Liễu Thiên lúc này cũng nhìn lại cánh tay trái của mình. Trên cánh tay ngăm ngăm đen đó khi này không hề có vết thương nào cả, ba vết rách lớn ôm trọn bắp tay của hắn đã biết mất không một dấu tích. Nhìn cánh tay này không ai giám nó đã bị một con gấu hơn sáu trăm cân cào qua.
“Liền rồi ư?” Liễu Thiên dùng tay phải ấn ấn lên bắp tay tự hỏi.
“Không thể nào nhanh như vậy được, đúng ra thì vết thương chỉ vừa lành miệng thôi, nếu cơ thể có khỏe mạnh thì vết thương vẫn phải có viền sẹo chứ? Đây là hiện tượng gì?” Tiểu cô nương nhìn vào cánh tay của Liễu Thiên đầy kinh ngạc và nghi hoặc.
Liễu Thiên lúc này cũng ngạc nhiên vô cùng, như thế nào mà hắn lại có khả năng hồi phục nhanh như vậy?
“Nhìn bộ dạng của ngươi thì có vẻ chính ngươi cũng không biết nguyên nhân rồi?” Thiêu nữ kia thấy bộ dạng của Liễu Thiên liền lắc lắc đầu nói.
“Ta quả nhiên không biết nguyên nhân sao lại như vậy, nhưng ta nghĩ cái này cũng không có gì xấu cả, vậy ngươi cũng không nên kể với nhiều người làm gì để tránh rắc rối cho ta!” Liễu Thiên gật đầu đồng ý rồi lại đưa ra đề nghị.
“Cái này thì ngươi yên tâm, ta sẽ không nói với ai đâu, mà thực ra tốc độ hồi phục như vậy cũng không quá đặc biệt, ngươi không cần lo lắng nhiều đâu!” Thiếu nữ kia gật đầu tỏ vẻ chắc chắn nói.
“Ừm! Vậy cảm ơn, ta phải về đây, nhớ ta tên là Liễu Thiên, mai kia có cơ hội chúng ta còn gặp lại.” Liễu Thiên lúc này mới nhớ ra gì đó thì liền gật đầu hứa hẹn.
“Gặp lại ư? Cái này thì chưa chắc, ta hết tuần này sẽ trở lại Y Viện, khi đó cũng đủ tiêu chuẩn thi lên y sĩ, nếu thì thành y sĩ thì sẽ không phải ra ngoài này nữa.” Tiểu cô nương kia lắc đầu tự hỏi rồi lại tự nói.
“Vậy ư? Không sao, ta cũng sắp thành nội môn đệ tử rồi, chỉ cần ngươi cho ta biết tên nữa thì chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Còn không muốn thì thôi, nếu có cơ duyên thì chúng ta vẫn gặp lại!” Liễu Thiên nhíu mày hỏi rồi lại lắc đầu tự tin cười nói.
Nói xong thấy bộ dạng không đáp lời của thiếu nữ kia thì Liễu Thiên cũng đứng dậy đi ra khỏi giường. Hắn dù sao cũng muốn kết bạn làm quen nhưng người ta không muốn thì cũng đành chịu!
Tiểu cô nương kia nhìn theo Liễu Thiên trong lòng thì bấn loạn vô cùng. Nàng khi này không biết nên làm gì cả. Qua lớp khăn mỏng có thể thấy môi nàng mấp máy định nói gì rồi lại thôi!
Nàng trước đây ở trong Y Viện đa số đều là nữ mà trong đám nữ đệ tử cũng chẳng nói chuyện với ai. Thỉnh thoảng ra ngoài ngoại viện trực y xá cùng mấy vị sư tỷ sư thúc thì lại càng tẻ nhạt hơn, suốt ngày tiếp xúc với bệnh nhân, một người nói chuyện cũng không có.
Hôm nay gặp Liễu Thiên và nói chuyện với hắn làm cho nàng có cảm giác ngại ngùng hồi hộp cộng thêm chút vui vẻ. Một cảm giác mới mẻ và thích thú mà nàng chưa từng cảm nhận được. Ngay cả việc học tập y thuật cũng không làm nàng có cảm giác thích thú như nói chuyện với Liễu Thiên. Vì vậy khi thấy Liễu Thiên đi mất mà rất có thể là không bao giờ gặp lại thì thiếu nữ này mới cuống cuồng không biết làm gì cả. Trong nội tâm thì muốn giới thiệu tên mình để tiếp tục mối quan hệ bạn bè quen biết này còn bên ngoài thì lại ngại ngùng không biết mở miệng như thế nào?
