Lên nhà, Bối Y thay một bộ đồ thoải mái rồi vào bếp chuẩn bị nấu ăn. Trước khi về cô đã dặn Vân Trang đi chợ mua thực phẩm để sẵn. Vân Trang đã đến văn phòng làm việc, tối cậu ấy phải ra sân bay để đón Mộc Thảo. Hiện tại, Mộc Thảo sở hữu một căn hộ. Ba mẹ Thảo thì đi du lịch suốt, công việc kinh doanh giao lại cho cô ấy. Cô Hà cũng ra nước ngoài sống vì công ty mở thêm chi nhánh ở Anh quốc, cô được bầu làm CEO bên đó nên phải đi theo công việc. Mộc Thảo phát triển sự nghiệp mình ở trong nước. Cậu ấy sở hữu một loạt cửa hàng thời trang có giá trị. Dù hai người bạn của Bối Y đều có nhà riêng nhưng họ vẫn thường ở chung với nhau. Đặc biệt tối nay còn quan trọng hơn.
h tối, cửa phòng mở, hai bóng dáng xinh đẹp cuối cùng đã xuất hiện. Để dành bất ngờ cho Mộc Thảo nên Bối Y đã nấp phía sau cửa. Cửa vừa mở cũng là lúc Bối Y nhảy ra, bắn pháo, cô nói lớn:
- Chúc mừng cô gái xinh đẹp của chúng ta. Mừng chiến thắng của cậu - Tiểu Thảo.
Bất ngờ vì gặp Bối Y ở đây, sau một phút thất thần, nước mắt Tiểu Thảo trào ra. Không hiểu xảy ra chuyện gì, Bối Y liền vội lấy khăn giấy lau nước mắt cho Tiểu Thảo. Ôm Tiểu Thảo vào người, Bối Y hỏi dồn dập:
- Sao vậy? Có chuyện gì sao Tiểu Thảo? Cậu đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà!!!....
- Cậu....Cái đồ vô tâm này. Đi một cái là biến mất luôn năm. Nếu không nhờ Tiểu Trang nói cậu hay gọi video cho bạn ấy thì chắc mình tưởng rằng cậu đã chết ở đâu rồi. Đồ xấu xa này.... Cậu xấu lắm....
Vừa khóc vừa nói vừa đánh mấy cái lên lưng Bối Y, ôm cô thật chặt, Mộc Thảo sợ đây không phải là sự thật. Vân Trang đứng một bên cũng không ngăn nước mắt. Cô ấy khóc, ôm chầm lấy Bối Y và Tiểu Thảo. Bối Y chỉ đành vỗ về an ủi hai người bạn thân của mình. Có thể nói dù cho núi mòn, biển cạn thì tình bạn của các cô sẽ không hề thay đổi.
Sau một hồi khóc, đẩy hai người tắm rửa thay đồ, Bối Y hâm nóng thức ăn, bày ra bàn tiệc. Tối đó, các cô ăn uống no say, vừa ăn vừa kể chuyện cho nhau. Đang ăn thì chuông cửa vang lên, mọi người ngạc nhiên nhìn nhau cuối cùng đến cửa xem coi ai. Bất ngờ khi Bối Y thấy Vương Hưng, cô vẫn còn đang ngơ ngác thì Tiểu Trang đã mở cửa cho cậu ta.
- Chúc mừng em, Tiểu Thảo. Hôm nay, anh đến mang quà chúc mừng đến cho em đây. Vương Hưng hồ hởi nói.
Quay lại nhìn thấy đứng kế bên Tiểu Thảo là Lăng Bối Y, Vương Hưng giật mình nhảy ra xa một mét chỉ tay về phía Bối Y:
- Cô...Lăng Bối Y... không phải là ma đó chứ? Sao cô lại xuất hiện ở đây?
Vân Trang ở phía sau lưng ký lên đầu cậu ta một cái nói:
- Ma cái đầu cậu. Cậu ấy là Bối Y da thịt đầy đủ. Vương thiếu gia, cậu nghe tin ở đâu mà cho rằng Bối Y chết đấy hả?
Tiểu Thảo lắc đầu, quay vô phòng tiếp tục ăn, Vân Trang cũng đi theo. Nhìn thấy cách nói chuyện và thái độ của họ, Bối Y tin chắc năm cô đi học có sự thay đổi không hề nhỏ giữa bọn họ. Tối nay phải hỏi thật kỹ Tiểu Thảo mới được. Theo bước chân họ vào phòng ăn. Vương Hưng thấy không ai chào đón mình, cậu ta vẫn tự nhiên đi vào phòng ăn, tự nhiên ngồi xuống kế bên cạnh Tiểu Thảo. Thấy một bàn thức ăn hấp dẫn, tự nhiên lấy đôi đũa Tiểu Thảo gắp đồ ăn ăn thử rồi hỏi:
- Vân Trang không phải thức ăn này do cô nấu ấy chứ? Tiểu Thảo hôm nay vừa xuống sân bay làm sao cô ấy nấu được? Nhìn món tôm rang muối ớt này, sườn xào chua ngọt nữa,...tất cả đều là món ngon.
