Bây giờ Lăng Phong Ngãi rất hối hận, rất chán nản. Hắn ta nghĩ lại mà sợ , lắc đầu, "Nếu Tuyệt thiếu biết chú đưa hai đứa đi cướp cô dâu, nhất định sẽ lột sạch da của chú a."
Khả Khả lấy ra một lọ chất lỏng trong cái túi nhỏ màu lam, quơ quơ, "Chú có tin không, nếu bây giờ chú không đồng ý, cháu sẽ làm cho lớp da của chú rơi xuống ngay lập tức!"
Lăng Phong Ngãi xem thường uy hiếp của Khả Khả, nhẹ liếc mắt một cái, "Bên trong đó là thứ gì?"
"Acid sulfuric đậm đặc!" Khả Khả biết hắn ta sẽ không tin, cậu mở nắp bình ra, nhỏ một giọt xuống tấm chăn trắng tinh, vải trắng liền thủng một lỗ hổng, xung quanh là viền đen giống như bị thiêu đốt.
Lăng Phong Ngãi hoảng sợ, liền tránh xa hai tiểu ác ma này, chui ra khỏi chăn mới phát hiện trên người mình không một mảnh vải.
"A ——" Nhạc Nhạc hét to một tiếng, dùng hai tay trắng mịn bịt kín mắt, "Chú dao găm thật xấu hổ, lại có thể không mặc quần áo.
Lăng Phong Ngãi lập tức lấy tấm chăn bao quanh mình, "Có biết ngủ trần rất có lợi cơ thể hay không!"
"Vậy chú dao găm có muốn mặc quần lót ở ngoài hay không?"
"Vì sao?"
"Siêu nhân chính là mặc như vậy a!"
Một hồi hỏi đáp, Lăng Phong Ngãi nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau đó đưa hai cái tiểu ác ma rời khỏi Nguyệt Minh Khâu mà thần không biết quỷ không hay. Ba người chỉ sợ thiên hạ không loạn này liên kết, xem ra, hôn lễ của Ám Dạ Lệ và Dạ Tường Vi sẽ đặc biệt thú vị!
Tại phòng chứa đồ nhỏ ở nhà thờ, truyền đến một giọng nói mềm mỏng kéo dài ——
"Anh trai tuấn tú, anh không nên tức giận a, chúng em chỉ là muốn giữ anh ở đây một chút thôi, anh liền uất ức ở đây một chút a!" Nhạc Nhạc ngồi chồm hổm , hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cậu bé mặc bộ âu phục nhỏ rực rỡ trước mắt, tuy hai tay cùng hai chân cậu bé đều bị trói buộc nhưng đáy mắt không hề lộ ra chút sợ hãi nào, con ngươi đen nhìn Nhạc Nhạc bắn ra tia sáng săc bén. Trên miệng cậu bé bị dán băng keo, đầu vẫn ngang bướng vung lên, không liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái.
Bên cạnh, Khả Khả dùng khăn tay nhỏ thật cẩn thận lau nước mắt cho bé gái trắng mịn đáng yêu giống như búp bê Hàn Quốc, "Đừng khóc, chờ một lát anh đưa em đi tìm mẹ, có được hay không?"
Cô bé khóc đến đôi má đỏ bừng, nước mắt sáng lấp lánh, hơi hơi gật gật đầu
"Em thật ngoan!" Khả Khả tiến lại gần, trực tiếp nâng khuôn mặt cô bé lên hôn một cái.
Lăng Phong Ngãi không hổ là thuộc hạ được việc của Ám Dạ Tuyệt, chỉ chốc lát liền đưa hai bé hoa đồng đến đây.
hoa đồng: là đứa bé đi theo phía sau cô dâu chú rễ a.
Nhưng xem tình hình này, hai anh em như vừa biết yêu này, dường như đã mất hứng thú đi "cướp cô dâu" rồi . Một đứa thì đang đùa giỡn cậu bé đẹp trai, một đứa thì đang ăn đậu hủ của bé gái.
Lăng Phong Ngãi cảm thấy da đầu run lên, hắn ta nghĩ mình nhất định là bị điên rồi, mới chịu đồng ý đi làm loạn với hai tiểu quỷ này. Hắn tức giận đến tăng huyết áp, đỡ trán, "Hai đứa nhanh một chút, nếu hai đưa tiếp tục nói chuyện yêu đương như vậy, chờ hai đứa thay quần áo thì hôn lễ đã kết thúc."
"Đúng a...!" Nhạc Nhạc đứng lên, đôi mắt trong sáng xoay tròn, nhìn Khả Khả bên cạnh, "Anh, như này đi, anh giúp em cởi quần áo của cậu ấy, còn quần áo của anh trai tuấn tú này để em giúp anh cởi." Nói xong, hai anh em có bao nhiêu yêu thương lẫn nhau a.
