Đám người Vạn Lịch hoàng đế đã đi rồi, trong thư phòng chỉ còn lại cha con Vương Phác, Vương Pháp.
Vương Pháp tức giận nhìn Vương Phác, chất vấn:
- Cha à, sao cha lại làm như vậy? Sao cha lại trả lại quân quyền cho Vạn Lịch Đế chứ? Cha có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không? Hiện tại lão nhân gia cha còn đang khỏe mạnh, họ đương nhiên không dám làm gì nhà họ Vương chúng ta, nhưng nếu lão nhân gia cha trăm tuổi thì sao, họ sẽ bỏ qua cho nhà họ Vương chúng ta hay sao?
- Họ?
Vương Phác lãnh đạm hỏi:
- Họ là ai?
Vương Pháp nói:
- Đương nhiên là người của Hoàng gia rồi.
Vương Phác nói:
- Người của Hoàng gia có năng lực làm gì nhà họ Vương chứ?
Vương Pháp nói:
- Hiện tại thì không thể làm gì được nhà họ Vương, nhưng lão nhân gia cha trăm tuổi thì sao? Trong tay họ có binh quyền, đồng ý tha cho chúng ta hay sao?
- Binh quyền?
Vương Phác cười lạnh nói:
- Vừa rồi vi phụ ở ngay trước mặt mọi người đã nói rõ, Hoàng đế chỉ là Thống soái tối cao quân đội đế quốc trên danh nghĩa, nếu không có sự ủng hộ của hai viện Nội các và Quốc hội, ông ta căn bản không thể điều động được một binh tốt nào.
Vương Pháp vội la lên:
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết.
Vương Phác đang nhắm mắt bỗng mở ra, trầm giọng nói:
- Đừng tưởng rằng vi phụ không biết tâm tư của con, không phải con muốn nắm hết quyền hành giống vi phụ sao? Hiện tại vi phụ nói rõ cho con biết, con không có tư cách đó đâu. Sở dĩ vi phụ chia quân quyền làm ba, chính là vì phòng ngừa con nắm hết quyền hành đấy.
Vương Pháp thõng đầu xuống, ngượng ngùng nói:
- Phụ thân, con làm vậy cũng là vì nhà họ Vương...
- Câm miệng.
Vương Phác mắng:
- Nếu con là vì tốt cho nhà họ Vương, vậy thì hãy làm theo ý của vi phụ đi. Làm Hoàng đế có gì tốt chứ? Hôm nay con có thể nắm hết quyền hành chiếm ngôi vị Hoàng đế của Chu gia, ngày mai nhà khác cũng có thể nắm hết quyền hành chiếm ngôi vị Hoàng đế của nhà họ Vương con, con trở về tự suy ngẫm đi, khi nào nghĩ thông suốt thì đến Nội các làm việc.
Vương Pháp nghe vậy giật mình kinh hãi, nghe ý tứ này của Vương Phác nếu y không nghĩ ra, vậy thì Thủ phụ Nội các cũng đã đổi người rồi.
- Thái gia gia, Thái gia gia ngài lại tức giận rồi ư?
Không khí trong thư phòng bỗng trở nên nghiêm trang, vừa lúc đó, một giọng nói non nớt của một đứa bé vang lên, một bóng dáng nhỏ khẽ đi vào, ước chừng bảy tuổi, vô cùng khỏe mạnh láu lỉnh. Cậu bé này quý danh là Vương Chí, nhũ danh là Vương tử, là trưởng tôn trưởng phòng của nhà họ Vương, là cháu ruột của Vương Pháp, là chắt trai của Vương Phác.
- Hài, Chí nhi ngoan đến đây nào.
Vương Phác lập tức cười tươi, vươn cánh tay khô kéo ôm lấy Vương Chí:
- Nào, để Thái gia gia ôm cái nào...
Vương Chi ôm lấy cổ Vương Phác, hôn hai cái lên da mồi của Vương Phác, nói:
- Thái gia gia, mụ mụ nói không thể tức giận, tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe.
- Ôi, Chí nhi thật là biết điều.
Vương Phác bẹo gương mặt nhỏ nhắn của Vương Chí, lại quay sang nhìn Vương Pháp, sắc mặt vẫn âm trầm, nói:
- Không giống một số người, đã làm ông nội rồi nhưng vẫn không rõ thị phi, không hiểu đạo lý, ngày ngày chỉ biết dục vọng cá nhân...