“Ta tên Vương Khả Nhi, mọi người hay gọi ta là Ngũ Khả!” Cuối cùng thì sự vui vẻ thích thú đã đánh bại sự ngại ngùng hồi hộp, thiếu nữ kia khẽ nói ra tên của mình.
“Khả Nhi, Ngũ Khả! Tên hay, ta sẽ không quên, chúng ta là bạn rồi nên hẹn gặp lại!” Liễu Thiên nghe vậy vui vẻ vừa đi vừa quay lại tít mắt cười nói rồi đưa tay vẫy vẫy ra vẻ từ biệt, cuối cùng đi khỏi tầm nhìn của Vương Khả Nhi.
Vương Khả Nhi lúc này cũng khẽ mỉm cười, đôi mắt ngây thơ đang tràn đầy vui vẻ và mong chờ.
Liễu Thiên ra khỏi y xá nhìn quanh một lượt thì cũng xác định được phương hướng mình cần đi. Y xá này nằm ở phần cuối của cung, nó chếch về bên phải của khu nhà trưởng lão nên muốn về được đến khu Tân quan cũng phải mất chút thời gian.
Đi trên hành lang rồi đến hoa viên, sân đình, Liễu Thiên đều không thấy một đệ tử nào khác. Bây giờ mới chỉ nửa buổi sáng vậy mà cả cung không thấy một đệ tử nào cả, điều này làm hắn hơi khó hiểu.
“Ài! Xem ra mọi người đa số đều về thăm nhà nên chẳng còn mấy ai nữa ở đây nữa!” Liễu Thiên suy nghĩ một hồi thì cũng hiểu được nguyên nhân.
Đi thêm một lúc, Liễu Thiên cũng đi đến quảng trường của cung. Đi qua đó, hắn tiếp tục đi qua mấy hoa viên cùng một vài dãy nhà nữa thì cũng nhìn thấy mười dãy nhà ở của Tân quán.
Đi vào dãy nhà của chi Sáu, Liễu Thiên nhìn lại cả căn nhà một lượt rồi lại từ từ đi vào. Hắn đi đến bậc tam cấp thì bỗng gặp ba vị chấp sự của cung là Đồng Nhất Tiêu, Hướng Kha và Lan Nhược Vân. Cả ba người đang đứng ở trên hiên của tòa nhà nhìn hắn.
“Ngươi bình phục rồi ư? Sao không ở đó nghỉ ngơi thêm đi!” Đồng Nhất Tiêu đứng giữa thấy Liễu Thiên thì lo lắng hỏi.
“Đa tạ Đồng chấp sự, ta đã khỏe hẳn rồi nên định về phòng thu dọn đồ chuyển qua bên Thường Quán. Ta muốn ổn đỉnh chỗ ở bên đó rồi mới về thăm nhà một chuyến!” Liễu Thiên mỉm cười cung kính nói.
“Khỏe rồi thì tốt! Nhắc đến việc sang thường quán thì ta đã làm thủ tục luân chuyển cho ngươi rồi, bây giờ chỉ cần thu dọn đồ rồi sang bên đó ở thôi! Đây là chìa khóa phòng của ngươi.” Đồng Nhất Tiêu gật đầu rồi lại lấy ra một chiếc chìa khóa trên đó có gắn thẻ đưa cho Liễu Thiên nói.
“Đa tạ!” Liễu Thiên nhận lấy chìa khóa điệu bộ biết ơn nói.
“Mà sang bên đó phải cẩn thận, bên đó số lượng đệ tử nhiều hơn bên này rất nhiều nên mọi thứ sẽ khác!” Hướng Kha lúc này cũng dặn dò.
“Ngươi dạo này tiến bộ nhiều đó, mai kia phải tiếp tục cố gắng!” Đồng Nhất Tiêu cũng căn dặn.
“Vâng! Đệ tử sẽ cẩn thận! Cảm ơn các vị chấp sự trong thời gian qua đã quan tâm chỉ dậy đệ tử, nếu không có mọi người thì Liễu Thiên chưa chắc đã có được kết quả như ngày hôm nay!” Liễu Thiên lúc này vâng một tiếng rồi cúi đầu thành tâm nói.
