Ám Dạ Tuyệt cũng gật gật đầu, "Chúng ta tâm sự một chút!" Hắn quay đầu vuốt cằm, trầm lặng nhìn liếc nhìn khuôn mặt ngủ say của Nguyệt Tiêm Ảnh một cái, đưa tay vén sợi tóc trên trán cô lên, đáy mắt nhòe ra một mảnh u ám.
"Chúng ta ra ngoài nói đi!" Ám Dạ Lệ nghiêm túc, rất không vui.
"Ừm!" Ám Dạ Tuyệt đi theo hắn ta đi ra ngoài.
Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Nguyệt Tiêm Ảnh bỗng mở đôi mắt trong veo ra ngây ngốc nhìn trần nhà.
Vì sao lại tạo ra tình hình như thế này?
Ba người dây dưa, thì nhất định ba người sẽ đau buồn. . . . . .
Cô mệt mỏi khép hai mắt lại, trên mặt trắng xanh lộ ra phiền muộn.
Âm nhạc êm dịu cùng với hương cà phê nồng đậm dần dần bay lơ lững. Nhưng không khí trong tiệm cà phê rất lạnh, giống như ngưng kết lại vậy.
Ám Dạ Tuyệt nhấp nhẹ một ngụm cà phê miền núi xanh, nét mặt ứ đọng, "Tuyết nhi, tôi sẽ không buông tay !" Giọng nói kiên quyết không chấp nhận chút phản đối hay kháng cự nào.
"Cậu không buông tay cũng được, buông tay cũng được. tiểu Tuyết chính là vợ của Ám Dạ Lệ tôi!" Về mặt khí thế, Ám Dạ Lệ không cho kém chút nào, mặt nạ màu bạc chợt hiên tia sáng lạnh băng sắc bén.
"Hôn lễ của hai người còn chưa hoàn thành, cho nên bây giờ Tuyết nhi vẫn không phải là vợ của anh, hơn nửa vĩnh viễn cũng sẽ không !" Đôi mắt tối tăm liền ngưng lại, sâu lắng mà nhìn về phía Ám Dạ Lệ, "Anh! Anh nên biết, tôi và Tuyết nhi đã có hôn ước, vì sao anh lại tới chia rẽ chúng tôi?"
Ám Dạ Lệ bỗng đứng lên, nổi giận mà quát: "Cái gì, chia rẽ các người? Không có ta, các người còn có thể ở cùng một chỗ sao?"
"Anh nên buông bỏ chuyện đó đi, chẳng lẽ anh không lợi dụng Tuyết nhi tới trả thù tôi sao? Bởi vì anh biết Tuyết nhi rất quan trọng đối với tôi." Giọng nói của Ám Dạ Tuyệt hòa hoãn âm u , chân mày sắc bén nhẹ nhếch lên, đôi mắt thâm thúy bắn về phía mặt nạ màu bạc, đáy mắt phát ra ánh sáng nhạt, ẩn ẩn cảm giác áy náy.
Ám Dạ Lệ chú ý tới ánh mắt của hắn, lập tức mặt quay đầu, ngăn chặn ánh mắt nhìn chằm chằm hắn ta, "Trả thù icậu dễ dàng, tôi cần gì phải lợi dụng đến tiểu Tuyết!" Bây giờ làm sao hắn có thể lợi dụng Mộ Trần Tuyết.
"Vậy tại sao cô ấy lại mất trí nhớ?"
Ám Dạ Lệ cười lạnh một tiếng, mang theo vài phần trào phúng: "Đó là yêu cầu của cô ấy, dùng thuật thôi miên phong tỏa trí nhớ của cô ấy. Rốt cuộc là cậu đã tao ra cho cô ấy bao nhiêu tổn thương, mới khiến cho cô ấy tuyệt vọng đến muốn xóa bỏ toàn bộ trí nhớ."
Đối với Ám Dạ Lệ lên án, tầm mắt Ám Dạ Tuyệt chậm rãi dời xuống, nhìn cà phê thơm nồng trong ly, "Ở tại thời gian sai lầm cho dù gặp đúng người, thì cũng định trước là bi kịch. . . . . ."
Nguyệt Tiêm Ảnh ngủ một đêm, hoàn toàn không buồn ngủ.
"Cũng đã đi lâu rồi sao còn chưa trở về, có phải bọn họ đã đánh nhau rồi không?" Nguyệt Tiêm Ảnh càng nghĩ càng lo lắng, đứng ngồi không yên. Cô đứng lên, càng không ngừng đi tới đi lui, thì thào tự nói, "Ngộ nhỡ bọn họ đánh nhau, Ám Dạ Tuyệt bị thương, hay là Ám Dạ Lệ bị thương? Không đúng, bên cạnh Ám Dạ Lệ còn có Hạ Lan Xích đi theo, bản lĩnh của anh ta cũng không tệ, nếu đánh nhau chẳng phải là Ám Dạ Tuyệt có phần chịu thiệt sao."
