Lệ Thành ngày này qua ngày khác /h cắm mặt vào máy tính và điện thoại. Hắn đang cố gắng tìm cho ra Dạ Vũ, rốt cục Dạ Vũ trốn đi đâu mà ngày cả hắn cũng không tìm ra cơ chứ!?. Ngày nào cũng dí mắt vào mấy cái màn hình công nghệ điện tử này, mắt hắn muốn cận thị tới nơi rồi. Chết tiệt, Trần Dạ Vũ, cậu đã chui vào cái xó xỉnh nào thế....
Lại một đêm nữa hắn túc trực, đóng đô trong phòng.
Cộc cộc - Tiếng gõ cửa.
- Miễn làm phiền, đi đi.
- Tôi là Hắc Lệ Phàm ạ.
Chưa tròn năm giây hắn lao ra mở cửa, như một con người khác đáng thương và có vẻ sợ hãi, Lệ Thành lia lịa xin lỗi cha. Hắc Lệ Phàm tâm trạng đang có phần tưng tửng không truy cứu, tay cầm cốc sữa im lặng bước vào căn phòng chỉ có ánh sáng của máy tính đang hoạt động.
- Con qua thời kì nổi loạn rồi cơ mà nhỉ? Nghiện phải game sao?
-... game? Con có chơi thứ đó bao giờ đâu?
- Vậy.... đang làm gì?.... - Y đặt cốc sữa xuống bàn, đi vòng qua và đứng trước máy tính nhìn.
Hắc Lệ Thành không dám cản. Dù gì thì hắn cũng là con y, hiểu rõ về y nhất, có thể trước mặt đây ông chủ Hắc Lệ Phàm là một thiên thần luôn luôn cười và đầy lòng nhân từ với tất cả mọi thứ nhưng chỉ sơ suất một chút thôi ngay lập tức trở thành ác quỷ, một ly sữa cũng sẽ trở thành một ly máu. Vậy nên, không sợ trời không sợ đất, Lệ Thành vẫn nhất nhất sợ cha.
Điện thoại trên bàn bỗng reo lên hồi chuông khi y còn đang tập chung vào màn hình máy tính. Liếc nhìn con trai một cái, y cầm lấy điện thoại ném cho hắn.
- Nghe đi, điện thoại là của con, ta quản làm gì.
-........ - Không nói gì bèn nhận cuộc gọi.
" Tới đâu rồi? "
" Dạ, đã có một chút manh mối, nhưng cũng chưa chắc chắn hoàn toàn "
" Nói "
" Có vài người đã nhìn thấy có ai đó rất giống với cậu Trần ở một khu mua sắm, chúng tôi đã cố gắng tiếp cận nhưng lại có một người đàn ông cản bước... " - Đầu máy bên kia ngập ngừng.
" Đi cùng nhau sao? " - Hắn nhíu mày.
" Vâng... họ đi cùng nhau nhưng thưa cậu, chúng tôi chưa chắc chắn đó là cậu Trần, có khi chỉ là có bóng lưng giống một chút.... "
" Cứ tiếp tục tìm kiếm đi " - Hắn nói xong tắt máy, không kịp để người kia vâng dạ.
Lệ Thành bóp chặt máy trong lòng bàn tay, thở dài thượt ngồi xuống ghế sofa gần đó. Nếu không phải cha hắn ở đây, thì cái máy điện thoại tan tành rồi.
- Con tìm người?
- Vâng thưa cha...
- Cô đó sao? Huỳnh Sa ấy?
Nhắc tới Huỳnh Sa, hắn lại đột ngột sôi máu bật dậy tức giận:
- Không phải ả!
Hắc Lệ Phàm chỉ cười nhạt, ngồi vào bàn máy tính nhanh lẹ gõ gì đó trên bàn phím.
- Nói, con tìm ai?
-.... con... việc này con không muốn cha quản! Để con tự kiếm.
- Ngu ngốc, ta là đang giúp đỡ con - Lệ Phàm nhíu mày.
-......
- Sao? Bây giờ ngay cả tên người ta con cũng không định nói cho ta? Chắc lại xuất thân như Huỳnh Sa, đẹp hơn cô ta đôi phần? - Hắc Lệ Phàm nhẹ nhàng khích tướng.
- Em ấy trong sạch! - Mắc bẫy.
- Ồ.... một người tử tế à.... Con đã làm gì mà người ta bỏ đi ?
- Con.....
- Cũng chả biết lí do chứ gì?
- Không, là Huỳnh Sa cô ta đuổi em ấy đi. Nhưng con không hề biết em ấy đi lúc nào....
