Thiết Thư Trúc Kiếm

chương 45: phi mã song hùng bị trừng trị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cừu Thiên Hiệp vừa trông thấy nổi giận phừng phừng thầm tưởng:

- Ta cố lấy sự khiêm hòa mà hạn chế cuộc tỉ đấu với cả ba chúng nó nhưng tưởng chúng nó sẽ biết sự khó khăn mà thối lui, không ngờ cả ba lòng tham không đáy, vừa nghe qua những lời ước đấu như thuyền bọc gió, mà chúng nó cố đem hết sức bình sanh, đánh vào các ngôi đại huyệt của mình, bằng những chiêu tuyệt học trí mạng !

Nghĩ đến đây, lửa giận sôi trào lên tận óc, chàng trầm giọng quát to:

- Các ngươi chớ trách Cừu mỗ sao vô lý nhé !

Vừa nói dứt, người chàng như chiếc lá vàng rơi, chân đáp chiêu “Lôi hành cửu chuyển” tay xòe chưởng thế to như quả núi vận công đẩy ra một đạo kình phong, hướng vào ngọn roi thần bổng mà đánh nhanh tới.

Ba tên hung hản thấy Cừu Thiên Hiệp giữ đúng lời hứa tay cứ xích thu chưởng đồng kêu to lên một tiếng thôi thúc ngọn roi, đầu bổng, đưa ra những đường chiêu tuyệt diệu tạo ra ba đạo kình phong bay cuộn cuộn tới, vũ lộng thành bức tường không gian, dù một giọt mưa phong bão cũng khó lọt vào.

Trại Ngộ Không Tiêu Đinh Khuê lại động mạnh Hành giả bổng rún binh nhảy vọt qua bên “Phi Mã song hung” cất giọng âm trầm kêu lên:

- Cố đốn cây to để có củi đun, hai bạn cố gắng nhé !

Phi Mã song hung đồng thanh nói:

- Ngươi khá nhớ lời hứa mới gọi đại trượng phu !

Cừu Thiên Hiệp nghe qua, bất giác cơn lửa giận sôi lên sùng sục, lại quát to:

- Hởi bầy lang độc quái vật kia ! Nếu hôm nay ta để cho các ngươi tẩu thoát ba mươi chiêu thế, thì Cừu mỗ này nguyện không hành tẩu giang hồ nữa !

Bấy giờ Cừu Thiên Hiệp như con hổ điên, chưởng lực tựa cuồng phong, tả cự với đôi roi, hữu chốn với đơn bổng, phân chiêu thế, vãn nội lực hành công nhưng thấy kình phong như dời non tát biển, bóng người bay lượng tựa cánh nhạn, không ngờ chỉ mới ba chiêu đầu đã làm cho Trại Ngộ Không và “Phi Mã song hùng” luống cuống cả chân tay, thâu vội chiêu thế. Cả ba người đều nhảy lùi ra sau mấy bước, cất tiếng thở hồng hộc huyên thiên.

Cừu Thiên Hiệp chiêu thế đã triển khai, không thể dừng tay được nữa, hai cảnh chó giật mạnh ra sau, lại đẩy ra trước Phi Mã song hung, và quát to:

- Động thủ ... A !

Phi Mã song hung còn ngơ ngẩn chưa định được đã cảm thấy đạo kình phong như giòng thiên hà, từ không trung bay đáp xuống liên miên, Phi Mã song hung bất giác kêu rú kinh hãi, miễn cưỡng vũ lộng đôi roi ứng phó.

Trại Ngộ không Tiêu Đình Khuê thấy thời cơ đã đến, vội xuyên nhan ra sau lưng Cừu Thiên Hiệp cây “Hành giả bổng” uyển chuyển như con độc mảng xà, điểm mạnh vào Ngọc chẩm huyệt của Cừu Thiên Hiệp một chiêu trúng đích lạ thường.

Cừu Thiên Hiệp mắt nhìn tứ phía, tai nghe rõ tứ phương, đột nhiên nghe lực kình phong từ phía sau điểm mạnh tới, nhanh như cắt chiêu thế vung ra như bảo táp, vũ lộng kinh người.

