Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Cảnh Đồng không ăn cơm hộp do đoàn phim chuẩn bị, Cao Thừa Bỉnh đặt cơm riêng từ nhà hàng đối diện về cho anh, hương vị thanh đạm ít dầu mỡ, mặc dù thế nhưng anh vẫn chẳng thể ăn nhiều.
Đường ảnh đế kén ăn vô cùng, thời sinh viên còn tạm ổn, về sau trở thành diễn viên phải thức đêm thường xuyên cho nên bị bệnh dạ dày, ăn uống kém đi rất nhiều.
Cơm hộp của đoàn phim khẳng định anh nuốt không nổi.
Cao Thừa Bỉnh chỉ đặt một phần rau cần xào thịt băm, mùi vị thanh đạm để ăn cùng cơm, ngoài ra còn có một phần canh đựng trong hộp giữ nhiệt.
Đường Cảnh Đồng thoạt nhìn không có khẩu vị, lười động đũa, nghĩ thế nào lại mở phòng livestream của Giang Dĩ Trạch.
Anh vốn chỉ muốn xem lại video hôm trước để tìm cảm giác thèm ăn, không ngờ vừa mở app lại phát hiện người duy nhất mình theo dõi đang phát trực tiếp.
Giang Dĩ Trạch vậy mà lại tranh thủ thời gian nghỉ trưa để tự nấu cơm trong phòng nghỉ, Đường Cảnh Đồng tò mò nhấn vào phòng, thấy Giang Dĩ Trạch đang vui vẻ xào xào nấu nấu.
Trước kia Đường Cảnh Đồng không có thiện cảm với Giang Dĩ Trạch, anh cảm thấy tiểu thiếu gia này không chỉ diễn xuất dở tệ mà tính cách còn nát bét, chính xác là tên công tử bột thiếu giáo dục được nuông chiều từ bé.
Nhưng từ sau khi xem cậu phát trực tiếp bữa tối qua, Đường Cảnh Đồng bây giờ càng nhìn người này càng cảm thấy thuận mắt.
Anh nhận ra bản thân có chút quái gở, chỉ đơn giản xem một video livestream mà thay đổi hoàn toàn cách nhìn về tiểu thiếu gia này.
Trong lòng anh không muốn tiếp tục xem người này phát trực tiếp, nhưng tay lại không nghe theo khống chế.
Nhìn người kia thái thịt xào miến, nhìn món ăn nóng hổi hấp dẫn trong chảo, Đường Cảnh Đồng yên lặng cầm đũa gắp mấy miếng thức ăn.
Mãi cho đến khi video trực tiếp kết thúc, đồ ăn trước mặt đã vơi đi phân nửa, ngay cả hộp canh cũng gần hết.
Nếu là ngày thường khẳng định anh sẽ để lại gần như toàn bộ phần cơm, nhưng hôm nay thì khác.
Dùng xong bữa, Đường Cảnh Đồng quyết định ra ngoài tản bộ tiêu cơm.
Sau đó "không cẩn thận" đi về phía phòng nghỉ của Giang Dĩ Trạch, anh nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín, hít hà mùi thức ăn mới nấu.
Món ăn rất nồng cho nên mùi tiêu ớt mãi chưa tiêu tán, Đường Cảnh Đồng mặc dù đã ăn no nhưng đột nhiên lại có chút thèm ăn.
Thịt hầm sốt ớt, miến trộn giá đỗ.
Hai món ăn trên video thoạt nhìn rất hấp dẫn, nếu có thể nếm thử thì tốt rồi, tiểu trợ lý kia sao lại có được diễm phúc như vậy chứ! Đường Cảnh Đồng dùng tâm tình phức tạp suy nghĩ, anh hơi mím môi thở dài.
Sau đó nghe tiếng bước chân của người trong đoàn phim đi về hướng này, Đường Cảnh Đồng vội vàng rời đi.
Nhân viên đoàn phim đi ngang qua cửa phòng Giang Dĩ Trạch liền ngửi thấy mùi thức ăn hấp dẫn, tuy rằng cậu đã nấu xong từ lâu nhưng hương thơm vẫn phảng phất đâu đây, mới ngửi thôi liền thấy bụng réo ùng ục.
