Thiên

quyển 1 chương 104: đại, nhị hàn gia

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiêu Bân men theo lối mòn mà ra khỏi biệt viện Chân Viên gặp lại ba đệ tử đã dẫn hắn vào và vẫn đợi nơi đó, Tiêu Bân lại chỉ gật đầu đa tạ rồi liền tiến ra khỏi Chân Viên, để lại ba đệ tử nhìn theo một hồi lâu, chỉ là ngay lối vào Hoàng Viên đang có một nam tử từ hướng tảng đá khắc “Thanh Phong Phái” nhưng không phải là hướng tảng đả dẫn vào “Hoàng Viên” và “Long Viên” đang nhấc bước tiến vào

“Tống Tân”

Tiêu Bân từ trong Chân Viên tiến ra vừa kịp trong thấy nên liền gọi khiến cho nam tử đang đần tiến vào Hoàng Viên liền đứng khựng lại mà xoay người:

“Tiêu Bân, ngươi cũng có nhã hứng đi tham quan các viên của phái ta sao”

Nam tử này cũng chính là Tống Tân không biết là vừa mới đi đâu về Hoàng Viên lại, Tiêu Bân giọng lạnh lại hướng Tống Tân đi tới chậm rãi nói:

“Tống Tân, không nghĩ là gặp ngươi ở đây, trận đấu pháp ngày mai ta rất là mong chờ sẽ được tiếp ngươi”

Tống Tân sắc mặt liền trở nên âm trầm nhìn Tiêu Bân đang đi tới cạnh mình mà tay phải nắm chặt lại, từng tia sét đã hiện ra mà bao quanh tay hắn, khiến cho Tiêu Bân đang tiến tới gần hắn, liền ngừng lại mà cười cười thản nhiên nói:

- Tống Tân, ngươi đã quá căng thẳng rồi, ta cũng không có ý định chiến với ngươi ngay lúc này, nếu không lại kéo đám trưởng lão tới thì rắc rối to!

Tống Tân trông thấy vậy thì sắc mặt đã trở lại bình thường nhưng vẫn nhìn Tiêu Bân mà cảnh giác đáp lời hắn “ta cũng mong là sẽ gặp lại ngươi trong trận đấu pháp” rồi liền tiến vào trong Hoàng Viên không để ý gì tới Tiêu Bân, nhưng trong lòng Tống Tân lại đang lo lắng vì cảm nhận được Tiêu Bân đã tiến vào cảnh giới Tượng

Nhưng lúc này, ngay tại lối vào Long Viên và Hoàng Viên vì “Long Viên” nằm giữa “Hoàng Viên” và “Phương Viên”

Nơi lối vào Long Viên đã xuất hiện một nam tử vẻ mặt có chút, “thoáng giống với Hàn Trung” đang dần tiến vào trong, lúc này Long Viên cũng đã vắng lặng không còn ai dường như chỉ còn đúng một nam đệ tử đang đi quanh vừa lúc bắt gặp nam tử “thoáng giống Hàn Trung” nên liền tiến tới vừa ngăn cản vừa hỏi

- Không biết vi huynh đây tới Long Viên chúng ta là có chuyện gì!

- Chào tiểu huynh, ta muốn gặp Hàn Trung, không biết tiểu huynh đây có thể giúp không!

Nam tử này liền nhìn nam đệ tử trông có vẻ nhỏ hơn mình nên liền gọi là tiểu huynh mà hỏi, nam đệ tử mới đầu còn ngẩn ra với cách gọi của hắn nhưng khi nghe tới hai chữ Hàn Trung thì liền gật đầu, trông sắc mặt nam tử hao hao giống Hàn Trung sư huynh thì có chút nghi ngờ nên cũng không từ chối mà liền nói “vi huynh đi theo tiểu đệ tới gặp Hàn Trung sư huynh đang ở biệt viện của Long Viên” và nơi lối vào biệt viện của Long Viên cũng giống như Hoàng Viên

Nhìn quanh một hồi trong biệt viện Long Viên, nam tử này liền tiến tới ba gian nhà tranh vẫn tối như lọ mực mà nói vọng vào:

- Hàn Trung, ta đến thăm đệ đây, không định đón tiếp sao!