Cừu Thiên Hiệp tuy hữu với chộp hụt cây bổng, hay tay bật nhẹ lên, sử dụng chiêu “Phân hoa phất hương” thân người như một trận gió thanh, ẩn ngay trong bóng roi luồn nhanh ra sau lưng Phi Mã song hung, đồng thời hai tay chàng vươn ra chộp mạnh vào hai cườm tay cầm roi của song hung trầm giọng quát:

- Ngừng lại !

Dù trong giấc mộng “Phi Mã song hung” cũng không nghi được Cừu Thiên Hiệp có thân pháp quỷ mị như thế !

Phi Mã song hung đang chuyển mạnh đôi roi bức tới, đột nhiên bị chộp vào cánh tay bèn nén cả kinh kêu to:

- Ôi chao, nguy mất !

Cả hai kêu lên đau đớn, toan nhảy lùi ra sau né tránh nhưng không còn kịp nữa, vì đôi cườm tay đau buốt như dần, hai cánh tay cứng đờ như khúc gỗ, buông xuôi dưới đất, hai ngọn roi da không nhấc lên nổi, tỏ vẻ đau đớn vô cùng.

Cừu Thiên Hiệp đã khóa chặt hai cườm tay của Phi Mã song hung, vừa hét to:

- Các ngươi tài nghệ tuyệt vời đấy chứ !

Ngay lúc đó ... Trại ngộ không chẳng bỏ dịp may ngàn năm một thưở, lượn mình đến trước. Ngọn “hành giả bổng” trong tay, không kể trời đất gì nữa, múa lộng loạn lên, xung tới tấn công như vũ bão. Trại ngộ không thật là lão quái vật, gian manh tinh quái hắn đập loạn ngọn Hành giả bổng mà không hướng vào Cừu Thiên Hiệp, trái lại chỉ hướng vào Phi Mã song hung vì cả hai tên “Phi Mã” bị Cừu Thiên Hiệp kẹp chặt cổ tay, không phương vùng vẫy.

Phi Mã song hung thấy Trại Ngộ Không hướng ngọn Hành giả bổng đánh mạnh vào mình, khiến cả hai thất kinh kêu to:

- Trời ! Ngươi ....

Cừu Thiên Hiệp thấy lão giở trò gian ác bèn nổi giận quát to:

- Trại Ngộ Không ngươi đi tìm cái chết hay sao ?

Vừa nói dứt, thân mình chàng chuyển nghiêng nghiêng hai tay tả hữu kéo giật Phi Mã nhị hung thối lui thế bổng. Trại ngộ không bước sấn tới đâm ngay mũi bổng về phía trước y như tìm “Phi Mã nhị hung” đã kích.

Bấy giờ Cừu Thiên Hiệp hai tay giữ chặt hai người “Phi Mã” không chịu buông tha, lại thấy Trại ngộ không chỉa mũi bổng đâm tới khí thế tối độc dị thường, bất giác cơn giận nổi lên tái mặt, thân mình chớp động, nghiêng ra sau che chở cho song hung đồng thời tấn công vào đôi tay, toan phóng mạnh hai tên Phi Mã song hung ra phía sau thả chúng, và cần phải chế hạ tên gian manh lão cốt Trại Ngộ Không trước.

Không ngờ, chàng vừa chớp động thân mình, vạt áo sau rung động mạnh, đột nhiên một tiếng “rẹt” nổi lên, nhanh như cắt Trại Ngộ Không mọp người sát đất chạy lui ra ngoài hai trượng lại phá lên cười ngất nói:

- Thiếu hiệp ! Đã nhường ... ha ... ha !

Cừu Thiên Hiệp giận quá hét to:

- Ngươi nói thế là nghĩa lý gì ?

Trại Ngộ không rút ngay ngọn Hành giả bổng về đưa ngang ngực mỉm cười trầm giọng:

- Tiểu lão đại hôm nay mang ơn thiếu hiệp thương tình nhượng cho ta một chiêu số !

Cừu Thiên Hiệp cau mặt quát lên:

- Đừng hỗn láo !

Trại Ngộ Không điềm đạm không tỏ vẻ gì giận dỗi nói:

- Thiếu hiệp chẳng nói quá đấy ư trong vòng ba mươi chiêu ai động được tà áo, thì thiếu hiệp sẽ theo người đó đi ... Vì thế, Tiểu lão đại này chẳng dám đối mặt thiếu hiệp không ngờ hoàng thiên chẳng phụ lòng người khó ... cho nên trong vòng chưa tới ba mươi chiêu. Trại mỗ hân hạnh chạm được vạt áo thiếu hiệp, sở dĩ ta nói:

Nếu thắng phải thiếu hiệp có ý thương tình nhường cho ... thì với tài nghệ của ta làm gì sờ được vạt áo của thiếu hiệp.

