Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

chương 906: cùng nhau đối mặt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thanh Tuệ An + Gấu

Beta: Gấu

Cô nghĩ, Hàn Thất Lục yêu thương cô, cô cũng yêu thương anh.

Hàn Thất Lục nói những lời này, so với "anh yêu em" còn khiến người ta cảm động hơn

"Đi thôi." Khương Phương Phương lại đưa khăn qua: "Bây giờ chúng ta phải đi đến để chào hỏi, đừng khóc, con mà khóc, Thất Lục chắc sẽ rất đau lòng."

"Chào hỏi?" An Sơ Hạ nước mắt lại vẫn đọng lại trên khóe mắt.

Khương Phương Phương gật đầu: "Phải, nói cho bọn họ, chúng ta đều đã nghe được."

An Sơ Hạ vội vàng lắc đầu: "Không cần qua đó đâu."

Khương Phương Phương trong mắt hiện lên tia nghi hoặc, lập tức hỏi: "Vì cái gì?"

An Sơ Hạ cắn hạ môi dưới, hướng Hàn Thất Lục bên kia nhìn thoáng qua, ánh mắt mềm dịu: "Con cũng không biết vì cái gì, nhưng cảm thấy được, vẫn nên là ngồi đây không làm gì thì tốt hơn."

Hàn Thất Lục gạt cô, có lẽ không muốn cô phải lo lắng, hay suy nghĩ nhiều. Nếu như vậy, cô liền giả vờ như mình chẳng biết gì cả.

"Xem ra tôi có nói cái gì cũng không được đúng không." Lâu Đình Đình đứng lên, duỗi tay phải ra: "Tôi rất thích laoị người như anh, nếu kết hôn không được, vậy thì làm bằng hữu đi!"

Theo lễ phép, Hàn Thất Lục cũng dưa tay ra bắt xả giao một phen: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn." Lâu Đình Đình thu tay, cầm lấy túi xách ở trên ghế: "Cũng thay tôi nói với An tiểu thư một tiếng, nếu sự xuất hiện của tôi mà khiến cô ấy khó chịu thì cho tôi xin lỗi. Về sau, sẽ không đến quấy rầy cô ấy nữa. Chúc hai người may mắn."

"Cảm ơn." Hàn Thất Lục khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Lâu Đình Đình cuối cùng không có băng lãnh như thế nữa rồi.

Lâu Đình Đình nhún nhún vai, mang theo túi xách đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước rồi lại trở về, trong tay đưa ra một tấm danh thiếp: "Đây là danh thiếp của tôi, có gì khó khăn cứ nói với tôi. Về sau hai người kết hôn nhớ mời tôi, cũng không biết vì cái gì, cảm thấy hai người nhất định có thể thành đôi."

Đưa qua danh thiếp, Lâu Đình Đình liền nhanh chóng rời khỏi, bước chân có vẻ cực kì thoải mái.

Nếu Hàn Thất Lục có thể kiên định như vậy, vậy cô lại có cái lý do gì mà lùi bước?

So với cùng Hàn Thất Lục kết hôn, chính mình cùng bạn trai công khai quan hệ, mới đúng là chuyện càng nên thử thách đi?

Vốn dĩ chuyện này có chút trầm trọng, nghĩ thông suốt, ngược lại liền cảm thấy được thoải mái.

An Sơ Hạ vẫn đợi cho Hàn Thất Lục rời đi, mới cùng Khương Phương Phương cũng rời khỏi Starbucks. Vì không muốn cùng Hàn Thất Lục đụng mặt, lại đi đến nơi khác đi dạo phố.

Mãi cho đến ăn xong rồi cơm chiều, lái xe vững vàng đưa hai người trở về Khương gia."Chuyện kia liền định để như vậy sao...." Khương Phương Phương vẫn như cũ cười đến vẻ mặt ôn hòa, đợi An Sơ Hạ khẳng định mới phóng tâm hướng về phía khác đi.

Cùng lúc đó, thanh âm của Hàn Thất Lục ở sau người vang lên.

"Cái gì chuyện kia?"