- Ai bảo con cho cô ta quá nhiều đặc quyền. Nếu những ngày đó chị con không ở đây canh chừng con thì chắc con cho cô ta / tài sản rồi cũng nên.
-.......
- Được rồi, nghỉ ngơi đi. Ta nói con nghe, nếu con muốn người được sai đi làm nhiệm vụ một cách tốt nhất, đầu tiên con phải có quyền lực của riêng mình, những người con đang sai đi tìm kiếm kia thực chất chỉ là vì cái uy của chị con họ mới đi, làm việc không có kết quả gì đâu - Hắc Lệ Phàm nói xong, cầm cốc sữa đi ra khỏi phòng.
Lệ Thành suy nghĩ vài giây về câu nói, hắn nhếch miệng cười, đi tắt nguồn máy tính rồi nằm xuống chiếc giường đã mấy đêm không đặt lưng vào:
- Con hiểu rồi, thưa cha.
Một buổi sáng....
Không khí trong lành, mặt trời cũng tỏa nắng không mấy gay gắt. Làng quê nhỏ dưới đồi đã sớm có bóng người qua lại làm việc. Trần Dạ Vũ đã sống ở đây không ít ngày, đã quá quen thuộc với tất cả những gì ở nơi đây.
Lại là tiếng xe tải của Cao Tiền Vĩ đã xuất phát từ lúc mập mờ sáng, giờ đã trở về với số hàng hóa vải vóc. Vốn bản tính loi nhoi, Tiền Vĩ luôn làm cho cha mẹ giật mình vô số lần bởi tiếng nói quá sức chịu đựng của màng nhĩ, thật may mắn vì sống bao năm ông bà không mắc phải bệnh tim mạch hay lãng tai.
- Dạ Vũ à! Tôi có quà cho cậu này... - Cao Tiền Vĩ mở cửa xe nhảy ra, tay cầm một túi đồ.
- Gì thế? - Vũ từ bếp lững thững đi ra ngoài.
- Quần áo mới, tôi mất " tận "mười lăm phút lựa cho hợp với cậu, không nhận thì đừng hòng tôi chơi với cậu.
-.... cảm ơn cậu.
- Khui quà đi, khui quà đi!! - Anh chàng phấn khích.
Dạ Vũ bèn mở túi ra, mấy bộ đồ Tiền Vĩ chọn đều vừa hợp với mình, còn rất đẹp. Chất vải dễ chịu và thoải mái vô cùng, thực đúng với nhu cầu của Vũ.
- Cậu không cần nói gì đâu, tôi biết cậu sẽ cảm ơn tôi tiếp mà!! Nhưng mà tôi có việc cần nhờ cậu - Mặt chàng bỗng nghiêm trọng.
- Chuyện gì?
- Chả là tôi có quen một cô ở trên phố, chúng tôi có hẹn nhau đi chơi một ngày cùng với bạn bè của mình nữa, để cô ấy tuyên bố kết thúc đời FA. Cô ấy có rất nhiều bạn mà tôi thì toàn bạn là trẻ con với người già nên....
- À, cậu muốn tôi đi cùng phải không?
- Tuyệt vời!!! Cậu là thiên thần của tôi.
- Quá lời, mau vào nhà thôi. Bữa sáng sẵn sàng rồi.
- Đầu giờ chiều xuất phát, cậu nhớ chuẩn bị nhé.
- Tôi hiểu rồi... - Dạ Vũ đáp với giọng nhỏ, hơi yếu.
______________________________________________________
( tiếng chuông điện thoại vang lên trong căn phòng tĩnh mịch, không chút ánh sáng lọt vào trong)
Hắn đưa tay ra từ trong chăn, với lấy chiếc điện thoại đem vào, áp lên tai:
- Nghe.
- Này! Chiều rảnh chứ, tụ tập một bữa ha? - Tiếng của một người con gái nữ tính ngọt ngào.
- Chuyện gì?
- Hết đời FA rồi!!
- Ồ, chúc mừng...
- Nhớ nhé, đầu giờ chiều hen, mặc cho đẹp, xứng với bạn trai tôi một tí!
- Bà cô tự tin quá nhỉ? Bộ dạng của tôi lúc ngủ dậy đã có thể ăn đứt cậu ta rồi ấy chứ. Không biết thằng nào xui như vậy, tợp ngay phải bà chằn.
- Còn hơn ai kia nhé! Thôi, tạm biệt.
- Hẹn sau.
