Thời gian bốn tháng cũng không lâu, rất nhanh thì viện thí sắp đến.
Vì thế mà bên trong thư viện bl cũng có chút náo nhiệt, mặc dù trong thư viện có danh sư giảng dạy, cũng có nhưng sĩ tử ưu tú, nhưng đó chỉ là thiểu số ở toàn bộ thư viện này. Hơn nữa trong việc thi cử không ai có thể đảm bảo chính mình có thể thi đậu. Vả lại, thi đậu là một chuyện, còn làm bài tốt hay không là một chuyện khác.
Trình Tấn ở trong thư viện lại thành công kết giao cùng những hảo hữu đời trước, hai bên vừa gặp lại tựa như quen, cực kỳ hợp cạ. Ngoại trừ những người này, hắn cùng bạn học khác cũng có quan hệ rất tốt, tính ra mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió*.
*风生水起 - phong sinh thủy khởi:gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra , nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.
Ở đây, thực lực của bản thân hắn cũng là một nguyên nhân quan trọng.
Căn bản là Trình Tấn không che giấu năng lực của bản hân mình, kiếp trước hắn vốn thi bằng thực lực thi đỗ lục nguyên, cứ cho là sau khi trọng sinh có thể nhớ được kiến thức của lúc trước thì sự tiến bộ của hắn cũng rất nhanh chóng, đặc biệt là trong sách luận* hoặc ngâm thơ, hắn không chút nào dối trá. Kiến thức từng trải qua ở kiếp trước càng làm cho văn chương của hắn ngày sâu sắc, càng vượt trội hơn so với đồng học.
*những bài văn nghị luận về vấn đề chính trị.
Hắn có thực lực, cũng không keo kiệt mà trợ giúp đồng môn giải đáp nghi vấn, nhờ vậy mà nhân khí ở lớp học của Trình Tấn cũng rất cao.Cho nên, khi Trình Tấn ở lại ký túc xá cùng mọi người, khi có người không cẩn thận va phải bàn học của hắn làm rơi xuống một tập sách nhỏ, trong lòng hắn thật sự chẳng có gì hoảng loạn, trái lại còn có loại cảm giác rằng nó cũng tới rồi. Lâm Tử Tu muốn đối phó với hắn, biện pháp trực tiếp nhất chính là vẽ ra cho hắn một con đường, mà ở trong thế giới này, Lâm Tử Tu sẽ giúp lth thi đậu cử nhân, cho nên Lâm Tử Tu muốn đối phó với hắn từ hướng đi này là chuyện rõ như ban ngày.
Mấy ngày nay, hắn luôn có phòng bị, nhưng nhìn lại thì còn chưa đủ tốt. "Đây là cái gì?" Có người hỏi, cúi người xuống đem tập sách nhỏ nhặt lên.
"Đây là cái gì vậy?" có người cuối xuống đem tập sách nhỏ nhặt lên hỏi. Đang khi nói chuyện, người kia liền đem tập sách nhỏ mở ra.
Khi đang nói chuyện, người đó đem tập sách mở ra.
Khiến cho người khác cũng không nhịn được mà ló đầu nhìn sang: "Đây là... đề thi?"
Có người chần chờ nói ra.
Đây không phải do bọn họ suy đoán lung tung, mà bởi vì do đầu trang của tập sách hiện rõ ràng tiêu đề là viện thí, tất cả mọi người đều đến xem chuyện này, nhưng ngược lại họ không có quá kích động gì.
Dù sao khi đến thời điểm thi cử, sẽ luôn có người dựa vào danh hào bản thân có đề thi mà đem đi rao bán, còn chuyện nó là thật hay giả cũng không nói được, ít nhất tiết lộ đề thi có thể khiến tiểu nhân lơ là, hơn một nữa chính là lừa gạt người khác.
Cho nên lúc này mọi người thanh thản mà trêu ghẹo Trình Tấn: "Không nghĩ tới Trình Tấn lợi lại như vậy, lại còn tin tưởng chuyện này, người nên là người bị lừa bạc."
"Đúng rồi đấy."
Mọi người đều cười, bầu không khí vô cùng thoải mái.
Ngược lại sắc mặt của Trình Tấn lại vô cùng nghiêm nghị, hắn nhìn qua tập sách nhỏ kia, đúng thật là đề của viện thí năm nay. Năm đó hắn thi đậu lục nguyên, tiền đồ làm quan vô cùng thuận buồm xuôi gió, rất được mến mộ, không ít người sùng bái hắn hoặc là thấy sang bắt quàng làm họ với hắn để nói chuyện năm xửa năm xưa, hắn cũng đã cho bọn trẻ nhìn xem cách năm đó bản thân hắn đã trả lời như thế nào, đều là bài thi điểm cao, sau đó có không ít người đều thu gom lại, Lâm Tử Tu có thể có được cũng không có gì kỳ quái.
Cho nên những thứ này đối với hắn đều có ấn tượng.
Hắn biết rõ đây đúng là đề của viện thí năm nay, mới hiểu rõ được Lâm Tử Tu muốn làm cái gì.
Hiện tại những sĩ tử này đều không đem chuyện đề thi trong cuốn tập nhỏ này để vào trong lòng mà chỉ liếc mắt nhìn qua, trong đầu nhất định sẽ lưu lại ký ức, lúc này chuyện này không to tác nhưng đợi đến khi vào khảo thí nhìn thấy được bài thi, trong lòng nhất định sẽ ngẫm nghĩ. Làm rối loạn kỉ cương trong khoa cử không phải là chuyện nhỏ, lúc đó chỉ sợ hắn không thể nào biện hộ được, con đường khoa cử đời này coi như chấm dứt.
Nói không chừng, mạng nhỏ của hắn có thể phải nằm lại nơi này.
Vấn đề bây giờ hắn biết đây là đề thi thật sự, nhưng hắn lại không có cách nào nói được a.
Trong đầu liên tục xoay chuyển, nhưng trên mặt Trình Tấn lại không lộ chút mảy may gì, bất động thanh sắc cầm tập sách nhỏ lên, sau đó lại nói chuyện có chút nghi hoặc: "Nhưng hình như đây không phải đồ của ta?"