Trong một tiểu đình, Liễu Thiên ngồi đối diện một thiếu nữ xinh đẹp. Người đó không ai khác chính là Khương Tuyết, nàng bây giờ đã là một thiếu nữ với mái tóc dài xinh đẹp, không còn cái vẻ luộm thuộm của nam nhi như mấy tháng trước.
“Dạo này ngươi có gì mới không?” Khương Tuyết bỗng quay ra hỏi.
“Không!” Liễu Thiên lắc đầu.
“Vậy ư! Chắc ngươi đã rất tập trung tu luyện thì mới có tăng tiến nhiều đến vậy!”
“Ừm! Ta quả thật chỉ tập trung tu luyện. Ngươi dạo này thế nào?”
“Ta ư! Cũng không có gì mới, chỉ là tu vi có chút tăng tiến. À ngươi cũng phải cố gắng lên. Mà cũng không lên tham gia cái gì quá nguy hiểm.” Khương Tuyết liền đáp rồi lại nhớ gì đó căn dặn.
“Ta biết! Ngươi lo ta sẽ chết đúng không?” Liễu Thiên khẽ gật đầu rồi lại hỏi.
“Đúng vậy! Bên ngoài rất nhiều thứ nguy hiểm. Như ta và Lâm Mộng lần trước đi vào Tiểu Linh Hạp cũng gặp phải yêu thú cấp năm. Lần đó không phải bọn ta mà là những đệ tử Khai Minh cảnh khác thì đã chết cả rồi!” Khương Tuyết gật đầu kể lể.
“Hì! Các ngươi thật mạnh!”
“Mạnh thì không hẳn nhưng ngươi tốt nhất cứ nghe lời ta. Ngày ngày chịu khó tu luyện, vào nội môn rồi tính tiếp. Còn muốn khám phá sau này mạnh rồi thì làm gì cũng được.” Khương Tuyết lại căn dặn.
“Ngươi cũng biết ta sắp vào Nội Môn, khi đó cái hẹn với Hồng Lan tiên giả tự nhiên cũng đến. Ngươi ở lại phải cố gắng chứ không phải lần nào cũng có người bảo vệ!” Khương Tuyết nhìn Liễu Thiên với ánh mắt lo lắng nói.
“Ngươi ở đây nếu có gì không ổn có thể gọi ta, không thì có thể gọi Lâm Mộng. Ta cũng nói về tình cảnh của ngươi cho Lâm Mộng nghe, hắn nói nếu có cơ hội sẽ giúp ngươi!”
“Ngươi phải học theo những kẻ mạnh trong đội, mai sau mới có thể hành tẩu giang hồ được.”
“Ngươi muốn học được những dị thuật lợi hại như ta thì phải chịu khó!...”
Liễu Thiên khi bị giáo huấn thì chỉ biết cười nhạt một cái rồi lại tiếp tục lắng nghe những câu căn dặn lo lắng của Khương Tuyết. Hắn không hề nói thêm một câu nào nữa. Còn Khương Tuyết thì cứ thao thao bất tuyệt, nàng kể lể đủ thứ không liên quan đến Liễu Thiên nhưng Liễu Thiên cũng chỉ biết ngồi đó nghe. Hắn tự hỏi mình làm gì nữa? Yếu thì bị người khác chỉ bảo dạy dỗ là đúng rồi!
“Ngươi cố lên, có gì ta sẽ bảo Lâm Mông chiếu cố ngươi!”
Lần gặp Khương Tuyết cũng đã qua được hơn tuần nhưng mỗi khi Liễu Thiên nghĩ lại câu nói trước khi Khương Tuyết rời đi thì hắn vẫn cảm thấy không vui.