Vân Trang đi vào phòng bếp lấy thêm một cái chén và đôi đũa đưa cho Vương Hưng rồi nói:
- Ăn, ăn, chỉ biết ăn tối ngày ngoài ra cậu không biết cái gì khác à? Toàn bộ thức ăn này đều do một tay Y Y nấu hết đấy. Vốn dĩ là một bàn thức ăn ngon, xuất hiện cậu lại hỏng hết toàn bộ. Chả trách cậu theo đuổi hoài vẫn không lấy được trái tim của Tiểu Thảo.
- Thì vậy đó nên tôi mới muốn cô giúp một tay đó, hôm nay lại có thêm Bối Y nữa. Vương Hưng vừa nhai miếng sườn xào vừa nói.
- À. Bối Y này! Cô về từ khi nào vậy? Mấy năm qua cô sống tốt không? Cái tên Lâm Ngạn Tước kia tôi không ngờ hắn lại si tình như thế. Từ lúc cô đi thì trái tim của hắn cũng chết theo, làm cho người bạn cùng vào sinh ra tử với hắn là tôi đây cảm thấy đau lòng.
- Hắn ta có liên quan gì đến tôi chứ. Vương thiếu gia, việc hiện tại bây giờ cậu nên nói là tại sao cậu lại bám lấy Tiểu Thảo nhà chúng tôi vậy. Một thiếu gia phong lưu như cậu sao chịu yên ổn sống cuộc sống gia đình bình thường được. Tiểu Thảo chúng tôi không phù hợp với cậu đâu.
- Y Y à! Vì thế tôi mới phải nhờ mọi người giúp đỡ đấy. Tôi xin thề là tôi toàn tâm toàn ý yêu Tiểu Thảo thật lòng không một chút giả dối. Đúng không Tiểu Thảo. Vương Hưng quay sang nũng nịu với Mộc Thảo. Thảo thì chỉ lườm hắn một cái khiến hắn an phận ngồi ăn cơm không dám hó hé một lời nào.
Bối Y quay sang ý hỏi Vân Trang, Tiểu Trang ghé sát lỗ tai cô nói nhỏ: - năm rồi đấy. Tên này hắn đã sửa nhiều tật xấu rồi nhưng Tiểu Thảo vẫn chưa đồng ý. Có gì tối nay chúng ta sẽ nói sau. Gật đầu hiểu rồi, Bối Y cũng bắt đầu ăn cơm tiếp.
Dùng tối xong, Vương Hưng ra về, cả ba cô gái cùng ôm nhau ngủ, trò chuyện đến sáng. Mai là chủ nhật nên Bối Y chưa đến bệnh viện, Vân Trang không đi làm, Mộc Thảo vừa về nước cũng nghỉ ngơi. Cả ba người ngủ đến trưa hôm sau mới tỉnh. Hôm đó, ba người cùng đến thăm viện mồ côi, tối đi dạo, ghé về thăm ngôi trường cũ. Tuy rằng Bối Y chỉ học một năm nhưng nó có rất nhiều kỉ niệm của cô, vui buồn lẫn lộn.
-----------------------------------
Đầu tuần, sáng thứ hai
Bối Y rốt cuộc phải đến bệnh viện. Nếu cô còn không đến chắc chắn lão Triệu sẽ chẳng cho cô nghỉ phép nữa. Hôm nay, cô mặc một quần jeans thoải mái, áo T-shirt. Khi cô đến bệnh viện, chào hỏi các chị làm trong phòng hành chính, hỏi gặp Viện trưởng, những cô y tá nhìn Bối Y như người ngoài hành tinh. Vì lần đầu tiên có người mặc trang phục như vậy đến gặp viện trưởng. Họ không cho cô gặp nên từ chối và đuổi cô về. Bối Y nhìn lại phong cách mình mặc hôm nay đúng là có chút không phù hợp nhưng cô mặc kệ. Thấy họ không muốn để cô gặp viện trưởng nên Bối Y đi vòng vòng tham quan. Lúc sau, cô đến thang máy đi thẳng lên phòng Viện trưởng.
Đến nơi, gõ cửa phòng, nghe được hai chữ mời vào Bối Y mới hé cửa nhìn vào trong. Mọi người đang họp bàn gì đó, các bác sĩ tiền bối nhìn thấy cô cũng trợn tròn mắt lên. Viện trưởng Triệu đang nói chuyện với thư ký sắp xếp lịch trình nên chưa nhìn qua bên này.
Vừa dứt lời, viện trưởng Triệu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Bối Y, rất nhanh ông nở nụ cười, cất giọng hỏi:
- Cuối cùng cũng chịu đi làm rồi à. Ta tưởng đâu cháu còn nghỉ ngơi cả tháng nữa ấy chứ. Sao hả đi du lịch vui vẻ lắm đúng không? Nhìn sắc mặt hồng hào của cháu xem ra nghỉ ngơi rất tốt. Kiểu này ta có thể giao việc để nghỉ ngơi vài tháng được rồi chứ.