Ba ngày sau...
Lễ bộ đặc biệt làm nghi thức, ngay trước mặt tất cả quan viên Nội các, nghị viên lưỡng hội và hơn mười vạn dân chúng Nam Kinh, Vương Phác đem Tương Kim Quân Đao tượng trưng cho thân phận thống soái cao nhất của Trung Ương Quân giao cho Vạn Lịch Hoàng đế, đồng thời cũng hướng thiên hạ chiêu cáo đề xuất tam quyền phân lập của Vương Phác, phân rõ chức quyền của Hoàng đế, Nội Các, Quốc hội.
Cùng ngày, tam quyền phân lập được ghi vào Luật Đại Minh, tức là Hiến Pháp Lan Tây của đế quốc Đại Minh.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, cơ cấu chính trị tam quyền phân lập của đế quốc Đại Minh chính thức xác lập.
Hoàng đế đế quốc là nguyên thủ tối cao của một nước, hơn nữa còn là thống soái tối cao của lực lượng vũ trang đế quốc, nhưng không có quyền hành chính thống trị, hơn nữa chỉ khi đế quốc, dân tộc bị uy hiếp và dưới tình huống trọng đại thì mới có thể sử dụng chức quyền thống soái tối cao.
Nội các Thủ phụ do lưỡng viện Quốc hội cử ra, sau khi có Thủ phụ là có thể trực tiếp bổ nhiệm Thứ phụ, các quan viên lục bộ Thượng Thư tạo nên Nội các mới, Nội các là người quản lý thực sự của đế quốc, có quyền bác bỏ mệnh lệnh điều khiển vũ trang của Hoàng đế, tuy nhiên cũng như vậy, lưỡng viện Quốc hội cũng có quyền thông qua quyết nghị buộc tội Thủ phụ nội các, một khi đa số thông qua, Thủ phụ nội các phải xuống đài.
Bởi vậy trên thực tế, quốc hội lưỡng viện mới là cơ cấu quyền lực cao nhất của đế quốc, đó chính là ước nguyện ban đầu của Vương Phác, là một kẻ xuyên việt, Vương Phác biết rõ, quyền lực càng tập trung thì càng dễ xảy ra vấn đề, chỉ có phân tán quyền lực cao nhất trên đại đa số người, quốc gia, dân tộc mới không dễ dàng xảy ra vấn đề lớn.
Tuy nhiên việc có lợi ắt có hại, chính trị ổn định, quốc gia và dân tộc ắt sẽ không xảy ra vấn đề lớn rồi, nhưng quốc hội, Nội các, Hoàng đế - ba thế lực lớn tranh đấu nhau tất nhiên sẽ thường xuyên phát sinh, hiệu suất xử lý của chính phủ các cấp tất sẽ bị giảm sút.
Nếu đế quốc Đại Minh là một quốc gia nhỏ bé, bần cùng, lạc hậu, thực lực yếu nhỏ, thể chế chính trị như vậy chính là tai họa, khiến đế quốc càng thêm suy nhược, càng thêm nhỏ yếu, nhưng may mắn chính là, đế quốc Đại Minh bây giờ là đế quốc hùng mạnh trên thế giới, hơn nữa bất kể về thực lực quân sự hay là thực lực chính trị đều hơn xa các quốc gia còn lại trên thế giới.
Như vậy còn tốt hơn so với nước Mỹ bá chủ thế giới ở đời sau, tuy rằng bởi vì vấn đề thể chế dân chủ, hai đảng đấu đá, nhưng bởi vì thực lực kinh tế và thực lực quân sự hơn xa các nước khác, người Mỹ vẫn có thể dựa vào việc hút mồ hôi nước mắt và máu của nhân dân thế giới mà vững vàng trải qua những ngày tháng sống nhàn nhã.
Mà ở thế giới này, đế quốc Đại Minh ở thế kỷ mười bảy, mười tám, thực lực so với nước Mỹ đời sau còn mạnh hơn nhiều, bởi vì tới năm Đại Minh thứ , toàn bộ thế giới có một tỷ năm mươi triệu nhân khẩu thì nhân khẩu của người Trung Quốc đã chiếm chín trăm sáu mươi triệu rồi, GDP trong toàn thế giới, đế quốc Đại Minh chiếm chín mươi phần trăm trở lên.