Hắn tắt máy, đặt lại vị trí cũ. Vốn là định ngủ thêm một lát mà không được nữa rồi. Trong khi hắn đang khủng hoảng vì người yêu bị gái bán hoa mà hắn từng ngu si đem về nuôi dùng về đêm đem đuổi khỏi nhà thì cô bạn của hắn lại kiếm được người yêu. Ông trời có lẽ muốn đem hắn đi hành khổ cho chết tâm thật rồi. Hắn mệt mỏi ngồi dậy, gãi đầu gãi tai muốn điên rồi lết chân vào nhà tắm gột rửa lại mình.
Hắn có dội bao nhiêu nước cũng không nguôi ngoai được phần nào phiền não.
Lệ Thành hôm nay lại chờ đợi cuộc gọi của những người được cử đi tìm Dạ Vũ. Tay hắn lúc nào cũng khư khư cái điện thoại, không cầm tay được thì lại nhét vào túi, cứ thi thoảng lại rút ra nhìn. Khổ nỗi hôm nay một cuộc gọi cũng không có. Nghiêm túc sao? Không phải bọn này đang trốn việc của mình đấy chứ?
-.... Thành, con ăn sáng đi. Đừng có nghịch điện thoại nữa ! - Hắc Lệ Phàm nghiêm giọng, tập chung ăn bữa sáng.
- Con vẫn đang ăn mà... - hắn vẫn bấm máy.
- Cậu chủ à, để ý bữa sáng đi. Như vậy không tốt cho tiêu hóa đâu.
Quản gia " dễ tính " Vương Tử Dịch cũng nhẹ nhàng nhắc nhở, không quên đi tới phục vụ lấy đồ vào bát cho hắn. Lệ Thành lần này là bơ luôn, hắn nhận biết được người nào nên cẩn trọng còn người nào có thể mặc kệ. Nhưng hôm nay logic suy nghĩ của hắn đã bị lệch lạc.
- Còn không mau ăn!? Tử Dịch đã nói thế mà con còn bơ y à? Muốn vào nhà kho phải không?
-..... - Lệ Thành hạ máy xuống, bắt đầu ăn uống.
Mà khoan! Chuyện gì đây? Cha hắn đang bênh vực anh quản gia đó à?. Hắn nghe nhầm chăng?.
- Mà... Tử Dịch này, phòng cậu còn trống phải không? - Hắc Lệ Phàm tự nhiên hỏi ra một câu không liên quan.
- D... Dạ vâng? Nhờ cô chủ Tư Thanh sắp xếp ưu ái nên tôi được một phòng rộng...
- Vậy thì tốt, lát nữa Tử Du và Tử Họa cùng dì Hạ sẽ tới đây, hai đứa nhóc có thể ở với cậu. Phiền cậu chuẩn bị một phòng cho dì Hạ.
-.... Ô.. ổn chứ ạ?
- Cậu hỏi câu này phát ngán luôn rồi ấy, không sao đâu mà. Hơn nữa... Lệ Thành cũng quý trẻ con. Phải không chàng thanh niên khó ở?
Nghe cái biết danh mới, Lệ Thành đã thấy không lọt tai. Chỉ tạm bợ gật đầu một cái cho xong. Chưa dừng ở đó, Hắc Lệ Phàm còn dướn người lên, vẻ mặt ám muội thầm thì đe dọa con trai:
- Tử Họa bị khiếm thính và không thể nói được nên con lúc chơi với nó thì đừng có nổi cơn, cáu gắt với nó nếu không ta lập tức đem con đi phơi nắng!
- Cha cần thiết phải cảnh cáo nặng nề như vậy không?
- Đương nhiên cần, chúng sau này dù gì cũng là em con.
- Gì?
- ( cốc đầu) này thì nói trống không.
Vương Tử Dịch nhìn hai cha con nhỏ giọng với nhau, không hiểu họ đang nói gì mà trông thần thái nghiêm nghị như vậy. Nói với nhau đôi lời xong, họ kết thúc bữa sáng không nhanh không chậm. Hắc Lệ Phàm đang vào đợt rảnh rỗi, ăn xong rồi chỉ đi thay đồ, xách đống đồ nghề ra trồng trọt linh tinh ở vườn sau. Hắc Lệ Thành lại khác, hắn đi dạo bên ngoài một cách hồi hộp và căng thẳng, như thường lệ, chỉ có đợi điện thoại rung mà thôi.
Đang bước trên phố, một người phụ nữ đang vội vã tới chỗ làm việc không may va phải hắn, làm điện thoại trên tay rơi xuống, những cái gì chứa trong máy đều bay ra nằm hiên ngang trên mặt vỉa hè.