Bối Y cúi người chào các trưởng khoa bệnh viện, cô ngẩng đầu cười nói:
- Ông à. Cháu vừa về đó. Ông không nên đối xử như thế với cháu được. Huống chi dưới ông có các vị trưởng khoa mà. Cháu chỉ xin ông sắp xếp cho cháu làm công việc gì nhẹ nhàng một chút là được.
- Còn dám nói. Xem ra đã lâu không dạy dỗ cháu mới lười biếng đến vậy. Cần ông huấn luyện lại không hả?
Viện trưởng Triệu vừa dứt lời thì cửa phòng bật mở. Người bước vào không ai khác chính là trưởng khoa nội - Giáo sư Dương. Vừa nhìn thấy bối Y, Giáo sư Dương cười thật to nói:
- Ây yo! Là ai thế này? Chẳng phải bảo bối của tôi sao. Viện trưởng, ông giấu con bé kĩ quá đấy, sợ tôi giành mất học trò cưng của ông sao?
- Bảo bối của ông gì chứ? Nó là cháu của tôi đấy. Viện trưởng Triệu nói
- Hứ! Cháu của ông hồi nào? Ông đem giấy khai sinh của mình ra so với con bé xem có giống họ không? Ông cao tay lắm. Giáo sư Dương quay sang hỏi thăm Bối Y:
- Bối Y! Lần này cháu về đây làm việc à? Có được chỗ làm chưa? Nếu chưa thì đến khoa của bác đi. Ta sẽ bảo đảm cho cháu được nghỉ ngơi thoải mái. Không bóc lột sức lao động của cháu như ai kia đâu.
- Cái gì mà đến chỗ ông làm việc hả. Con bé được phân làm trợ lý của tôi rồi. Ông chậm một bước. Đừng có tranh với tôi.
Các vị trưởng khoa còn lại nhìn ngơ ngác, không biết cô gái này lai lịch như thế nào mà khiến hai vị lãnh đạo lớn nhất bệnh viện lại tranh nhau như thế. Một bên là Viện trưởng, một bên là Phó viện trưởng. Nhìn cô ta không giống một bác sĩ chuyên nghiệp. Lúc này thì Viện trưởng Triệu quay sang nói với thư ký:
- Cậu sắp xếp cho tôi một buổi lễ giới thiệu vào h sáng mai. Cần tập trung hết tất cả nhân viên, bác sĩ, các khoa đều phải có mặt. Không được vắng một ai. Thư ký nghe lệnh Viện trưởng liền vội đi làm việc.
- Lão Triệu! Ông sẽ giới thiệu con bé đến toàn thể hội đồng à? Giáo sư Dương hỏi
- Uhm. Cũng đến lúc giới thiệu rồi. Lần này con bé chịu về bệnh viện chúng ta làm việc quả thật không dễ chút nào. Để mời được bác sĩ Lăng Bối Y về góp sức cho bệnh viện này còn khó hơn lên trời.
Giáo sư Dương nghe thế cười ngất. Xem ra tính ngang bướng của con bé không hề suy giảm mà còn tăng thêm. Lăng Bối Y nghe Viện trưởng nói thế, đón nhận ánh mắt quái lạ của các bác sĩ ở đây khiến cô chỉ có thể cười trừ. Bác sĩ Triệu à, ông làm cháu mất mặt quá.
- Y Y! Hôm nay để Giáo sư Dương dẫn cháu đi một vòng bệnh viện đi. Ngày mai đúng h phải có mặt, mặc áo blouse đàng hoàng để dự lễ. Nhớ kĩ không được đến trễ dù chỉ một giây. Công việc của cháu là cùng giáo sư Dương phụ trách phòng phẫu thuật, khoa tim mạch và mạch máu não cùng nghiên cứu. Cộng thêm việc của ta nữa. Khi nào ta gọi cháu cùng tham dự bất kỳ hội nghị, tiệc lễ nào đều phải đi theo.
Quả đúng là cảm giác của cô không sai, sự im lặng trước bão táp của Viện trưởng rất kinh khủng. Các bác sĩ trong phòng lúc này nghe viện trưởng nói xong càng hóa đá. Vị thư ký luôn đi theo viện trưởng có nhiều lúc không được tham dự những hội nghị mời viện trưởng, chỉ có viện trưởng và phó viện trưởng tham dự, thế mà cô bé này lại được quyền ấy. Dù thắc mắc nhưng nãy giờ nghe hai lão tiền bối nói chuyện cũng lờ mờ đoán được cô gái này là con cháu của Viện trưởng.
Bối Y đi cùng giáo sư Dương đến các phòng ban bệnh viện, ông chỉ rõ mọi chỗ cho Bối Y. Kết thúc buổi du ngoạn cô cùng giáo sư Dương đi uống trà. Giáo sư hỏi thăm về tình hình học tập của Bối Y, ông động viên cô cố gắng, chỉ dẫn cho cô những điều cô còn thắc mắc. Ngày đầu tiên đến bệnh viện chỉ như thế.