Hắn nói hết sức tâm lý khúc chuốc, âm toan và hòa lẫn chút ít nghiêm nghị thân tình.

Cừu Thiên Hiệp nghe qua mặt bạc hóa hồng, mắt xanh lộ trắng chàng quát to như sấm động:

- Ngươi đừng mộng ! Dù ngươi có thêm hai tay, ba cẳng ta cũng ....

Trại Ngộ Không vội cướp lời:

- Đúng vậy ! Do đó ta mới nói Thiếu hiệp đã thương tình nhường cho ...

Cừu Thiên Hiệp nghe qua như lửa chế dầu thêm, vẫy tay đánh ra một hư chưởng quát lớn:

- Ngươi hãy lại đây lần nữa, ta chỉ dùng một cánh tay tả, đánh với ngươi mười chiêu xem nào !

Trại Ngộ Không thật xứng đáng là con khỉ già quỷ quyệt, hắn nghe Cừu Thiên Hiệp nói, liền giả bộ nhăn mặt lắc đầu, hắn khoát tay đáp:

- Dù ta có gan lớn bằng trời cũng không dám, vả lại thiếu hiệp đã hứa, thì tự nhiên bằng lòng theo ta về Thần Châu ... thì còn gì phải đùa nữa.

Cừu Thiên Hiệp ức muốn bể ngực, nhưng Trại Ngộ Không Tiêu Đình Khuê đã nể chàng thật sự, lại không cố ý động thủ, thì chính mình làm sao động thủ, thật là hạc đậu nằm kế hỏa lò, muốn thổi thổi chẳng xong, muốn đánh đánh chẳng được.

Cừu Thiên Hiệp chẳng biết làm sao hơn, đành nguyền rủa một câu lấy lệ:

- Trại Ngộ Không ! Ngươi có thật tên là tiểu bối khiếp nhược !

Trại Ngộ Không vẫn như không, chẳng lộ vẻ phiền hà giận dữ tí nào, mà trái lại hề hề nói:

- Chỉ mong thiếu hiệp giữ tròn chữ “Tín”, là sự đại vinh quang cho Tiểu lão đại này rồi:

Cừu Thiên Hiệp vốn người cương trực, nên chỉ suy nghĩ qua loa, sau cùng nghiêm trang nói:

- Được ! Ta chuẩn bị trong vòng nửa tháng tới, ta sẽ đúng lời mà thân hành đến khu rừng Bài bang ở Thần Châu, ngươi chớ e ngại ta bội ước !

Trại Ngộ Không nghe qua, như cá gặp nước, rồng gặp mây, vẻ mặt hớn hở khôn cùng, hắn bèn cúi gặp người xuống trước mặt Cừu Thiên Hiệp vui vẻ nói:

- Đa tạ thiếu hiệp, một lời ước hẹn quý giá ngàn vàng. Tiêu lão đại xin phép cáo từ !

Nói xong, tay hắn xách cây Hành giả bổng chỉ vào tên đại hán vẫy gọi bảo:

- Chúng ta hãy đi !

Đột nhiên một giọng hét to như sấm vang lên:

- Tiêu lão đại ! Hãy chậm lại !

Đây là tiếng hét của Phi Mã song hung. Tiếng nói chưa dứt, mà hai tên “Phi Mã” đã cử đôi roi giơ trước mặt cản hẳn lối đi của Trại Ngộ Không và tên đại hán.

Trại Ngộ Không phái lên cười ngất nói:

- Này hai anh bạn Phi Mã ! Chẳng phải Tiêu lão đại này vừa cứu sống hai bạn đấy ư, nếu không thi khí xung huyệt bế hai bạn đã chết rồi còn đâu ....Thế mà lấy ơn trả oán, sao mà vô tình quá vậy !

Cừu Thiên Hiệp nghe qua bắt tức cười thầm, đồng thời chàng cũng nhận rõ Trại Ngộ Không là một lão giang hùng phi đãng miệng lưỡi tựa dao.