- Giọng này là, Hàn Vinh, là huynh sao!

Từ gian phòng chính giữa tiếng cửa cót két vang lên rồi va mạnh vào nhau, Hàn Trung đã vọng khắp biệt viện Long Viên, hắn nhìn trong bóng tối mà nhìn nơi bóng dáng nam tử đang đứng gần ba gian nhà mà vừa chạy tới vừa nói

Nam tử tên Hàn Vinh liền hỏi tiếp “Hàn Trung, hình như lâu rồi, đệ chưa về gia tộc”

Hàn Trung đứng cách Hàn Vinh một khoảng mà gật đầu, Hàn Vinh vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn quanh thấy vắng lặng nơi biệt viện nên hỏi:

- Hàn Trung, chẳng lẽ nơi này chỉ có mình đệ thôi sao!

Nhưng Hàn Trung vẻ mặt lại hơi run rồi lại tiếp tục gật nhẹ đầu mà cũng không hề nói tới hai vị sư đệ đã bỏ mạng nơi Huyền Lang Động, Hàn Vinh như ẩn ước nhìn ra được gì đó chỉ là hắn cũng không hỏi mà nhìn nơi khác nỏi nhỏ với Hàn Trung:

- Nhị đệ, tam đệ dùng Nghịch Thiên Tuyền Thổ do cha đấu giá được, chỉ là nó lại khiến cho tam đệ không còn … ài!

Hàn Vinh chỉ nói tới đây thì liền ngừng lại mà không nói tiếp khiến cho Hàn Trung vẻ mặt hơi khó hiểu mà hỏi ngược lại “tam đệ, nó bị gì sao”

Hàn Vinh hơi run tay mà lắc đầu trong lòng ém nhẹ rồi cười lớn vỗ vai Hàn Trung nói lảng đi chuyện khác:

- Trận đấu pháp, ta mong là không gặp đệ!

Hàn Trung vẻ mặt liền cười to mà không để ý hét lớn “nếu gặp cũng đâu có sao”, liền hai tay phủ lấy hỏa hệ đấm thẳng xuống mặt đất khiến cho mặt đất liền lõm vào cùng một đám lửa đang cháy, bốc lên phần phực chính giữa nơi hắn cùng Hàn Vinh, Hàn Vinh nhìn hắn mà cười rồi liền nhấc chân lên một dòng thủy nguyên lực liền bao lấy mà đạp mạnh vào đám lửa đang bóc cháy nơi mặt đất liền khiến nó tắt ngấm

Hai người lại nhìn nhau mà cười lớn một hồi, chỉ là không bao lâu, Hàn Vịnh lại nhỏ giọng:

- Ta quay lại chỗ các đệ tử, chúng ta sẽ gặp lại ở đại điện sau vậy!

Hàn Vinh dứt lời liền xoay người rời khỏi biệt viện để lại Hàn Trung nhìn theo mà trong lòng có chút khác lạ như đoán ra điều gì mà lại không được rõ với câu nói “nhị đệ” mặc dù hắn không hỏi rõ

Mọi nơi trong Thanh Phong Phái đều chìm trong màn đêm, phía trên khoảng không, gió thổi vi vu, rừng cây quanh Thanh Phong Phái cũng như được trồng bên trong cũng đều lung lắc theo cơn gió nhẹ

Buổi sớm mai, nơi lối mòn dẫn vào Dược Viên cùng Phương Viên cũng như là nơi dẫn tới các viên khác và cũng, dẫn thẳng tới đại điện mà không cần phải đi qua lối các viên khác

Ngay lúc này, nơi lối mòn đã xuất hiện bảy bóng hình, trong đó có một lão giả đang ngồi trên lưng một con thú to xác, trên ngà của con thú to xác còn có một tiểu thú đang vắt chân mà đung đưa, hai bên là ba thanh thiếu niên đi cạnh chỉ là ba thanh thiếu niên đang có chút bất ngờ, vẻ mặt không còn gì ngu hơn mà nhìn lão giả đang khoanh chân trên lưng con thú to xác, một giọng nói trầm bỏng của một trong ba thanh thiếu niên đã vang lên:

- Diệc lão, người cũng tới xem trận đấu pháp sao!