Nếu bọn họ đánh nhau có người thiếu cánh tay có người gãy chân, vậy mình chính là đầu sỏ gây nên.
"Gõ, gõ. . . . . ." Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Có phải bọn họ đánh nhau xong quay trở lại?
Nguyệt Tiêm Ảnh vội vã chạy tới, mở cửa, đứng bên ngoài là một người dọn vệ sinh không quen biết.
"Có chuyện gì sao?" Nguyệt Tiêm Ảnh dùng một loạt tiếng Anh lưu loát hỏi người phụ nữ trung niên tóc vàng này.
"Có hai vị tiên sinh từ phòng này đi ra cố ý đi sâu vào núi ở khu sân trượt tuyết, tuyết rơi nhiêu còn chưa dừng lại, rất có khả năng tuyết lỡ nguy hiểm, cô mau đi khuyên bọn họ đi."
"Cái gì? Hai tên đầu đất này không muốn sống nữa sao !" Đôi mắt trong veo ngưng lại lo lắng, đáy lòng Nguyệt Tiêm Ảnh bối rối, nghĩ cũng không nghĩ nhiều, chạy như điên ra ngoài.
Cửa đối diện hành lang từ từ mở ra, Lãnh Mỹ Nhan và Lãnh Mỹ Diễm đi tới. Lãnh Mỹ Diễm nhàn nhạt nhìn bóng lưng Nguyệt Tiêm Ảnh vội vàng rời đi, cười mỉa mai, "Thật không ngờ người phụ nữ kia lại dễ dàng mắc mưu, ài —— đầu óc thật sự là đơn giản!"
"Tiểu thư, tôi đã làm theo căn dặn của cô." Người dọn vệ sinh lộ ra nụ cười lấy lòng.
Lãnh Mỹ Nhan lấy một bao lớn ra, đưa ra, "Tốt, bây giờ bà có thể đi."
Người dọn vệ sinh vừa đi, Lãnh Mỹ Nhan xoay người, khinh thường nhìn thoáng qua Lãnh Mỹ Diễm, "Chị nói xem, tiếp theo phải làm cái gì?"
"Đợi!" Khóe miệng đỏ thẩm của Lãnh Mỹ Diễm nhếch lên độ cong tà tà, "Chờ cô ta đi vào rừng sâu, từ từ đông chết ở trong đó. . . . . . Ám Dạ Tuyệt không có Nguyệt Tiêm Ảnh, còn không phải là của em sao."
"Ha ha. . . . . ." Lãnh Mỹ Nhan cười toét miệng, "Người phụ nữ kia muốn giành với tôi, không có cửa đâu! Kết quả là Tuyệt vẫn là của tôi!" Cô ta vung đầu, bày ra bộ dáng cao ngạo ngang tàn.
"Bây giờ em đi xem người phụ nữ kia có thật sự trúng kế hay không, nếu cô ta có nghi ngờ em có thể hành động theo hoàn cảnh!"
Lãnh Mỹ Nhan gật gật đầu, "Quả thực cái này rất cần thiết!" Lập tức, cô ta đạp giày cao gót đi hướng thang máy.
"Ài. . . . . ." Lãnh Mỹ Nhan phát ra tiếng than u oán, "Lại thêm một người phụ nữ có đầu óc đơn giản, chị muốn không chỉ là mạnh của Nguyệt Tiêm Ảnh, còn có Ám Dạ Tuyệt mà em yêu thương!" Mượn tay Lãnh Mỹ Nhan tiêu diệt Nguyệt Tiêm Ảnh vị hôn thê của Ám Dạ Lệ, còn giết Ám Dạ Tuyệt báo thù giúp Ám Dạ Lệ, nói vậy cứ như vậy, lấy, Ám Dạ Lệ nhất định sẽ tha thứ cô ta, để cho cô ta trở lại bên cạnh hắn. Cho dù Ám Dạ Lệ vô tình vô nghĩa với cô ta, nhưng từ đầu đến cuối lòng của cô ta chỉ rung động vì người đàn ông này, vì cố chấp trong tình yêu cô ta sẽ không chùn bước.
Thật giống như là bươm bướm bay vào lửa, cho dù biết kết quả là tự chịu diệt vong, nhưng cô ta vẫn không oán hận cũng không hối hận
Thừa dịp camera chậm rãi chuyển qua góc độ của cô ta, cô ta nhanh chóng quét thẻ phòng của Ám Dạ Tuyệt. Cổ tay của cô ta từng bị thương nặng nên không còn nhanh nhẹn như trước nửa, không thể dùng sức chỉ có thể dùng trí, nhanh chóng xốc chăn lên chui vào ổ chăn.
"Cho dù ở đúng thời gian gặp sai người thì cũng định trước là bi kịch. . . . . " Trong đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt lóe ra ánh sáng nhạt, "Cho nên, mới có thể tạo ta mấy lần chia cách của tôi và Tuyết nhi, . . . . . . Bây giờ, cho dù như thế nào tôi cũng sẽ nắm thật chặt, đã hai mươi năm, nếu đây là một lần luân hồi, tôi không thể chịu đựng lại hai mươi năm nửa mới gặp lại cô ấy. . . . . ."
