhỏ, nêm thêm hạt tiêu, hồi hương, một chút rượu đế, xì dầu, nước tương, mắm muối,...!cuối cùng đổ nước sâm sấp, vặn to lửa bắt đầu đun.
Món sườn kho ra lò, hương thơm nức mũi, từng miếng sườn màu nâu sẫm óng ánh mê người, bề mặt ướt đẫm nước sốt, vừa nhìn liền muốn cắn.
Giang Dĩ Trạch xới một bát cơm nóng hổi, cơm trắng phối hợp với món sườn đậm đà vô cùng hấp dẫn.
Thoạt nhìn đã thấy đây là một mâm cơm hài hòa, sườn kho mềm vừa phải, mọi người vốn chỉ định tới xem giải trí, kết quả ai cũng nuốt nước miếng ừng ực.
Ban đầu khi Giang Dĩ Trạch giới thiệu sẽ livestream nấu ăn, bọn họ còn cho rằng người này đang nói đùa, một tên thiếu gia ăn chơi sao có thể biết nấu ăn.
Nhưng khi chứng kiến toàn bộ quá trình Giang Dĩ Trạch thuần thục làm ra món sườn kho, ai nấy đều trầm mặc.
Vì sao món ăn mà tiểu thiếu gia này nấu lại hấp dẫn như vậy?.