Một vai chính khác là Trình Tấn, trên người không có điều gì kỳ lạ, cũng không nhìn ra được có điều gì đặc biệt, cũng không giống như Lâm Chiêu có Hồng Mông tử khí khiến người khác mơ ước.
Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng gì, bọn họ vì tiểu thế giới mà sinh ra, còn có khí vận của tiểu thế giới trên người bọn họ, người trong đại điện này muốn đoạt đi hết năng lượng nguyên bản của tiểu thế giới, đương nhiên sẽ không bỏ qua người nào.
Thật ra cái thứ gọi là vai chính này, thực ra cũng không phải chỉ mỗi Lâm Chiêu và Trình Tấn là nhân vật chính duy nhất của thế giới. Trên thực tế cuộc sống ban đầu của họ cũng không phải là vương giả vô địch thế giới, chỉ là cuộc sống bình thường. Trên thế giới này, người giống như hai người bọn họ có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn có rất nhiều.
Chỉ là những người trong cung điện này vì để có thể dễ dàng hành động mà tạo cái thứ hệ thống, dùng thứ gọi là kịch bản gốc, mở ra con đường mà bọn họ mong muốn.
Càng khiến lòng người dao động, thuận tiện nhanh chóng, dùng tốt vô cùng.
Không có ai muốn cả đời này phải làm vai phụ cho người khác, đặc biệt là khi biết bản thân mình lại bị ảnh hưởng bởi nhân vật chính mà phải chết thê thảm, trọng sinh lại lần nữa, muốn trả thù lại nhân vật chính lại càng hợp lý hơn, những người này sẽ nghĩ nếu như không có vai chính kia thì cuộc đời hắn sẽ tốt hơn. Cũng bởi vì được trọng sinh, liền tự cho bản thân đã chiếm được tiên cơ, khó mà kiềm được cảm giác muốn trả thù.
Vì vậy, người mà bọn họ lựa chọn đều có lòng dạ độc ác, bản thân là kẻ ác trọng sinh, chiếm được địa vị, lợi ích chỉ có thể càng xấu xa hơn, cho dù có nhớ rõ được bản thân làm ra chuyện xấu nhưng cũng không vì vậy mà trong lòng sẽ cảm thấy hổ thẹn mà ngừng lại. Mà Lâm Tử Tu lại khác, hắn không có điểm mấu chốt nhất định, tuy cuộc đời chính hắn không được tính là tốt đẹp, nhưng ít ra về mặt vật chất cũng không phải chịu khổ gì, sau khi lấy chồng cũng không phải gặp phải cảnh bao lực gia đình gì khác, hắn vẫn một lòng muốn thay thế cuộc đời của Lâm Chiêu, có thể điều này không ai biết được nên muốn lấy mọi thứ, điều hắn muốn chỉ là hào quang của bản thân.
Sau khi khôi phục lại ký ức thì ít nhất đối phương sẽ không tiếp tục ra tay hãm hại Lâm Chiêu cũng Trình Tấn.
Mà dù như vậy, người được bọn họ lựa chọn đưa đặt vào bên trong, "vai chính" dùng chính người của họ để sửa chữa lại nội dung kịch bản bị phá nát để cầm cố là lần đầu xảy ra. Bởi vì sức mạnh của Thần khí, bọn họ sẽ đặt vài điểm mấu chốt vào sau nội dung vở kịch, người tốt sẽ có các hướng phát triển này, thì những loại tính các đồi bại, tự bản thân làm ra chuyện xấu cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ.
Trên người "vai chính" có năng lượng để ổn định tiểu thế giới, thực chất cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, nhờ bản chất con người nên phát triển theo hướng tốt đẹp, bây giờ bị sức mạnh của Thần khí làm ảnh hưởng, tính tình, thủ đoạn thậm chí là thiên phú cũng sẽ bị thay đổi, loại chuyện xung đột ngày có thể làm cho một người trở nên mạnh hơn hoặc là rơi xuống đáy vực vỡ nát mọi thứ, hoặc là bị đày đọa đến chết.
Tình huống hiện tại không như mong muốn của đám người trong đại điện kia.