Đang lúc Ám Dạ Tuyệt nói những lời này, Nguyệt Tiêm Ảnh vội vàng chạy ra khách sạn, bóng dáng nhỏ bé thoáng xẹt qua. . . . . .
Ám Dạ Lệ ngồi lại chỗ ngồi, "Hai mươi năm trước, từ đầu đến cuối trong mắt tiểu Tuyết chỉ có cậu , ông nội Mộ còn lập hôn ước cho các người, người trong lòng lập tức trở thành em dâu của mình, cậu nói xem có bao nhiêu hoang đường. Tôi may mắn, năm năm trước tôi có thể nhìn thấy cô ấy, hơn nửa còn muốn cạnh tranh công bằng với cậu, nhưng tôi lại thất bại, không phải thua vì tôi không tranh giành lại cậu, mà là tiểu Tuyết bị cậu tổn thương liên tục mà tôi lại không thể bảo vệ cô ấy. Bây giờ. . . . . ." Ám Dạ Lệ tạm dừng một chút, "Tôi, sẽ, không, buông, tay!" Hắn ta gằn từng chữ nói, giọng nói kiên quyết dứt khoát, không có một chút nhượng bộ nào.
"Hai mươi năm trước, Mộ Trần Tuyết là của tôi, năm năm trước Nguyệt Tiêm Ảnh là của tôi, bây giờ cô ấy lại càng là của tôi!" Đôi mắt trầm tĩnh của Ám Dạ Tuyệt phụt ra ánh sáng sắc bén, thúc ép từng bước một , "Tuyết nhi nhất định sẽ là vợ của tôi!"
"Cậu có thể bảo vệ cô ấy sao?" Ám Dạ Lệ hỏi lại một câu.
"Ha ha. . . . . ." Đối diện nghi ngờ của hắn ta cánh môi Ám Dạ Tuyệt giơ lên, phát ra tiếng cười nhẹ, "Chúng ta ở đây tranh cái ngươi chết ta sống cũng không có ích gì! Chẳng lẽ không cần quan tâm tới cảm nhận của Tuyết nhi sao?"
"Tốt lắm!" Ám Dạ Lệ bỗng đứng lên, kéo lấy cánh tay hắn, "Bây giờ chúng ta đi hỏi rõ cảm nhận của tiểu Tuyết, để cho cô ấy quyết định!"
Hai người đi vào phòng cố ý bước chậm nhẹ lại, mỗi người đi tới hai bên giường.
"Để cho cô ấy ngủ một chút nửa đi!" Ám Dạ Tuyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ám Dạ Lệ một cái.
Ám Dạ Lệ cúi người, cẩn thận kéo chăn của cô xuống, "Tiểu Tuyết, ở trong chăn ngột ngạt ngủ không tốt——"
"Soạt ——" trong nháy mắt xốc chăn lên, một ánh sáng màu bạc chói mắt xẹt qua, đánh tới Ám Dạ Lệ——
"Ám Dạ Lệ?" Lãnh Mỹ Diễm nhìn thấy Ám Dạ Lệ liền trừng mắt, phút chốc sững sờ lưỡi dao đã hướng tới Ám Dạ Lệ rồi.
Cô ta lập tức thu tay lại, Ám Dạ Lệ nhanh nhẹ né tránh, tránh được bộ phận quan trong, lưỡi dao sắc bén xẹt qua cánh tay hắn ta, giọt máu đỏ tươi thoáng chốc liền phụt ra.
"Binh ——" Tay Lãnh Mỹ Diễm run rẩy, dao găm dính máu rơi xuống trên mặt đất. Lãnh Mỹ Diễm há hốc mồm, toàn thân run rẩy, tới gần Ám Dạ Lệ, "Thật. . . . . . Thật xin lỗi, em, em không phải cố ý . . . . . . Em chỉ muốn giết Ám Dạ Tuyệt giúp anh, em không nghĩ lại làm anh bị thương. . . . . ."
Vẻ mặt Ám Dạ Lệ dần dần trở nên trắng bệch, giận dữ lườm cô ta một cái, "Cút qua một bên đi!" Tay trái che miệng vết thương vung lên không lưu tình rơi vào trên mặt của cô ta.
Cái bạt tay này Lãnh Mỹ Diễm né tránh không kịp, cô ta bị đánh rơi xuống sàn nhà lạnh như băng, giờ phút này, cô ta đau không phải mặt, là đau đớn từ ngực truyền đến. Cô ta lạnh không phải thân thể, mà là trái tim giống như bị đóng băng .
"Anh! Miệng vết thương của anh có nặng lắm không?" Ám Dạ Tuyệt đem khăn lông trắng bó chặt miệng vết thương của hắn ta, phòng ngừa chảy máu quá nhiều. Quét mắt xung quanh một cái, "Tuyết nhi đâu?"