"Ui, anh ngửi thấy gì không? Sao lại có mùi thức ăn thơm vậy? Ai nấu cơm ở đây à?" Một nhân viên công tác không nhịn được mà dùng sức hít hà.
"Mùi thức ăn thơm quá, không biết là ai nấu cơm nhỉ, chỉ ngửi thôi đã biết người này nấu ăn ngon rồi."
"Chẳng lẽ là Giang Dĩ Trạch? Vừa nãy đi qua thấy cậu ta mở hé cửa, trông động tác có vẻ như đang thái thịt, tôi nghĩ là mình nhìn lầm rồi, cậu ta mà lại tự mình nấu cơm á?"
"Giang Dĩ Trạch?"
"Chị gái à, chị đang trêu tôi phải không? Sao có thể là cậu ta? Người ta là phú nhị đại mà phải đi nấu ăn á? Hơn nữa mùi thức ăn thơm như vậy khẳng định người nấu phải có tay nghề cao siêu đấy...!Tóm lại không thể Giang Dĩ Trạch được!"
"Vừa rồi tôi nhìn thoáng qua khá giống cậu ta mà..."
...!
edit bihyuner.
beta jinhua
Giang Dĩ Trạch không biết có bao nhiêu người đi qua trước cửa phòng cậu, lúc này vẫn đang chậm rãi dùng bữa.
Sau khi ăn xong còn phải tranh thủ thời gian nghiên cứu kịch bản và học thoại cho cảnh quay buổi chiều.
"Giang ca à huhu...!Món ăn anh nấu đỉnh vãi, miến trộn tuyệt cú mèo, bữa cơm hôm nay em hận không thể ăn thêm bát cơm, trách cái dạ dày quá nhỏ mà..."
Giang Dĩ Trạch nghe những lời này không khỏi rơi vào trầm mặc.
Bát mà tiểu trợ lý mua là cỡ vừa, không phải bát ăn cơm loại nhỏ, Giang Dĩ Trạch ăn hai bát cơm cùng thức ăn đã cảm thấy hơi lửng bụng, mà Lâm Tiểu Lộ đã đánh chén bát đầy rồi.
Ăn vậy mà kêu dạ dày nhỏ? Nhỏ chỗ nào? Sắp thành cái thùng cơm rồi...!
Hai người dùng xong bữa, Giang Dĩ Trạch mỉm cười tạm biệt người xem trong phòng phát sóng, nói rằng cậu cần chuẩn bị cho cảnh quay buổi chiều cho nên phải tắt livestream.
Video trưa nay tuy rằng có chút gấp gáp nhưng nội dung rất ổn, chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủi đã giúp cho người theo dõi cảm thấy mỹ mãn.
- Đi thôi, Trạch bảo phải học thoại rồi, thật mong chờ thời điểm phát hành bộ phim này.
- Hôm nay xem chủ phòng livestream lại ăn nhiều hơn bát cơm.
Trời ơi, tháng này tôi không thể giảm cân rồi!
- Lúc mới vào xem: Nấu cơm nhàm chán vậy mà cũng có người livestream?!? Hiện tại: Thơm quá, ngon quá, thèm quá, chờ Giang Dĩ Trạch livestream nấu cơm tối!
- Tạm biệt chủ phòng, chờ lần live tiếp theo.
- Chờ lần live tiếp theo +
Giang Dĩ Trạch thấy comment bay tứ tung khắp màn hình, quyết đoán tắt app.
Cậu còn phải đọc kịch bản, còn Lâm Tiểu Lộ nhận nhiệm vụ dọn rửa.
Cậu nhìn phân cảnh còn lại của ngày hôm nay, mạch phim bắt đầu triển khai đến bối cảnh cuộc sống của ba nhân vật chính, mỗi người đều có những cảnh quay cá nhân.
Đóng vai nữ pháp y là Đặng Dĩnh Giai, người này còn một hợp đồng quay quảng cáo chưa kết thúc cho nên chưa gia nhập đoàn phim.
Cũng may những phân cảnh phía trước nhân vật pháp y chưa xuất hiện cho nên sau khi nhập đoàn chỉ cần tăng ca quay bổ sung các cảnh cá nhân là kịp tiến độ.