Bảy bóng hình này chính là Diệc lão chủ Dược Viên cùng tam đệ tử Ngữ Hải, Thùy Phong, Vũ Thiên và nhị thú của hắn, Tiểu Bạch cùng mamút thú, tất cả đều đang hướng tới đại điện nơi trận đấu pháp giữa đệ tử chân tuyền của Thanh Phong Phái, trong đó có Vũ Thiên cùng đệ tử hạch môn của Vũ Phiến Môn so pháp

Diệc lão cuối đầu nhìn Ngữ Hải vừa mới hỏi mà lông mày dài lay động nhẹ khi gật đầu với hắn khiến cho Ngữ Hải phải xoay người nhìn Vũ Thiên đang đi sau cũng ngẩn ngơ mà tự vỗ đầu mình rồi nhìn trước không hỏi nữa

- Diệc lão, lão thấy cái lưng mamút có êm không!

Ba đệ tử không nói nữa nhưng Tiểu Bạch lại lên tiếng mà hỏi thay khiến cho ba người mắt nhìn nó rồi lại nhìn Diệc lão đã hé miệng cười với nó, mắt nheo lại, bộ râu dài cũng lay động mà trả lời nó

- Rất êm, Tiểu Bạch!

- Mamút, Diệc lão khen ngươi rất êm!

Tiểu Bạch lại bay mà đậu ngay trên đầu mamút thú, dùng chân mà vỗ đầu nó, cười khoan khoái nói to khiến cho Vũ Thiên, Ngữ Hải, Thùy Phòng nhìn Diệc lão đang cười thành tiếng mà mặt ba người ngẩn ngơ một hồi rồi mới nhìn thẳng nơi đại điện đã gần tới tự nói trong lòng “Diệc lão, hôm nay tự dưng bị làm sao vậy”

Khoảng trống rộng, nơi chính giữa đại điện và hai tòa tháp, lúc này đã tập trung khoảng ba mươi người, đồng thời nơi những lối vào cũng như ngay chỗ các dãy phòng thẳng ngang “Thanh Phong Các” tới “Thanh Phong Khí” đã đứng đầy rẫy hình dáng đệ tử của tất cả các viên nhưng tất cả đều đang nhìn vào trong nơi khoảng trống rộng

Nơi khoảng ba mươi người đang chia thành hai phe đang nhìn nhau chính là chưởng môn, môn chủ, trưởng lão và đệ tử của một phái, một môn

Lý Dương chưởng môn nhìn Vũ Phiến Lương môn chủ cùng trưởng lão và đám đệ tử đang đối điện hướng “Thanh Phong Các” rồi lại nhìn đám trưởng lão cùng đệ tử của phái mà ngạc nhiên hỏi Vũ Thiên nhưng ngừng ngay Diệc lão:

- Vũ Thiên đâu sao không thấy, còn Diệc lão …!

Năm vị trưởng lão lại lắc đầu nhìn xuống tám đệ tử chân truyền phía sau nhưng cũng chỉ thấy tám đệ tử lắc đầu vì tám người cũng đang thắc mắc không biết Vũ Thiên đâu mà chưa tới, nhưng năm vị trưởng lão lại nhìn nhau rồi nói nhỏ với Lý Dương chưởng môn “chưởng môn, Diệc lão có bao giờ tới”, dứt lời cũng là lúc phía đối diện

- Lý Dương chưởng môn, trận đấu pháp này, vẫn như cũ, trong mười trận thắng sáu coi như môn phái đó thắng!

Vũ Phiến Lương môn chủ đã hướng đám Lý Dương chưởng môn vừa cười vừa nói khiến Lý Dương chưởng môn thôi hỏi Vũ Thiên cùng trả lời năm vị trưởng lão mà nhìn Vũ Phiến Lương môn chủ gật đầu rồi lại cười cười nhắc:

- Phiến Lương, lần này lão không gian lận chứ!

- Lý Dương, lão đang nghi ngờ ta!

