Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, nghe tiếng chim hót trên cành, cảm giác mặt trời rọi đến mắt mình, Bối Y như còn mơ mình đang ở nhà. Giật mình tỉnh dậy, thấy mình đang ở một căn phòng xa lạ. Bối Y mới nhớ rằng ngày hôm qua mình đã lên Thành đô. Và hôm nay là ngày đầu tiên làm quen trường mới của cô. Mỉm cười đón chào ngày mới, Y Y biết rằng mình vừa chạm đến bước chân đầu tiên trong ước mơ của mình. Cô sẽ cố gắng học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của những người thân yêu bên mình.
Buổi sáng mọi người sẽ tự ăn sáng trên phòng của mình. Phía góc nhỏ bên phải của phòng có một cái bếp gas nhỏ để nấu những món đơn giản. Nhìn sang cái bàn giữa phòng thấy thức ăn để sẵn trên bàn và một ly sữa bên cạnh, chắc là Trang và Thảo đã chuẩn bị cho Y Y. Hai bạn ấy đã đi đánh tennis. Cả Thảo và Trang đều có nét nghịch ngợm nhưng hai người cá tính rất mạnh mẽ, thẳng thắn và rất dễ thương, xinh đẹp, tốt bụng. Tuy hai người đều là con nhà có điều kiện, có thể nói là không giàu như các cô cậu con nhà tài phiệt lớn nhưng có thể thi vào trường Hán Vũ thì quả thật không phải dạng tầm thường. Và họ đều không cậy giàu mà ức hiếp người khác, khinh thường người khác.
Y Y xuống giường vệ sinh cá nhân xong, ngồi vào bàn ăn sáng. Cô sắp xếp vật dụng cá nhân bỏ vào balo của mình, xong đi thay đồng phục đến trường. Đang soạn đồ thì Tiểu Trang và Tiểu Thảo về.
- Cậu dậy rồi à. Nào để mình xem nào... Tiểu Thảo nhìn chằm chằm vào Y Y, sau đó lấy ra một chai thuốc xoa mắt. Nhẹ nhàng xoa lên cho Bối Y, rồi nói:
- Mình biết là lần đầu cậu xa nhà rất là buồn nhưng cũng không thể khóc đến mức này chứ. Cậu xem mắt của cậu sưng to như hai quả trứng gà rồi đây này. Lần sau nếu có khóc thì mình cho mượn bờ vai nè. Giải tỏa hết nỗi niềm rồi sẽ không còn buồn phiền nữa.
- Đúng đó Y Y. Biết là cậu nhớ nhà nhưng hôm nay là ngày đầu tiên chúng mình đến trường nhập học, cậu cũng không thể để bộ dáng của mình xấu như thế chứ. Tiểu Trang nói.
Bối Y cười mỉm. - Cảm ơn các cậu!
- Ấy, Y Y cậu có hai lúm đồng tiền à. Tại sao bao nhiêu cái duyên của con gái đều dồn về cho cậu hết vậy?? hu hu hu... Tiểu Thảo ôm lấy tim mình bộc lộ cảm xúc.
- Ha ha ha... Cậu còn nói nữa sao. Từ khi Y Y đến thì cái danh hiệu hoa khôi của toàn kí túc đã không còn là của cậu nữa rồi. Ôi nàng tiên của tôi. Cậu vừa học giỏi, vừa dễ thương như thế này thì mình biết phải làm sao đây. Hy vọng rằng mình sẽ học chung lớp với nhau để có gì nhờ Y Y kèm phụ đạo cho mình rồi. Tiểu Trang nói.
Nhìn hai người bạn cùng phòng ấy, Bối Y cảm thấy hình như giống với bé Đậu và bé Khoai ở quê nhà. Trong số những đứa trẻ theo Bối Y thì hai đứa nó là hai đứa bám dai nhất. Lúc nào cũng: chị Bối Y xinh đẹp. Chị Bối Y học giỏi...bla bla. Như vậy thì tụi em phải bắt chị dạy học nhiều nhiều cho tụi em. Để sau này tụi em còn học giỏi được như chị nữa chứ.
Đùa giỡn một hồi, mọi người cùng thay đồ, và xuống dưới nhà chuẩn bị đến trường. Cô Hà sắp đến. Hôm qua, cô nói ngày đầu tiên các cháu đến trường nên cô sẽ đích thân đưa các con đến trường học, khi về các con có thể đón xe buýt về.
Vừa xuống đứng đợi không bao lâu, cô Hà đến. Cô xuống mở cửa xe cho ba đứa. Hôm nay cô mặt bộ đồ công sở, nhìn cô rất đẹp, toát lên khí chất mạnh mẽ, quyết đoán; Y Y cảm nhận được nó như thế. Trên xe cô dặn hai Tiểu Thảo và Tiểu Trang khi đến trường cần phải giúp đỡ cho Bối Y nhiều, Y Y lần đầu đến thành phố còn rất nhiều lạ lẫm. Hai người đều đồng thanh: Dạ. Bối Y có cảm giác như hai người bạn của mình sẽ trở thành người hộ tống và bảo mẫu cho mình vậy.
Nhìn sang Y Y, cô Hà nói:
- Cô ước gì mình có thằng con trai để có thể lấy Y Y làm con dâu, vừa học giỏi, vừa dễ thương như vậy thì biết làm sao.
Tiểu Trang lên tiếng:
- Cô à. Cô đừng tiếc nuối nữa được không. Để cho con mai mối cho anh hai con chứ. Dù sao anh trai của con cũng lớn hơn bạn ấy tuổi, sau này có thể kết hôn trước. Nếu cô có con trai thì giờ thằng bé mới chỉ học lớp thôi đấy. ha ha.
- Cái gì mà chị dâu chứ. Y Y mới chỉ có tuổi thôi đấy. Cậu đừng có làm hư Bối Y sớm như cậu được không. Người ta nhìn đáng yêu như thế này làm sao mà có thể kết hôn sớm được. Bạn ấy giỏi như thế chắc chắn có thể học lên đến tiến sĩ đấy. Tiểu Thảo nói.
Nghe mọi người nói mà Bối Y không biết nói sao. Tuy thế nhưng Bối Y nghĩ nếu có điều kiện thì chắc chắn mình sẽ học lên nữa, mở mang thêm nhiều kiến thức sâu rộng. Còn về kết hôn... Từ chuyện của mẹ Bối Y vẫn còn lo sợ và ám ảnh. Chắc bản thân cô sẽ không kết hôn. Nếu gặp gia đình có tư tưởng thông thoáng thì dễ, còn nếu nặng nề, cổ hủ, cố chấp thì cô thà chấp nhận cống hiến sức mình cho quốc gia còn hơn.
Đi khoảng nửa tiếng đồng hồ là đến trường. Lúc xuống xe cô Hà còn hướng dẫn cho ba đứa tuyến xe buýt về. Xong cô chạy đến công ty đi làm.