An Sơ Hạ bị thanh âm bất thình lình làm cho hoảng sợ, lập tức chóp mũi liền ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Hàn Thất Lục đưa tay đặt lên vai cô, theo chóp mũi phát xuất một cái âm điệu nghi hoặc: "Sao?"

"Anh xuất hiện khi nào?" An Sơ Hạ trách cứ anh một tiếng: "Thiếu chút nữa thì rớt tim ra ngoài rồi."

"Anh cũng không phải Thổ Hành Tôn, sao có thể nói xuất hiện?" Hàn Thất Lục mặt mày nhu hòa, cùng cái dáng vẻ lúc đối mặt với Lâu Đình Đình khi đó của Hàn Thất Lục quả thực là tựa như hai người.

Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ tuyệt không nghĩ muốn so đo chuyện mới vừa rồi bị Hàn Thất Lục dọa đến hết hồn.

"Liền là Phương Phương tỷ muốn để cho em chuyển chuyên ngành sang lịch sử học." An Sơ Hạ ánh mắt bình tĩnh: "Em cảm thấy được cô ấy rất tốt, mà còn, em về sau cũng muốn giống như mẹ, trở thành một tác giả, cho nên học môn lịch sử đối với em có thể giúp được."

"Dì ấy dạy lịch sử thế giới, nếu em chuyển qua, so với hiện tại quá là mệt hơn rất nhiều." Hàn Thất Lục chi tiết nói.

"Không sao cả, không phải chúng ta đều là bạn học? "An Sơ Hạ nhăn mặt, khéo tay Hàn Thất Lục ra: "Ứng phó với cô ấy thật mệt chết đúng không?"

Hàn Thất Lục đôi mặt căng thẳng:"Hả?"

An Sơ Hạ nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Phương Phương tỷ nói anh hôm nay phải đi tiếp vài người trong giới chính trị"

Hàn Thất Lục vẻ mặt lúc này mới có chút thả lỏng, lắc đầu, đổi đề tài: "Cô lớn nhắn tin nói với anh đưa em đi dạo phố, nhưng giờ tay em lại trống trơn, em mua gì sao?

"Lái xe nói ông ấy sẽ đem về nhà." An sơ Hạ nói xong, lôi kéo Hàn Thất Lục vào trong nhà: "Lúc nãy lái chắc đã đưa đến, giờ thì mau về đi, em có mua một cái Áo sơ mi cho anh, anh xem có thích không"

Về đến nhà, lái xe đã để hết đồ vào phòng khách chỗ ghế sofa, Khương Viên Viên đang nghiên cứu mấy cái túi kia, như là muốn dùng ánh mắt đâm thủng mấy cái túi kia một dạng.

Như là nghe được tiếng động, Khương Viên Viên mặt mày hớn hở đi lên nói: "Tiểu Sơ Hạ, đây đều là những thứ con mua làm quà cho mẹ sao?"

Bà đã rất kiềm chế mới không có mở ra những túi đó, giờ phút này nhìn thấy An Sơ Hạ trở về, tinh thần sảng khoái, trên mặt hiện lên vẻ "Chờ mong cùng cảm động vô cùng."

An Sơ Hạ bộ mặt nháy mắt trở nên cứng ngắc rồi.

Cô quên mua thứ gì đó cho Khương Viên Viên rồi.

Thấy An Sơ Hạ có chút biến sắc, Hàn Thất Lục nên tiếng: "Mẹ lớn vậy rồi sao ngây thơ quá vậy?"

"Mẹ thế này mà con bảo ngây thơ à? "Khương Viên Viên trợn tròn mặt lên chống đỡ: "Được, cái tên tiểu tử này không có cha con ở đây con càng vô pháp vô thiên rồi!"

Mắt thấy hai người liền muốn tranh đấu, An Sơ Hạ vội vàng nhảy ra, giữ chặt tay Khương Viên Viên giải thích: "Thực xin lỗi mẹ, là con không tốt! Con quên mua quà cho mẹ... Vốn ngay từ đầu là muốn mua cho mẹ cái đẹp nhất, đúng là về sau xảy ra chút chuyện, liền cho quên rồi..."