Vũ Phiến Lương môn chủ mặt đỏ gay gắt mà đáp trả Lý Dương chưởng môn đang nhìn mình cười cười tỏ ý, không để ý, Vạn Bách trưởng lão lại nhìn Vũ Phiến Lương môn chủ cùng năm trưởng lão phía sau sắc mặt có chút thay đổi mà giọng châm chọc thêm vào:

- Mong là như vậy, Vũ Phiến Môn các ngươi sẽ không dùng đệ tử hạch môn vượt quá mười năm trong đợt đệ tử tham gia đấu pháp lần này, chứ!

Vũ Phiến Lương môn chủ nghe vậy tức giận đã hiện rõ trên mặt mà gân cổ hiện đầy, chỉ là Liễu Như trưởng lão kế cạnh liền nắm lấy cánh tay hắn ngăn lại rồi mỉm cười nhẹ hướng Vạn Bách trưởng lão:

- Nhất định là như vậy, Vạn Bách trưởng lão đã quá đa nghi!

Chỉ là Liễu Như trưởng lão vừa dứt lời, thì Viên Lăng trưởng lão đã tiếp ngay sau đó chen vào giọng ồ ồ mà ngập trong tức giận:

- Liễu Như trưởng lão, nói vậy không phải là các ngươi lại ……

Nhưng lại bị giọng mang vẻ bất ngờ của Lam Nguyệt trưởng lão cắt ngang khi nhìn hướng “Thanh Phong Các” nơi một lối vào không hề có một đệ tử nào xuất hiện nơi đó ngoài bảy bóng dáng đang tới gần dần hiện rõ

- Vũ Thiên, còn có Diệc lão như mà sao Diệc lão lại ……

Khiến cho tất cả đều nhìn tới mà hơi ngạc nhiên, đặc biệt là đám người Vũ Phiến Môn khi Lý Dương chưởng môn cùng năm trưởng lão lại nhìn tới nơi bảy thân ảnh đã ngừng lại nơi lối mòn mà nhìn về phía bọn họ, mặc dù có hai thân ảnh đang lao tới nơi bọn họ một bay trên không trung miệng toe toát nói cùng một đang chạy nơi mặt đất phẳng lì tới gần nơi bọn họ đang đứng trong khoảng đất trống và rộng

Hai thân ảnh này chính là Tiểu Bạch cùng Vũ Thiên

- Sao mọi người tập trung đông như vậy, định cho Tiểu Bạch xem cái gì sao!

Tiểu Bạch cũng đã bay tới mà đứng vững nơi không trung, chính giữa Lý Dương chưởng môn cùng Vũ Phiến Lương môn chủ mà vừa nhìn hai một loạt ba mươi người rồi ngừng ngay câu “định cho Tiểu Bạch xem cái gì sao” lần hai

Khiến cho tất cả mọi người nơi đây đều đơ mặt mà nhìn nó không thốt nên lời, chỉ là, có vẻ như, khi bị rất nhiều ánh mắt từ nơi các lối vào nhìn tới khiến nó không khỏi lấy chân trước bịt miệng lại, mắt hổ mở to nhìn một lượt rồi lại há miệng đã méo sẹo làm cho mặt nó nhăn lại, rồi xoay thân hổ nhỏ mà lao thẳng lên nóc đại điện núp

Làm cho từ trong tới ngoài đại điện đều phải cười to nhìn nó đã núp, nơi nóc đại điện không dám hé đầu ra, mặc dù, đệ tử nơi lối vào cùng đám Vũ Phiến Môn đang ngạc nhiên không hiểu từ đâu lại xuất hiện một tiểu thú

Vũ Thiên cũng đã tới cạnh tám đệ tử chân truyền mà đứng cạnh bọn họ, tam nữ cùng Hoàng Phong đã nhìn hắn mà cùng hỏi “Vũ Thiên, Tiểu Bạch làm sao vậy”, nhưng hắn chỉ gãi đầu mà nhìn nó đang núp nơi nóc đại điện không biết nên trả lời tám cặp mắt đang nhìn hắn như thế nào.

Truyện Chữ Hay