Có thể bay giờ bọn họ cũng hết cách, trước đó lợi dụng Thần khi để sửa chữa lại nội dung của tiểu thế giới đã gây chú ý cho thiên đạo. Lâm Tử Tu vì có khế ước với bạn họ cho nên có thể nhanh chóng kết nối để không chế một chút, không thể nào nhiều hơn, trước mắt họ không còn cách nào khác, hiện tại họ cũng không thể đi qua kết giới của thiên đạo để vào trong tiểu thế giới được nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi việc phát triển xấu đi.
"Được rồi, được rồi, cũng đã dùng thầm khí trấn áp đi ký ức Lâm Tử Tu rồi, cứ chờ xem tiếp theo đi, quá tệ thì đổi tiếu thế giới khác."
"Ngươi nó dễ dàng vậy." Tên còn lại phản bác: "Sinh ra từ thiên địa có thể mang theo Hồng Mông tử khí dễ tìm ra như vậy? So với mấy tiểu thế giới trước đó có cái gì tốt hơn người nghĩ xem? Có thể nào thông mình lên một chút không vậy?"
Đây chính là Hồng Mông tử khí, là đại đạo chi cơ* đấy!
*Kiểu là một nền tảng mạnh để có đạo pháp to lớn.Tính tình của người kia không tốt, bị người ta mắng liền tức giận: "Vậy người có thể làm được cái gì?"
Đương nhiên là chẳng còn cách nào cả, bọn họ có thể điều động thần khí cũng không phải chuyện dễ gì, nếu không phải Hồng Mông tử khí trước mặt như treo miếng thịt béo bở như vậy thì họ đã không cần dùng. Chỉ cần có được một tia Mồng Hông tử khí thì họ chấp nhận trả giá để nhận lại được lợi ích hàng vạn lần.
Ở phía bên trong, có một người độ tồn tại mờ nhạt đứng xem trận ầm ĩ vừa rồi, nửa ngày sau mới do dự chỉ tay lên trên, hơi lo sợ nói: "Hồng Mông tử khí trên thế gian này đều nằm trong tay vị kia, cũng chỉ có mỗi hắn mới có thể luyện ra được Hồng Mông tử khí, hiện tại vật này lại đột nhiên xuất hiện, nhỡ đâu lại có dính dáng tới vị kia thì phải làm sao đây?"
"Sao có thể liên quan được chứ?" Giọng người phụ nữ nói: "Cho dù là có, thì thứ đó cũng đã ở bên ngoài, người cảm thấy vị kia sẽ cho người đến hộ giá đưa về à? Còn sống từ thời kỳ sơ khai đến giờ cũng chỉ còn mỗi một mình hắn."
"Hắn ta ở trong hỗn đôn đã mấy ngàn năm không chút động tĩnh nào, nắm giữ trong tay nhiều đại đạo, tâm tình khó mà có gợn sóng nào, nói vô tình cũng không phải quá đáng đâu. Nếu như Hồng Mông tử khí thật sự là do vị kia đưa, chỉ cần chúng ta không nhảy nhót trên ranh giới của hắn, người ta cũng lười để ý đến chúng ta."
Lời này nói cũng có lý, không phải tình cờ mà nói vậy, vị kia thực sự tu luyện rất ấn tưởng, đúng thật là không cần phải quan tâm những chuyện như vậy.
Sau một hồi, trận ẫm ĩ cũng chậm rãi lắng xuống, người trong đại điện cũng lần lượt rời đi.
truyện chỉ được đăng tải tại wattpad KhitVHa
Bên trong tiểu thế giới.
Trình Tấn đưa Lâm Chiêu về đến nhà, lúc Lâm Tử Tu còn đang giãy giụa trong hôn mê, thần sắc của hắn có chút khó giải thích mà ngẩng đầu nhìn lên trời, hướng mắt nhìn về phía Lâm phủ, sau đó liền cúi đầu: "Sao ta lại có cảm giác như đã từng xảy ra chuyện gì đó?"
Cảm giác này biến mất rất nhanh, hắn cũng không quá để ý, cảm giác này cũng không mạnh, thoáng một cái liền mất.
Là một người bình thường, Trình Tấn cũng không vì phút chốc ngẩng đầu nhìn trời sẽ nghĩ rằng Lâm Tử Tu nhớ lại mọi chuyện ở chuyện kiếp trước.