Phi Mã song hùng lão đại, nhấc bỗng ngọn roi đánh vụt, gương mặt giận xâm như chàm, lão hét to:

- Huynh đệ ta bị nạn, nhờ thế mà ngươi “tay trắng làm nên”, không có dễ như vậy đâu ?

Phi mã song hung lão nhị cả giận tiếp lời:

- Huynh đệ ta may mắn thoát khỏi ngọn Hành giả bổng của ngươi, ấy cũng là nhờ trời cao có mắt !

Trại Ngộ Không ngước mặt lên trời cười dài, bằng giọng mũi lạnh hẳn thấu xương bảo:

- Bấy giờ không còn kịp nữa !

Nói xong, lão xốc cây Hành giả bổng giơ lên thủ thế “Củ hỏa liêu thiên” phất mạnh ...

Phi mã song hung hận Trại Ngộ Không thấu xương, cả hai bước xấn tới trước, đôi song tiên giơ lên cao, tả hữu quất mạnh, hướng vào Trại Ngộ Không, nhanh như đằng xà uốn khúc, tia chớp lưng trời.

Trại Ngộ Không mỉm cười, Hành giả bổng biến ra chiêu “Thương long náo hải” uyển chuyển đón hai ngọn song liễu, lại buột miệng nói to:

- Thế càng tốt !

Thế là ba người cuộn nhau, ẩu đả kịch liệt, biến thành một vầng khói trắng, chớp nhoáng liên hồi.

Cừu Thiên Hiệp đứng một bên vừa tức cười, vừa khoái trí.

Ba người đấu với nhau càng lúc càng hăng khí lộng ngộp trời.

Cừu Thiên Hiệp đứng xem sốt ruột, toan nhảy vào can thiệp.

Bỗng nhiên ... ba người đồng kêu to lên:

- Hỏng mất !

Nguyên vì Phi Mã song hung quá mạnh tay đánh hai ngọn roi cuốn chặt vào cây Hành giả bổng của Trại Ngộ Không tựa hồ như hai sợi dây buột cứng vào đầu gậy.

Trại Ngộ Không lại tự ỷ vào công lực của chính mình sẻ cao trội hơn Phi Mã song hung một bậc, lại thêm có tính kiêu ngạo chẳng chịu thu hồi cây hành giả bổng để cho hai ngọn roi cuốn chặt như bị đóng đinh.

Bấy giờ cả ba người vận dụng hết sức bình sinh níu kéo môn võ khí của mình.

Không ngờ cả ba tên đều dũng mãnh ngang nhau, kẻ tám lượng người nửa cân, làm cho hai ngọn roi cong vòng như vành cung, và mỗi người đều đỏ mặt tía tai, nhưng không làm sao trì kéo món binh khí về được.

Cừu Thiên Hiệp trông thấy cả ba phùng mang trợn mắt, thở ồ ồ, song chẳng làm gì được, bất giác chàng vận nội công đẩy ra một chưởng vừa quát tiếp:

- Dang ra !

Kình phong tỏa ra rất nhanh, bỗng nghe:

- Băng ! Băng ... Cách ... cách !

Hai tiếng nổ kình hồn nổi lên, kế đấy là hai tiếng “lách cách” vẳng lên nhẹ.

Phi Mã song hung dường như mất cả công lực, cả hai không tự chủ được, thân mình loạng choạng lùi ra sau trên mười bước gắng gượng đứng thẳng lên cho khỏi ngả quỵ.

Trại Ngộ Không tê buốt cả cánh tay ! Boong !

Một tiếng vang lên, lão té ngồi trên mặt đất, trên tay còn cầm cây hành giả bổng bằng đồng chỉ còn có hai phần ba, còn một phần ba bị gãy, dính trong hai ngọn roi của Phi Mã song hung, và hai người này cũng bị áp lực đẩy loạng choạng ra xa hai trượng.

Những người háo kỳ qua đường xúm lại xem rất đông, họ không ngớt buột miệng khen:

- Công phu hay tuyệt !

Cừu Thiên Hiệp cứ chưởng đánh gãy lia cây Hành giả bổng của Trại Ngộ Không, chàng liền bước sấn tới trước hai bước lại đưa tay chỉ vào Phi Mã song hung đang đứng xa xa, ngơ ngác như phổng đá, lại lấy mắt nhìn Trại Ngộ Không đang ngồi bệch trước mặt bèn cao giọng nói to:

- Đến đây là chấm dứt, nếu ba người bất phục thì tìm một chổ vắng vẻ, cùng với họ Cừu này tỉ thí ... tỉ đấu !

