Gió lạnh gầm thét, từng cơn gió thổi vào mặt cô giống như từng con dao găm, cắt vào làn da của cô đến đau nhức. Tiến lên cơn gió lạn thấu xương, mỗi một bước đều vượt qua rất khó khăn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Bước chậm tiến vào núi sâu, một gốc cây trơ trụi cao vút trong mây, phía trên nhánh cây phủ kín một lớp tuyết, "Chít chít" cành cây không ngừng truyền đến tiếng động rạn nứt, tiếng vang thanh thúy này là tiếng động duy nhất trong trời đất.
Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy bước chân càng ngày càng nặng nề, giống như khó mở bước chân ra, dần dần đi sâu vào vùng núi tuyết cũng càng ngày càng dày, đap xuống một bước chân thì nửa cái chân liền biến mất vào trong tuyết. Hai chân giống như bị đóng băng hoàn toàn mất đi ý thức.
Cho dù bây trời giá lạnh đất đóng băng, nhưng cô không cảm thấy chút rét lạnh nào, trong cơ thể một luồng hơi nóng đang bắt đầu cuồn cuộn, đầu có chút nặng nề, thân thể lay nhẹ.
Không được, phải nhanh một chút! Nhất định phải ngăn cản trận đấu của hai người bọn họ!
Nguyệt Tiêm Ảnh khẽ cắn môi, tỉnh táo suy nghĩ một chút, bước chân nhanh hơn tiếp tục đi.
"A ——" Cô không để ý dưới chân, lảo đảo một cái liền té ngã trên đất.
Khắp nơi bốn phía đều là bông tuyết nhỏ vụn, trên mặt lan tràn cảm xúc lạnh rét. Tuyết trắng óng anh thật giống như bông tuyết mềm mại. Cô thật sự mệt mỏi quá, hình như mí mắt có vật nặng ngàn cân, từng đợt bóng tối thổi quét tới, ý thức dần dần mơ hồ, chậm rãi khép mắt lại. . . . . .
"Lệ, tôi tìm được dấu chân!" Giọng nói của Ám Dạ Tuyệt mạnh mẽ xuyên thấu gió lạnh, truyền tới trong lỗ tai Ám Dạ Lệ.
Ám Dạ Lệ nhanh chóng trượt qua đi, ngồi xổm xuống xem dấu chân, "Dấu chân này rất giống kích cỡ của tiểu Tuyết."
"Làm sao anh bết kích chỡ chân Tuyết nhi?" Ám Dạ Tuyệt bực mình, trong giọng nói nghe ra có chút ghen tuông.
Ám Dạ Lệ bĩu môi, "Đã là lúc nào mà cậu còn so đo chuyện này với tôi?"
Bọn họ liền đi theo dấu chân phía trước, dấu chân dần dần kéo dài đến rừng cây, cây cối càng ngày càng dày, làm bọn họ trượt có chút khó khăn, bọn họ đành phải bỏ ván trượt ném cây bẩy tiếp tục đi.
Hai người giống như thi đua trăm mét, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Khi thấy trên đất tuyết thoáng hiện bóng dáng màu trắng, Ám Dạ Tuyệt khó có thể đè nén kích động trong đáy lòng, chạy tới, nâng Nguyệt Tiêm Ảnh trên tuyết dậy, "Tuyết Nhi! Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại!"
Trên khuôn mặt trắng xanh Nguyệt Tiêm Ảnh ửng hồng hai má, hai tròng mắt khép chặt, trên lông mi dính hạt tuyết nhỏ vụn giống như nhuộm màu sắc cho lông mi, đẹp đẽ giống như một búp bê gốm sứ, chỉ cần đụng nhẹ thì sẽ sẽ nghiền nát.
Ám Dạ Lệ ngồi xổm cạnh cô, đưa tay dò xét nhiệt độ trên trán cô, "Cô ấy lại sốt rồi."
"Chúng ta nhanh rời khỏi đây đi!" Ám Dạ Tuyệt ngồi chồm hổm xuống, "Đỡ cô ấy lên trên lưng tôi."
"Tôi cõng cô ấy!" Đối với chuyện này Ám Dạ Lệ cũng không nhún nhường.
Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta, "Trên cánh tay anh có vết thương không nên cậy mạnh." Hắn nhanh chóng cởi quần áo chuyên dụng trong trượt tuyết, ném cho Ám Dạ Lệ, "Choàng lên trên lưng của cô ấy!"