Khương Viên Viên tai nhọn nghe được "Xảy ra chuyện" ba chữ, trên mặt tức giận biến mất, khẩn trương hỏi han: "Xảy ra chuyện gì?"

An Sơ Hạ đột nhiên nắm chặt trong lòng bàn tay, thiếu chút nữa lại tiết lộ chuyện xảy ra hôm nay ở Starbucks. Cô cắn hạ môi dưới, thần tốc tìm đến lý do: "Liền là... Phương Phương tỷ muốn con chuyển tới khoa lịch sử của cô ấy, con một mực suy xét, cho nên mới quên. Thực xin lỗi, mẹ, con lần sau nhất định mua quà bù đắp cho mẹ!"

"Oh! Liền chuyện này sao? Con dọa mẹ nhảy dựng có biết hay không?" Khương Viên Viên vỗ vỗ ngực, một vẻ khoan hồng độ lượng bộ dáng: "Mẹ cũng không phải muốn quà của con, biết con có lòng là đủ rồi, người không có việc gì liền tốt. Hôm nay đi chơi một ngày mệt mỏi rồi đúng không? Mau đi nghỉ ngơi đi!"

An Sơ Hạ trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người lên lầu.

Nhưng mà Hàn Thất Lục mới vừa bước chân đi theo, bên tai liền truyền đến tiếng Khương Viên Viên u ám khủng bố.

"Con ở lại..."

Hàn Thất Lục khóe miệng rụt rụt, mọi cách bất đắc dĩ xoay người nhìn Khương Viên Viên nói: "Chẳng lẽ lời con nói mới rồi nói có cái gì không đúng à?"

Khương Viên Viên lại không trả lời, ánh mắt nhìn bóng lưng An Sơ Hạ, mãi cho đến An Sơ Hạ đi lên lầu, bà mới thu hồi tầm mắt, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi han: "Nghe nói con mang theo tiểu thư nhà Lâu gia đi chơi rồi hả? Đây là sự thật sao?"

Thì ra là vì việc này.

Hàn Thất Lục sắc mặt cũng nghiêm túc lên, ngắn gọn nói với Khương Viên Viên chuyện xảy ra hôm nay.

Nói xong, hai người trên mặt đều đã hiển hiện ra quét xuống ngưng trọng.

Rất lâu, Khương Viên Viên mới mở miệng: "Con cũng quá hiểu tính cách ông cố ngoại con rồi, cái Lâu tiểu thư nói rất đúng, không phải cô ta, cũng sẽ có Lâu tiểu thư thứ hai, thứ ba. Như vậy đi, rõ ràng chúng ta hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, ngày mai hôn lễ kết thúc, mẹ liền mang hai đứa đi đăng ký kết hôn."

Hàn Thất Lục thần sắc hơi hơi ngẩn ra, anh vừa rồi còn tưởng rằng Khương Viên Viên là muốn cho anh đồng ý đề nghị của Lâu Đình Đình kia, không nghĩ tới...

"Nếu nói như vậy, ông cố ngoại một khi biết được hẳn sẽ rất tức giận đi?" Hàn Thất Lục chần chờ hỏi.

"Nói thừa!" Khương Viên Viên trợn trừng mắt: "Nhưng là, trước mắt chỉ có biện pháp này, con còn có biện pháp khác sao?"

Hàn Thất Lục trầm mặc vài giây, gật đầu mạnh một cái, cảm kích nói với Khương Viên Viên: "Mẹ... Cám ơn người!"

Khương Viên Viên tựa hồ cảm thấy được có chút xấu hổ, nghiêng đầu đi nói: "Bất quá mẹ cảm thấy được, sự tình hôm nay, con vẫn lại là không cần gạt Sơ Hạ là tốt hơn. Con bé so với trong tưởng tượng của con kiên cường rất nhiều."

Suy tư thật lâu sau, Hàn Thất Lục vẫn lại là đi tới cửa phòng của An Sơ Hạ.