Nửa đầu của bộ phim, lịch quay của Giang Dĩ Trạch và Đường Cảnh Đồng rất ít trùng nhau, mãi cho đến mấy ngày gần đây, bọn họ bắt đầu có cảnh quay chung, bởi vậy mới phát sinh mâu thuẫn trong lúc hợp tác.
Nguyên chủ không chỉ diễn xuất dở tệ mà còn mang thái độ ngạo mạn, không bao giờ nhận sai, hoàn toàn chẳng để tâm đến việc mình làm chậm tiến độ của đoàn.
Còn Đường Cảnh Đồng là một diễn viên chuyên nghiệp có đam mê mãnh liệt với diễn xuất, đương nhiên nhìn loại thiếu gia cà lơ phất phơ kia liền cảm thấy ngứa mắt.
Trong lúc hai người đối diễn, một người không qua liền ảnh hưởng đến bạn diễn, Đường Cảnh Đồng bị Giang Dĩ Trạch kéo chân nhiều lần cho nên càng bực bội.
Giang Dĩ Trạch nhìn lại một lượt, gần tới giờ ca chiều liền rời khỏi phòng nghỉ, mang theo kịch bản đến trường quay.
Cậu không được tính là người đến sớm, bởi vì lúc cậu bước vào đã nhìn thấy Đường Cảnh Đồng đang ngồi trên ghế đọc kịch bản, bên cạnh bày một cốc thủy tinh dùng để lọc trà.
Cậu nhìn thoáng qua lá trà trên lưới lọc, hình như là trà bích loa xuân.
bích loa xuân: một trong những loại trà xanh nổi tiếng nhất của Trung Quốc, được người đời tôn sùng bởi hương vị thuần khiết, ngọt lành
Lúc này Đường Cảnh Đồng đang tập trung nghiên cứu kịch bản nên không phát hiện Giang Dĩ Trạch đang tới gần.
"Tiền bối, anh tới sớm vậy." Giang Dĩ Trạch vô cùng thân thiện lên tiếng chào hỏi.
Bên kia có vài nhân viên tổ đạo cụ đã bắt đầu bố trí phông nền, nhìn Giang Dĩ Trạch chủ động tiến lên bắt chuyện với Đường Cảnh Đồng, trên mặt còn niềm nở đến vậy, ai nấy đều khó nói nên lời.
Đường Cảnh Đồng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của Giang Dĩ Trạch, cậu có gương mặt rất thanh tú tinh xảo, môi hồng răng trắng, hiện giờ cười rộ lên như vậy khiến cho người đối diện hẫng một nhịp tim.
Đường ảnh đế cố tỏ ra bình tĩnh mặc dù nội tâm là một mảnh hỗn loạn.
Anh cảm thấy tối hôm qua nhất định đã trúng bùa mê thuốc lú gì đó của tiểu thiếu gia này, vì sao càng nhìn người ta càng thấy đẹp mắt đến vậy? Có lẽ do filter của app livestream quá ảo chăng?
"Ừm."
Đường Cảnh Đồng lạnh lùng gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt, khuôn mặt không chút dao động.
Thoạt nhìn dường như anh không thèm để ý, nhưng ánh mắt lại không hề tập trung vào kịch bản mà đảo qua liếc lại liên tục trộm dõi theo Giang Dĩ Trạch, thấy cậu cũng tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống nghiên cứu cảnh quay.
Giang Dĩ Trạch không bất ngờ với thái độ của Đường Cảnh Đồng, nam chính của tiểu thuyết được miêu tả là người lãnh đạm lạnh lùng, cậu đành thành thật ngồi xuống học thoại.
Tuy rằng mới tham gia diễn xuất một buổi sáng nhưng Giang Dĩ Trạch dường như đã kích hoạt tình yêu nghề, cậu bắt đầu cảm thấy nghề diễn viên rất thú vị, đặc biệt là các phân cảnh diễn cùng Đường Cảnh Đồng.
Cậu nhất định là có thiên phú làm diễn viên mà, tiểu thiếu gia chưa gặp qua đả kích liền tràn đầy tự tin nghĩ thầm trong bụng..