Lúc này, bầu trời lại bắt đầu có tuyết rơi, từng mảng lớn bông tuyết bay lả tả xuống, lẳng lặng, im hơi lặng tiếng. . . . . . Cảnh tượng tráng lệ.
Ám Dạ Tuyệt cõng Nguyệt Tiêm Ảnh, Ám Dạ Lệ theo sát phía sau, hắn ta không nhịn được lấy tay trái che miệng vết thương tay phải, gắt gao che miệng vết thương máu đỏ liền chậm rãi chảy theo dòng từ khe hở cánh tay, nhỏ giọt trên tuyết rõ ràng giống như đóa hoa màu đỏ đang lẳng lặng nở rộ, suy yếu. . . . . .
Vừa mới dùng quá nhiều sức trượt tuyết, dẫn đến miệng vết thương nứt ra rồi.
Bông tuyết khắp bầu trời, rơi vãi khấp nơi.
Một tầng chồng lên một tầng, dần dần bao trùm dấu chân ban đầu rồi. . . . . . Một mảnh trắng xoá, không nhìn ra bất cứ dấu vết nào.
"Lệ, đã không thấy dấu chân rồi ? Vậy bây giờ nên đi như thế nào?" Bốn phía mù mờ mênh mông, cây lớn cao vút đứng lặng ở trong đất tuyết, căn bản là không nhận ra phương hướng.
Thân thể Ám Dạ Lệ lay nhẹ một chút dựa vào một thân cây thở dốc, "Bây giờ chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi thôi!"
"Được!" Ám Dạ Tuyệt nhíu chặt mày, tiếp tục đi trước. . . . . ."Tiểu thư, tuyết đã rơi, sao cô vẫn chưa về khách sạn?" Người phục vụ khách nhìn thấy Lãnh Mỹ Diễm lo lắng đứng ở trên tuyết.
Lãnh Mỹ Diễm quay đầu lại, trên mặt che kín vết máu, liền dọa người phục vụ nhảy dựng, "Tiểu thư, mặt của cô, sao mặt của cô lại như vậy?"
Lúc này Lãnh Mỹ Diễm mới nhớ tới miệng vết thương trên mặt mình, dùng tóc che lại, "Tôi không sao, " Cô ta túm chặt cánh tay người phục vụ, "Có người vào núi sâu sân trượt tyết, bây giờ tuyết rơi nhiều như vậy, mau nghĩ cách cứu bọn họ a. . . . . ."
"Cô chắc chắn?" Người phục vụ cũng bắt đầu khẩn trương, "Sao cô không báo nguy sớm chút! Trời đã sắp tối, buổi tối tuyết sẽ không dừng lại, nhiệt độ sẽ xuống tới dưới âm hai mươi mấy độ, vậy thì bạn của cô thật sự nguy hiểm rồi. Tôi lập tức liên lạc với cảnh sát!" Người phục vụ vội vàng rời khỏi.
Lãnh Mỹ Diễm vẫn đứng ở trong tuyết, "Lệ. . . . . ." Ngóng nhìn bầu trời mờ mịt, thấp giọng gọi một tiếng, "Em thật sự không muốn anh có chuyện em không muốn anh có chuyện, . . . . . ."
Gió tuyết càng lúc càng lớn, gió lạnh cuốn sạch bông tuyết, giống như từng thanh vũ khí lóe sáng lạnh lẽo xé tan từng người bọn họ.
Ánh mắt âm u của Ám Dạ Tuyệt dừng lại phía trước, nhìn thấy một đôi dấu chân một cạn một sâu, Ám Dạ Tuyệt biết lại về vị trí cũ rồi. Tầm mắt đảo qua, phát hiện xung quanh dấu chân có vết máu màu đỏ, tuy bị tuyết đọng vùi lắp, nhưng giữa một màu mờ mịt vẫn thấy màu sắc rõ ràng bắt mắt đó.
"Lệ, sao ở đây lại có vết máu!" Hắn quay đầu, phát hiện nét mặt Ám Dạ Lệ tái nhợt, cánh môi trắng bệch, thân thể hắn ta phát run, dựa vào thân cây, máu tươi chảy xuống từng giọt từng giọt lên trên đống tuyết. . . . . .