- Ôi! Tôi xin lỗi!! Xin lỗi anh nhiều lắm!!! - Cô ta vội vã cúi xuống nhặt từng bộ phần lên.
Hắn đang trong trạng thái không ổn, thêm chuyện này lại càng khó bỏ qua:
- Ài! Cô chạy mà mắt lại ném đi đâu vậy!?
- Tôi xin....
-....
-.... - Đông cứng.
- Ê!... ê! - Hắn đưa tay vẫy vẫy trước mặt người phụ nữ.
Lệ Thành bắt đầu nhìn xung quanh, ai cũng như bị đóng băng, đang ở tư thế như thế nào thì vẫn giữ y như vậy, cảm giác như đang trong một bộ phim viễn tưởng. Nhưng cái cảm giác ớn lạnh bất giác bao trùm lên hắn làm hắn có cảm giác quen thuộc.
- Lại nữa... - giọng hắn run run -.... có gì muốn trình bày, đứng trước mặt tôi mà nói.
- Ha ha... tưởng cha sợ quá quên luôn hình bóng này chứ?
Giọng của linh hồn thiếu nữ tóc đỏ không có gì lạ vang lên bên tai hắn. Cô bước qua hắn với thân ảnh mờ ảo, đôi mắt nổi bật lóe sáng một tia giết người khiến hắn phải lo lắng, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
- Dọa người chết khiếp, nào dám quên?. Lần này là sao?
- Là hợp tác. Con sẽ giúp đỡ cha tìm lại, chinh phục mẹ.
- Sao? Ngươi biết y ở đâu?
- Con luôn ở bên y, thân xác mới cũng đang được hình thành trong y.
- Có điều kiện chứ? - Hắn hỏi nghi ngờ.
- Đừng giết con nữa là được.
- Lỡ như ta vô tình?
- Con sẽ tìm một gia đình khác cho mình. Theo hai người bao nhiêu kiếp mà vẫn chưa thể được sống trọn vẹn.
- Ta không thích nghe kể khổ.
- Con không thích cha giả lãnh đạm.
- Vào vấn đề chính đi.
- Cha hủy hẹn với bạn hôm nay đi, vì trong cuộc hẹn đó mẹ sẽ xuất hiện. Chớ có nghĩ khi gặp cha rồi mẹ sẽ không bỏ trốn.
- Cái gì? Có mặt trong cuộc hẹn?
- Với tư cách là bạn chơi cùng của người yêu cô đó.
- Có cơ hội như vậy sao ngươi còn ngăn ta lại!?
- Ngu ngốc! Muốn đi tìm cả nửa vòng trái đất hay chỉ tìm ở một khu làng nhỏ cách thành phố một con vực!?
-......
-... trở về nhà đi. Hãy bắt đầu xây dựng một công ty, một công ty đào tạo thần tượng là một ý hay đấy.
Cô gái vỗ vai hắn, tiến đến gần và thầm thì trước mặt hắn, bàn tay lạnh lẽo lại phủ bên má hắn một lớp băng mỏng, buốt giá đến tận xương tủy.
- Ngươi nghĩ lập một công ty mà đơn giản?
- Dù là người đã chết nhưng con không não ngắn tới vậy. Chẳng qua là dựa vào gia thế hiện có của cha, kèm thêm bác gái Hắc Lệ Tư Thanh là CEO công ty thời trang bậc nhất nhì thế giới thì cha nghĩ nó dễ hay khó?
-......
- Yên tâm, việc của cha đơn giản thôi. Bỏ tiền ra đầu tư, nhờ bác gái cùng góp sức dựng lên một tòa nhà lớn. Nhân viên và những con người tài năng tốt nhất sẽ về với cha thôi.... như ông nội đã nói ấy " Nếu con muốn người được sai đi làm nhiệm vụ một cách tử tế, đầu tiên con phải có quyền lực của riêng mình ". Thâu tóm và chiếm hữu trái tim của công chúng không phải một loại quyền lực sao?....
Nói xong thân ảnh nhỏ nhắn thoạt qua có chút năng nổ ấy tan biến đi trong không khí. Mọi hoạt động lại trở lại bình thường, hắn cũng không để ý cô gái va chạm mình nữa, chỉ im lặng lấy lại điện thoại. Trước khi lướt qua còn bỏ lại một câu:
- Không sao đâu, tôi sẽ đi mua máy mới.
...... Trong đầu Lệ Thành có suy nghĩ gì mới?