Lăng Phong Ngãi tức giận đến sắp phun máu, vào lúc này vẫn còn không quên ăn một chút đậu hủ non của bọn nó, hắn ta thật sự phục anh em ác ma này.
Hoa bách hợp ướt át tươi đẹp và hoa hồng rực rỡ làm cho khắp nơi nhà thờ giống như thiên đường mơ mộng. Lụa mỏng viền tơ bay lượn trong gió, thật giống như làn khói lúc ẩn lúc hiện, lượn lờ dâng lên.
Hình cưới của Ám Dạ Lệ cùng Dạ Tường Vi đặt ngay chỗ tiếp khách, hai người thân mật ôm nhau, trên mặt là nụ cười ngọt ngào. Ám Dạ Lệ nghiêng mặt, không nhìn thấy mặt nạ bạc, ngũ quan anh tuấn, mặc lễ phục màu trắng, thật giống như một vị hoàng tử đi ra từ cổ tích. Đôi mắt thăm thúy chứa đầy ánh sáng hạnh phục, vẻ mặt chân thành đứng bên cạnh Dạ Tường Vi.
Dạ Tường Vi mặc áo cưới trắng tinh, hoa văn phức tạp, trên làn váy bồng tô vẽ một bông hoa. Một tay cô khoát lên khuỷu tay của Ám Dạ Lệ, cô hơi khép mắt, ở trong mắt dường như chứa vui sướng khi kết hôn, nhưng chân mày của cô hơi hơi dương lên, phủ lên một chút băn khoăn.
Tấm hình cưới này làm cho mắt của Ám Dạ Tuyệt đau đớn, hắn lặng lẽ đứng ở nơi xa, nắm chặt thiệp mời trong tay. Một tia sáng nhỏ nhặt chiếu trong mắt, tấn công băng lạnh ở đáy mắt hắn, băng sắc bén đâm vào trái tim hắn, đau đớn liền truyền đi khắp toàn thân. Mỗi một lần hít thở, có vẻ càng đâm sâu hơn.
Một góc vắng trong nhà thờ truyền đến giọng nói phẫn nộ, "Đây là cái gì, sao hai đứa lại để cho chú mặc như vậy!"
Lăng Phong Ngãi mặc một bộ váy, đầu đội tóc giả, giả dạng như thế này đã đủ kinh động rồi, Nhạc Nhạc còn lấy son phấn tô vẽ loạn trên mặt và miệng của hắn ta, "Chú dao găm nên phối hợp tốt một chút. Chú là nhân vật lớn ở tổ chức 'Ám', chắc chắn vừa xuất hiện sẽ có người nhận ra ngày, vậy thì làm sao chú trà trộn vào đám người kia để xem xét tình hình chứ? Vì cha nuôi có thể thuận lợi cướp cô dâu, chú dao găm uất ức một chút không được sao."
"Chú có thể giả thành một ông bác, không cần phải hy sinh như vậy chứ?" Lăng Phong Ngãi cười khổ không thể nói.
Khả Khả lấy ra một đôi tất bao bên ngoài chân hắn ta, "Chú dao găm lợi hại như thế, đương nhiên phải khiêu chiến độ khó, đúng không?" Tiểu quỷ này, lại học được những lời tâng bốc người khác.
"Có được hay chưa a!" Lăng Phong Ngãi bị hai tiểu quỷ dày vò quá mệt mỏi rồi.
Sao hai cái tiểu quỷ có thể vui vẻ và dốc lòng trang điểm cho người ta như thế, người thứ nhất có được vinh hạnh để hai đứa vẽ chính là Nhậm Mục Diệu, bây giờ vận xui đã phủ xuống trên người Lăng Phong Ngãi.
"Rất, rất. . . . . . Rất có cá tính a...!" Nhạc Nhạc "rất" một hồi lâu, mới tìm ra một từ thích hợp mà không thương tổn thương đến lòng tự trọng của hắn ta để diễn tả.
Lăng Phong Ngãi cầm cái gương nhỏ, vừa nhìn, "Quỷ a!"
Phấn lót trắng bệch, son môi đỏ tươi, mắt đen thui, còn có hai má hồng tròn tròn. Chính là trang điểm con rối nghệ thuật cổ đại ở Nhật Bản.
Khả Khả kéo ống tay áo của hắn ta lôi ra ngoài, "Đi mau a! Không cần hét quỷ, bây giờ quỷ thấy chú cũng sẽ quay đầu bỏ chạy." Đây là lời nói thật lòng của Khả Khả.