Một năm qua mấy vị chấp sự không tính là chăm sóc tận tình cho hắn nhưng họ cũng quan tâm chỉ dậy, đôi khi còn lo lắng cho hắn. Tình cảm này tuy ngắn ngủi những đã từng tồn tại thì hắn sẽ mãi không quên. Bây giờ khi sắp rời đi Liễu Thiên muốn thật tâm cảm ơn mấy người họ.
“Ngươi biết vậy thì tốt rồi, trước kia ta có khó tính cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, đại chấp sự cũng vậy, đối với chúng ta các ngươi cũng như hài tử hậu nhân vậy!” Lan Nhược Vân lúc này gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng mỉm cười nói.
“Vâng! Hãy giúp đệ tử gửi lời tạm biệt đến đại chấp sự!” Liễu Thiên lại gật đầu rồi nhớ ra gì đó liền nói.
“Ừm! Ta sẽ chuyển lời, ngươi đi thu dọn đồ đi!” Đồng Nhất Tiêu lại nói.
“Vậy hẹn gặp lại!” Liễu Thiên khẽ cúi người chào một cái rồi cũng từ biệt ba người đi vào cầu thang lên tầng hai.
Ba người Đồng Nhất Tiêu cũng không nán lại đây mà tiếp tục đi ra khỏi dãy nhà.
“Liễu Thiên này quả thật không đơn giản, trong gần mười năm làm chấp sự thì ta vẫn chưa gặp một đệ tử nào như vậy cả!” Lan Nhược Vân lúc này vừa đi vừa lắc đầu cảm thán.
“Chỉ một năm đã đột phá bảy lần thì làm sao là người thường được!” Hướng Kha lúc này cũng nói thêm vào.
“Cái gì cũng có nguyên nhân của nó, hai người nhìn hắn bây giờ và hắn lúc mới vào thì khác nhau thế nào?” Đồng Nhất Tiêu lắc đầu nói rồi lại hỏi.
“Cao lớn hơn, cơ thể đầy đặn to khỏe hơn và nhất là đen hơn trước rất nhiều!” Lan Nhược Vân ánh mắt hồi tưởng từ từ nói. Nàng vẫn nhớ rõ thiếu niên một năm trước nàng gặp. Đó là một thiếu niên cao gầy yếu ớt, nước da thì trắng hơn cả nữ nhi, gương mặt cũng non lớt, tuổi tác khá lớn so với đệ tử khác nhưng tu vi rất thấp. Bây giờ thì Lan Nhược Vân lại gặp một Liễu Thiên khác trước quá nhiều. Nàng chỉ biết tự nhủ con người thay đổi quá nhanh, mới chỉ một năm mà mọi thứ đã thay đổi.
“Đúng vậy! Một năm qua, Liễu Thiên phấn đấu rất nhiều, hắn không chỉ phấn đấu tu luyện mỗi tu vi mà võ học thể chất cũng tu luyện rất điên cuồng.” Đồng Nhất Tiêu gật gật đầu nói.
“Trên đời chẳng có thứ gì tự dưng có được cả, thứ tự dưng có được thì cũng dễ dàng mất đi, chỉ người có ý trí và quyết tâm thì sẽ từ không có gì thành có tất cả. Đó mới là con đường thành đại đạo!” Hướng Kha khi này thở dài nói.
Một năm qua, Hướng Kha đã nhiều lần thấy Liễu Thiên luyện tập, gã thấy dù mưa hay nắng thì Liễu Thiên vẫn luyện tập, tối nào ánh đèn trong phòng Liễu Thiên cũng tắt rất muộn, mà sáng nào gã dậy cũng đã thấy Liễu Thiên dậy rồi. Đây là sự cố gắng gã chưa từng gặp qua từ khi giảng dạy ở đây. Cuối cùng sau một năm, kết quả của cố gắng này quả nhiên vượt trội so với những đệ tử khác, điều này lại càng làm gã khâm phục Liễu Thiên hơn.
“Hướng đệ nói rất đúng, chúng ta trước kia chỉ cần chịu khó bằng nửa hắn thì bây giờ đã khác rồi!” Đồng Nhất Tiêu lại nói thêm vào.