Xuân đi thu đến, chớp mắt ba năm nữa lại trôi qua.
Vương Phác đã chín mươi hai tuổi rồi, mấy sợi tóc bạc trên đầu cũng đã rụng hết, da cũng nhăn nheo như da cây hòe già, lão không thể tự đi lại được mà phải để người khác dìu đỡ, thời thế của một vĩ nhân từng hô mưa gọi gió trên một lãnh thổ đế quốc sắp hết rồi.
Luồng không khí lạnh thổi từ Tây Bá Lợi Á quét đến Giang Nam, toàn bộ Giang Nam bị bao phủ trong tuyết trắng.
Khó khăn lắm mới có một ngày nắng đẹp, ông lão được thị nữ dìu đỡ ra ngoài phơi nắng, đưa mắt nhìn khắp, trong vườn toàn một màu trắng bạc, không trung trong suốt như được gột rửa, không có một tia tỳ vết nào, ông lão cuộn mình lại, nằm ngửa trên nệm êm không nhúc nhích.
Nhìn bề ngoài ông lão như đã sắp chết, tất cả sinh mệnh của lão đều ngưng tụ trong con ngươi vẩn đục của mình.
Chỉ có người luôn thân cận bên Vương Phác mới biết được Vương Phác vẫn có tâm nguyện chưa làm xong, trước khi chưa thực hiện được tâm nguyện này, lão sẽ không tắt thở nhắm mắt đầy, tâm nguyện này chính là chinh phục Châu Âu.
Bảy năm trước, nguyên soái đế quốc của hai mươi vạn Trung Ương Quân là Lý Định Tây, Đường Hạo đã chia binh làm hai đường đi viễn chinh châu Âu, bắc lộ do Tả Nguyên soái đế quốc Lý Định Tây suất lĩnh, từ đường ray xe lửa tiến tới Cù Thành, sau đó qua Russia, Ukraine, Ba Lan, Phổ Lỗ Sĩ tiến công về phía nam; Nam lộ thì do Hữu Nguyên soái đế quốc Đường Hạo suất lĩnh, dưới sự phối hợp của hải quân đi qua Ấn Độ dương, Hồng Hải, kênh đào Suez, đổ bộ tại phía nam bán đảo Địa Trung Hải Italia, sau đó xuyên qua Apennine, bay qua núi Alps, tiến công về phía bắc.
Căn cứ kế hoạch tác chiến của Bộ tổng tham mưu, hai lộ đại quân nam bắc cuối cùng sẽ hội hợp tại nước Pháp Lan Tây, một khi hai lộ đại quân hội hợp, điều đó có nghĩa toàn bộ Châu Âu đã khuất nhục dưới móng sắt đế quốc Đại Minh rồi.
Toàn bộ Châu Âu thời kỳ đó thì lực lượng quân sự hai nước Anh, Pháp Lan Tây là mạnh nhất, nước Anh có hải quân hùng mạnh, nước Pháp Lan Tây thì có lục quân hùng mạnh, nếu không phải Vương Phác, nếu như không có Long Vũ Trung Hưng, nếu thế giới này vẫn phát triển theo quỹ tích vốn có của nó, nước Anh khẳng định sẽ trở thành bá chủ trên biển, mà nước Pháp Lan Tây thì sắp trở thành cường quốc lục quân lần đầu tiên chinh phục đại lục Châu Âu, nhất là sau khi xuất hiện làn sóng chiến tranh cuồng nhân kia.
Đáng tiếc chính là, theo việc Vương Phác xuyên việt, nước Anh và nước Pháp Lan Tây vĩnh viễn không có cơ hội trở thành bá chủ thế giới rồi.
Vương Phác ngẩng lên, nhìn cây ngô đồng già trên đỉnh đầu, trên cây vẫn còn một lá khô chưa rụng, không hiểu tại sao, trong lòng Vương Phác đột nhiên dâng lên một nỗi bi thương khó diễn tả thành lời, lão cảm thấy sinh mạng bản thân tựa như lá khô mong manh này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn rồi biến mất.
Tính toán thời gian, hai lộ đại quân viễn chinh Châu Âu cũng nên có tin tức quay lại.