Mặc dù là hôm nay không nói, ngày mai đột nhiên đi đăng ký kết hôn, cũng muốn cùng cô giải thích vì cái gì cứ thế đi đăng ký kết hôn.

Đợi đến lúc đó đột ngột như thế, còn không bằng hiện tại liền nói cho cô biết!

Hàn Thất Lục vươn tay, đầu ngón tay còn chưa chạm đến tay nắm cửa, cửa đột nhiên từ bên trong bị kéo ra, An Sơ Hạ cầm trong tay cái cốc, kinh ngạc nhìn anh: "Anh..."

"Em..."

Hai người đồng thời lên tiếng.

"Vào đi." An Sơ Hạ lui về phía sau một bước, xoay người đi vào, thuận tay đem cốc nước đặt trên bàn trà, người ngồi trên ghế sofa: "Tìm em có chuyện gì?"

"Có chuyện, muốn cùng em nói." Hàn Thất Lục ngồi ở đối diện cô trên sofa, hai cái tay xoắn xuýt nắm cùng một chỗ, như là còn đang do dự muốn hay không nói.

Nhìn thấy bộ dáng của Hàn Thất Lục này, An Sơ Hạ trong lòng lập tức liền minh bạch anh muốn nói chuyện gì.

Vốn dĩ là cô muốn giả vờ cái gì cũng không biết, nhưng nhìn Hàn Thất Lục biểu tình xoắn xuýt, trong lòng lập tức liền không nỡ rồi.

"Là muốn nói chuyện của Lâu Đình Đình sao?" Trên mặt cô treo lên vẻ một bên nhàn nhạt cười, tươi cười không có một tia khe hở.

Hàn Thất Lục mặt mày đều đã trở nên có chút cứng ngắc, khẩn trương hỏi: "Em làm sao mà biết?"

"Kỳ thật..." An Sơ Hạ cắn hạ môi dưới, có chút thật có lỗi nói: "Lúc ấy em cũng có mặt ở Starbucks, ngồi cách chỗ hai người không xa lắm. Lời hai người nói với nhau, em đều nghe được."

Hàn Thất Lục ánh mắt sáng lên: "Được lắm, An Sơ Hạ, lá gan của em càng ngày càng lớn rồi, nhìn thấy anh cũng dám không gọi anh rồi."

Cô ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Thất Lục, về sau gặp được bất luận cái khó khăn gì cũng không được bởi vì sợ em lo lắng mà không nói cho em biết, được không? Em nghĩ muốn... Với anh cùng nhau gánh vác. Mà không phải chỉ là luôn được anh bảo hộ, để cho anh đi đối mặt những cái khó khăn này, mà em cái gì cũng không biết."

Hàn Thất Lục nhìn ánh mắt cô, ánh mắt sáng quắc, rất lâu, mới phun ra một chữ: "Được."

Một chữ, là đủ.

Có em bên cạnh, bất luận cái khó khăn gì, cũng không là khó khăn.

"Cốc cốc cốc." Trước cửa vang lên dồn dập tiếng đập cửa.

Hàn Thất Lục đứng dậy đi mở cửa.

"Thiếu gia, lão gia trở lại, hiện tại đang ở dưới lầu dùng cơm." Là người hầu, trên mặt treo một bên quét xuống vui mừng.

"Tôi biết rõ." Hàn Thất Lục đáp một tiếng, xoay người nhìn về phía An Sơ Hạ: "Muốn xuống gắp không?"

An Sơ Hạ sớm đã đứng dậy đi tới ngưỡng cửa: "Đương nhiên muốn đi xuống, em đều đã thật lâu không gắp cha rồi."

Một hồi lâu, Hàn Lục Hải liền nói với cô một tin tức tốt, An Thần xuyên dựa vào chính năng lực của mình, mở một cái công ty nhỏ, tuy nhiên còn đang ở giai đoạn đầu còn nhiều khó khăn, nhưng là tiền đồ không thể đo lường.

Một đêm này, An Sơ Hạ ngủ được đặc biệt là tốt.

Truyện Chữ Hay