Trại Ngộ Không và Phi mã song hung cả ba tuy công lực đều không bằng Cừu Thiên Hiệp, song cùng là tay lịch lãm giang hồ cho nên lúc bấy giờ ... Chính mắt bọn chúng thấy, chỉ một chưởng lực đã bẻ gãy gậy đồng, đẩy lui đối thủ, thì công lực của Cừu Thiên Hiệp có trên ba trăm năm hỏa hầu, vượt đến hang tuyệt đỉnh võ lâm ... Vì thế cả ba đều nín lặng không dám lên tiếng phản đối hay bằng lòng.

Phi Mã song hung hận đến cực điểm gằn từng tiếng đáp:

- Này họ Tiêu khỉ rọm ! Ngươi không đủ can đảm gặp anh em ta, song anh em ta sẽ tìm ngươi dù gốc biển chân trời !

Trại Ngộ Không Tiêu Đinh Khuê mặt không sắc giận, mà gật đầu nhẹ giọng:

- Thế thì còn gì bằng ! Chúng ta sẽ gặp lại !

Nói xong, hắn vẫy tay gọi tên đại hán, cả hai người bước thấp bước cao, dìu nhau rời khỏi đây.

Cừu Thiên Hiệp nhếch môi cười nhạt, hoành thân bước tới trước mặt hia ngọn roi, thuận tay tháo lấy nửa khúc gậy hành giả, hai ngọn roi lại ném trả cho “Phi mã song hung” chàng giương đôi mắt rực tinh quang nhìn cả hai quát bảo:

- Các ngươi có thể rời nơi đây là vừa Phi mã song hung lão đại đưa tay tiếp lấy hai ngọn roi, hai mắt nhìn Cừu Thiên Hiệp sửng sốt không nói được nửa lời.

Lão nhị đứng một bên thấy thế, vội bước đến xem nhưng lão nhị vừa xem qua hia ngọn roi, cũng giống như lão đại cứ ngơ ngẩn như kẻ mất hồn, chỉ giương đôi mắt to nhìn Cừu Thiên Hiệp không chớp.

Cừu Thiên Hiệp nhoẻn miệng cười, để ngay nửa khúc hành giả bổng xuống đất, thuận tay chàng cho vào bọc lấy ra quyển “Bổ thiên tang thiết hạo khí thư” còn bàn tay kia lôi thanh “Khô trúc thánh kiếm” giơ ngang trước mặt Phi mã song hung xem, nhiêu hầu cho vào bọc cất như cũ, sau cùng trầm giọng nói:

- Đấy là “Trúc kiếm thiết thư” hai món vật quý giá nhất đời, thì người làm chủ nó phải là tay tuyệt thế, còn những kẻ vô duyên đừng nên si tâm tưởng bậy, ví dụ có tưởng nghĩ đến nát óc cũng không được nào ... Bởi vậy ta có lời khuyên hai vị, nên bỏ hẳn những điều vọng tưởng vô lý và vô ích đó nhé !

Phi mã song hung tái mặt, lúc đỏ lúc nhạt, lấy mắt nhìn nhau mà chẳng thốt ra lời ...

Cừu Thiên Hiệp đổi giọng, lớn tiếng bảo:

- Từ nay về sau, nếu các ngươi chạm phải tại hạ lần nữa, thì các ngươi không mong gì được may mắn như hôm nay, lúc đó dù các ngươi có leo lên trời cũng khó thoát ... và hiện tại các ngươi hãy rời khỏi nơi đây tức khắc !

Vừa nói dứt, chàng đưa tay chỉ vào con đường phía trước lại đưa mắt nhìn chúng.

Phi mã song hung chẳng dám hé miệng nói nửa lời, và hình như không còn gì để nói, cho nên cả hai băng mình theo hướng Cừu Thiên Hiệp chỉ chợt thấy đôi tuấn mã đang cắm đầu ăn cỏ, cả hai vội phóng mình lên lưng ngựa, nhưng không quên ngó ngoái ra sau nhìn Cừu Thiên Hiệp lần cuối cùng, rồi chúng mới ghì cương thúc đôi tuấn mã chạy nhanh.