Hắn cúi đầu tiếp tực làm việc của mình, mọi thứ đều giống như bình thường.
Những người bên trong đại điện kia, mặc dù họ biết do Trình Tấn đã phá đi sắp xếp của họ, thiên phú tiến bộ, thi đậu tú tài, vẫn kết hôn cùng thê tử ban đầu, nhưng đến tột cùng là có chuyện gì đã diễn ra bên trong thì họ không biết rõ. Trên thực tế, Trình Tấn biết bản thân mình thật ra là một vai chính công trong quyển sách, mà hiện tại đã trở thành pháo hôi chờ người đến vả mặt, chuyện này thì người trong đại điện chẳng ai biết được.
Họ chỉ nghĩ là do ý đồ chiếm tiểu thế giới bị phát giác nên nó đã tự động phản kích.
Những gì liên quan đến Trình Tấn cùng Lâm Chiêu, bọn họ không thể nào điều tra được.
Mà chuyện phát sinh bên phía Lâm Tử Tu, Lâm Chiêu cùng Trình Tấn vẫn được nghe nói.
Lâm Tử Tu sợ muốn chết, chỉ lo sợ đệ đệ bị gì, chựt chờ Lâm Tử Tu tỉnh lại. Trước đó, khi hôn mê Lâm Tử Tu đã nói việc gì đó liên quan đến hai người Trình Tấn, cho nên hắn có chút đắn đó nhưng vẫn báo cho Trình Tấn một tiếng. Còn Lâm Tử Tu sau khi tỉnh lại thì trạng thái có chút không đúng lắm, đối với những chuyện phát sinh trước đó không nhớ rõ, chỉ là cừu hận với Trình Tấn cũng Lâm Chiêu lại càng sâu hơn, tâm tình cũng rất không được ổn định. Lâm Tử Tu không biết phải làm sao, cũng biết đệ đệ nhà mình ở lại nơi cũng không phải là chuyện tốt.
Chuyện đầu tiên hắn có thể khẳng định, Lâm Tử Tu cùng đến đây với hắn, chính là muốn gây phiền phức cho Trình Tấn cùng Lâm Chiêu, mà còn ra giá để sai người làm việc. Quan trọng là hành động này đã chọc phải người không nên chọc, chuyện tiết lộ đề thi là tội lớn biết bao, đến học chính đại nhân còn bị Chu Nhân Kiệt liên lụy thì bọn họ nhất định sẽ không buông tha việc này.
Hành động lần này là nhằm vào Trình Tấn, việc này tất cả mọi người đều biết, nhưng có thể căm hận Trình Tấn đến mức độ như vậy thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, có lẽ là chỉ có một mình Lâm Tử Tu, bọn họ bị tìm thấy cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cho nên hiện tại Lâm Thiên Hoa muốn đưa Lâm Tử Tu trở về quê.
Một mặt là phòng ngừa Lâm Tử Tu tiếp tục nhằm vào Trình Tấn cùng Lâm Chiêu, đến lúc đó thực sự làm ra chuyện gì thì không thể cứu được nữa. Mặt khác, cũng là muốn tránh Chu gia cùng học chính đại nhân tìm kiếm.
Lần này, Lâm Thiên Hoa lòng cũng đã cứng rắn, sẽ không tiếp tục bao che cho đệ đệ gây chuyện, sẽ xin nghỉ rồi tự mình đưa Lâm Tử Tu trở về Lâm gia.
Trình Tấn nghe nói vậy cũng cảm thấy không tồi, Lâm Tử Tu rời đi nơi này mới tốt, nhưng trước khi hôn mê Lâm Tử Tu nói những lời đó, mà sau khi tỉnh lại thì lại trở nên như vây, Trình Tấn mơ hồ cảm thấy khả năng chuyện này không có đơn giản như vậy, khả năng là sau lưng còn ẩn giấu chuyện gì đó. Nhưng loại sức mạnh ma quỷ khó lường kia không phải thứ hắn có thể điều khiển được, Trình Tấn chỉ có thể đoán được đối phương đang lợi dụng Lâm Tử Tu để làm việc, có lẽ khi hắn sống quá tốt, người giật dây đăng sau sẽ coi đó là hắn đang phản kháng lại?