“Xì! Nói thế thì nói làm gì, ta khi đó chỉ là một đứa trẻ làm sao nghĩ ngợi nhiều như vậy, khi đó chỉ hứng thú thì tu luyện, thích cái gì là luyện cái đó, không thích lại bỏ, tất cả chỉ là tuổi trẻ bồng bột làm sao nghĩ nhiều thế!” Lan Nhược Vân bĩu môi một cái nói.
“Nói vậy cũng không sai! Liễu Thiên kia suy nghĩ chín chắn hơn so với độ tuổi của hắn! Một số kẻ chỉ tu luyện vì những lợi lộc cho bản thân nhưng ta thấy hắn có định hướng rất rõ ràng! Định hướng này chỉ có những đệ tử hạch tâm của đại gia tộc mới có!” Hướng Kha gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Lại nói thì bình thường các đệ tử tiến vào ngoại viện đa phần đều rất ít tuổi nên có phần nông nổi và ít nghĩ. Vì thế việc học tập và tu luyện đều theo sự bắt buộc của gia tộc và thời thế hay chỉ là sở thích nhất thời. Tất cả chỉ biết mình cần phải tu luyện, tu luyện để bằng bạn bằng bè hay để được người đời công nhận,…
“Tu luyện chính là để cải thiện bản thân.” Liễu Thiên luông tự dặn mình như vậy.
Với hắn tu luyện giúp mỗi người mạnh mẽ hơn về thể chất và tinh thần. Tu luyện giúp con người vượt qua những giới hạn của bản thân. Tu luyện không phải là thứ đồ chơi thích là dùng chán là bỏ, một người muốn có thành tựu thì ắt phải có sự đam mê và khát khao đạt đến một thứ gì đó to lớn. Phải có mục tiêu rõ ràng và phấn đấu đạt được mục tiêu đó.
Liễu Thiên cũng khẳng định tu luyện không phải là phương thức để so sánh giữa người này với người khác, không phải là là thứ để đánh giá về một con người. Tu luyện là phương thức để một người tự so sánh bản thân mình ở quá khứ với mình của hiện tại hay mình của tương lai. Tu luyện chính là thang điểm đánh giá quá trình phấn đấu từng ngày của mỗi người. Liễu Thiên biết rằng phải không ngừng phấn đấu thì mới đem lại kết quả cao và kết quả cao đó sẽ đem lại cuộc sống thoải mái và không sợ bị người khác hay bất cứ thứ gì điều khiển.
…
Liễu Thiên lúc này thì đang ở trên phòng mình, hắn nhìn lại căn phòng một lượt rồi cũng bắt đầu thu dọn.
Nói ra thì cũng thật đơn giản, đồ đạc của hắn cũng không có mấy với lại hắn có linh giới trữ vật thì việc dọn đồ này nói thì có vẻ vất vả chứ thực chất không tốn một chút sức.
Chẳng mấy chốc hắn đã thu hết đồ vào trong linh giới, hắn thở dài một cái rồi cũng bước ra ngoài. Ra khỏi phòng, Liễu Thiên nhìn lại một lượt gian phòng rồi cũng xoay người rời đi.
Một năm tính ra cũng không ngắn cũng chẳng quá dài thế nhưng cũng đủ làm Liễu Thiên có chút lưu luyến với nơi này. Hôm nay, hắn sang Thường quán cũng đánh dấu việc hắn sẽ rời xa đám bạn và nơi này. Những ngày tháng khởi đầu tại Kỳ Nhân các với hắn đã kết thúc, tiếp theo sẽ là những ngày tháng tu luyện khám phá thế giới của hắn. Những ngày tháng tiếp theo, nghĩ đến đây Liễu Thiên thầm lắc đầu. Hắn không biết nó sẽ ra sao nhưng hắn tin rằng sẽ không dễ dàng.
Thế nhưng dù biết không dễ dàng nhưng hắn vẫn cảm thấy hào hứng. Với hắn thì chẳng có hành trình phiêu lưu nào lại dễ dàng cả, còn nếu hành trình phiêu lưu dễ dàng thì chắc chắn sẽ nhàm chán. Vì vậy, Liễu Thiên vừa đi vừa cảm thấy rất phân trấn vì hắn biết mình đang đi về phía trước để tìm hiểu thế giới dị giả này. Hắn biết chỉ có hiểu kỹ về thế giới này thì hắn mới giải đáp được những nghi hoặc trong lòng vẫn luôn tồn tại bấy lâu nay.