Cừu Thiên Hiệp thấy cả hai tên Phi mã song hung ẩn mình dưới lớp bụi vàng thật xa, chàng mới cất bước hướng Toan mạch Tập tiếng tới.

Lúc bấy giờ mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, ánh nắng rất nóng bức và gay gắt.

Cừu Thiên Hiệp lần qua chợ Tập, lại thấy phố xá san sát, người qua lại trên đường rất đông.

Cừu Thiên Hiệp đi vào một tửu điếm rất khang trang, sau khi chọn cho mình một chỗ ngồi ngó ngay ra đường, chàng mới gọi tiểu nhị đem nước rữa mặt, kế đấy lại gọi một bình trà nóng và mấy món điểm tâm.

Bỗng nhiên ... Từ ngoài cửa tửu điếm đi vào một bà già lưng còng vóc lớn, tóc bạc da gà, dường như đôi dép cứng nên lão bà bước khập khểnh bước thấp bước cao.

Khi đi ngang một cái bàn đối diện với Cừu Thiên Hiệp, lão bà kéo ghế ngồi xuống lai nhướng đôi mắt lờ đờ nhìn gương mặt Cừu Thiên Hiệp dường như bà ta không trông thấy rõ.

Cừu Thiên Hiệp trông thấy bà lão chàng thầm đoán có lẽ đó là một bà già dân quê nông phu tuổi tác độ bảy mươi, mặt nhăn nheo hai hàm răng rụng hết, thật không có gì đáng chú ý. Bấy giờ đã đúng ngọ, giờ trưa nắng gắt nên khách bộ hành thường ghé vào tửu điếm, trà thất dừng chân, do đó ngôi quán này khách ra vào tấp nập dần dần đông nghẹt.

Lão bà ăn xong bát mì, hai chân bước khệnh khạng đến bên bàn Cừu Thiên Hiệp, vẻ mặt mụ trầm tỉnh như không, đột nhiên mụ cúi đầu xuống bên tai Cừu Thiên Hiệp bảo nhỏ:

- Ta đợi bên ngoài thành phố ... nhớ nhé !

Cừu Thiên Hiệp trố mắt ngạc nhiên, vội hỏi khẻ:

- Lão thái thái, có gì thế ?

Lão bà dường như đứng không vững, tay tả vìn vào góc bàn thân mình run rẩy chực ngả, tay hữu thuận đà với chụp vào cái bình sứ để trà gượng đứng vững lại bảo khẻ:

- Đến đó sẽ rõ !

Vừa nói dứt, bà ta khệnh khạng bước đi lần ra ngoài tửu điếm.

Cừu Thiên Hiệp ngơ ngẩn vì câu chuyện xảy ra quá đột ngột, chàng đưa tay nâng ly trà lên uống một ngụm, và cúi đầu suy nghĩ.

Không ngờ, lão bà bước thấp bước cao, chỉ chớp mắt đã ra đến quan lộ và đi khá xa ....

Cừu Thiên Hiệp càng lấy làm lạ, nên chép miệng bảo thầm:

- Thấy bà ta khệnh khạng, không ngờ đi mau dường này, thật là người nông dân lao động nên đến tuổi già nua vẫn còn quắc thước khang kiện”.. Nghĩ đến đây thuận tay chàng vét lấy bình trà toan rót vào ly uống, sau cùng sẽ đuổi theo lão bà, nhưng chàng vừa nhấc cái bình sứ lên, một việc hết sức bất ngờ, khiến quả tim đập lien hồi cặp mắt ngơ ngẩn đến độ mất thần, chàng chép miệng rủa nhỏ ! Rõ ... khỉ già !

Nguyên cái bình sứ trà, đột nhiên lún sâu xuống mặt bàn hai phân, hiển nhiên là có người dung đại lúc thủ pháp ấn xuống.

Thật là câu chuyện hoang đường quái đản.

Chỉ có thực khách trong quán, ai ai cũng chăm chú vào việc ăn uống không ai có vẻ gì động tịnh, trừ bà lão khệnh khạng.

Trên bàn lúc nãy ... ngoài mụ ra thì ai vào đây ?

Cừu Thiên Hiệp cau mày khó chịu, đặt bình trà đứng dậy kêu to:

- Tiểu nhị, tính tiền.

Ra khỏi tiểu lầu, chàng cất bước dưới ánh nắng như thiêu đốt.

Truyện Chữ Hay