Bất luận chuyện này như thế nào, Lâm Tử Tu rời đi cũng không có ảnh hưởng gì đến sinh hoạt hằng ngày của Trình Tấn, hắn vẫn như trước chỉ đi đến thư viện và đi về nhà, từng ngày từng ngày trôi qua như vậy.
truyện chỉ được đăng tải tại wattpad KhitVHa
Rất nhanh đã đến tháng tám, viện thí bắt đầu.
Đề thi kiếp trước cũng đã được thay đổi, mà Trình Tấn đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ chẳng chút nào lo sợ, bình tĩnh nghe theo quy định mà hoàn thành bài thi. Đợi đến khi ra khỏi phòng thi, thoạt nhìn có chút dáng vẻ mệt mỏi, so với những thí sinh kiệt sức được nâng ra ngoài, thật sự là tốt hơn rất nhiều.
Lâm Chiêu đã đến từ sớm đang chờ ở ngoài, nhìn chằm chằm vào cửa phòng thi, bóng dáng Trình Tấn vừa xuất hiện, y lập tức phát hiện ra, trong đôi mắt có nhiều ánh sáng hơn, chạy nhanh tới ôm lấy tay Trình Tấn: "Trình Tấn, chàng sao rồi? Có chỗ nào chàng thấy khó chịu không?"
"Ta vẫn còn tốt, không cảm thấy sao cả." Trình Tấn không từ chối việc Lâm Chiêu đỡ mình, trong ngày thường đi ra ngoài với nhau, hai người thường quang minh chính đại mà dắt tay nhau, lúc này được y đỡ thì cũng không ai dị nghị gì.
Bởi vì còn đang ở gần khu vực phòng thi, người như hắn cũng có rất nhiều, vừa liếc mắt cũng biết tình huống của hắn.
Sân viện của bọn họ khá gần phòng thi, đi bộ một đoạn, cũng không cần phải tốn thời gian đi thuê xe ngựa đến ngồi về.
Lâm Chiêu đỡ Trình Tấn, miệng không ngừng nói: "Em có nấu nước nóng ở nhà cho chàng đấy, trở về thì có thể trực tiếp đi tắm, trong nhà bếp cũng đã có cơm, em cũng làm thêm vài món, chàng muốn ăn cái gì có thể nói, chắc là chàng cũng đói bụng rồi hả?" Dĩ nhiên là những thứ đó là do y chỉ huy hạ nhân làm việc, nhiều nhất y cũng chỉ có đổ thêm nước, mọi thứ cũng coi như là y làm thôi.
Trình Tấn vừa nghe liền muốn tắm, không phải là hắn có chứng sạch sẽ gì, chỉ là thường xuyên tẩy rửa quen người rồi, bỗng nhiên mấy ngày không tắm đúng thật có chút không quen được.
Hắn trả lời lại Lâm Chiêu mấy câu đơn giản, sau đó kể đến những chuyện khác.
Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ một phen, ăn cơm, ngủ một giấc thật tốt, cảm giác đặc biệt sung sướng. Trong phòng thi kia, không gian ngủ rất nhỏ, lại còn rất cứng, vươn mình một cái còn sợ bị ngã, đúng là không nơi nào bằng được nhà mình.
Chuyện về sau chỉ cần chờ đợi kết quả của khảo thí được công bố.
Mấy ngày trôi quá, bảng vàng được dán, án thủ hiện trên bảng chính là tên của Trình Tấn.
Tính từ huyện thí đến phủ thì, hắn đã trở thành tiểu Tam nguyên!
Trình Tấn cũng không kích đọng, tiểu Tam nguyên là chuyện nhỏ, quan trọng là... Các cuộc thi sau này, thi hương, thi hội cùng điện thí, mới thực sự là khó khăn. Kiếp trước hắn thi đậu Lục nguyên, với tình cảnh hiện tại cũng không có bất ngờ, nhưng mà vui thì khẳng định là có vui.
So với hắn thì Lâm Chiêu vui vẻ bộc lộ ra hết bên ngoài, không chỉ ôm lấy hắn la hét nhảy nhảy mấy cái, sau đó là liên tiếp mấy câu khen ngợi, trông rất ngọt ngào mềm mại, vô cùng là đáng yêu.