Có thể nói hắn đã thích Khương Tuyết từ đợt gặp mặt trong thí luyện, nhưng thấy biểu hiện của nàng với Lâm Mộng thì hắn biết mình không có cơ hội nên hắn cũng không cưỡng cầu. Hắn tự biết mình ở đâu đồng thời hắn biết mình vẫn còn trẻ, tương lai còn nhiều nữ nhân khác có thể khiến hắn hắn rung động vì vậy hắn tạm quên đi sự thất vọng này mà coi Khương Tuyết là bạn và muốn cùng nhau vui vẻ kết giao chơi đùa như trước.
Đáng tiếc là dần dần vì tu vi chênh lệch dẫn đến khoảng cách giữa hai người càng rộng ra, đến lần gặp này hắn có cảm giác Khương Tuyết tóc xù mà hắn gặp lần trước với Khương Tuyết xinh đẹp trước mặt hoàn toàn khác nhau. Khương Tuyết trước kia tính cách thoải mái, vui vẻ thích phiêu lưu còn Khương Tuyết bây giờ lại cầu tăng tiến tương lại ổn định, tính tình cũng trầm và kiêu ngạo và toan tính hơn.
Mà một điều nữa làm Liễu Thiên buồn là Khương Tuyết bây giờ đang tỏ vẻ thương hại nên mới lo lắng cho hắn. Khương Tuyết trước kia không bao giờ như vậy. Sự quan tâm trong thí luyện và bây giờ hoàn toàn khác nhau. Trước kia, hai người là bạn cùng nhau tham gia khảo thí, cùng nhau chơi nghịch vượt hoạn nạn nên quan tâm cho nhau cùng vượt qua mọi nguy hiểm nhưng bây giờ hai người mấy tháng mới gặp nhau một lần, khi gặp chưa đầy ba mươi phút lại tỏ vẻ cao ngạo bề trên rồi buông mấy câu quan tâm lo lắng, căn dặn hắn đủ thứ, rồi còn giới thiệu người chỉ điểm cho hắn. Nói thì rất nhiều nhưng thực chất lại không làm gì cho hắn cả. Tất cả chỉ là những câu thương hại qua loa cho xong như thể Liễu Thiên là một cục nợ vậy.
Liễu Thiên tự nhủ mình cũng không cần ai đó thương hai coi mình là bạn rồi tỏ vẻ bề trên chỉ dậy cứu vớt mình. Ừ thì hắn yếu, hắn không tiêu sái oai phong nhưng hắn tự cảm thấy cũng không cần làm bạn với nhưng người tiêu sái oai phong. Hắn yếu nhưng không hèn, việc gì cũng có giới hạn, khoảng cách về mọi mặt đã dần khiến hắn và Khương Tuyết cách xa. Bây giờ đã không còn điểm chung để nói chuyện thì Liễu Thiên tự nhủ không nên tiếp tục tỏ ra quen biết nàng nữa. Còn việc mai sau hắn có được Hồng Lan Tiên giả nhận làm đệ tử rồi có gặp lại thì hắn cũng chỉ coi Khương Tuyết như sư tỷ mà thôi.
Sau buổi gặp đó mọi thứ trong lòng Liễu Thiên đã thay đổi, hắn đã tự nhủ sẽ không cần mối quan hệ đó, hắn sẽ tự mạnh mẽ, hắn sẽ đi từng bước độc lập và rồi tìm ra những người bạn thực thụ như Hà Minh, Tằng Nhất hay như Cơ Thương Vũ chẳng hạn, nàng hơn Liễu Thiên rất nhiều cảnh giới nhưng khi nói chuyện cùng hắn không bao giờ nhắc đến những thứ cao cấp nàng tu luyện hay bạn bè huynh đệ của nàng lợi hại ra sao. Hai người ngồi cùng nhau nàng không bao giờ kể nể những gì trong sư môn của nàng. Tất cả câu truyện hai người nói đều liên quan đến Liễu Thiên. Nàng cũng không bao giờ tỏ vẻ bề trên hay nổi trội hơn khi nói chuyện cùng hắn.
Như Hà Minh và Tằng Nhất cũng vậy, hai tên kia tuy hơn hắn nhưng luôn luôn gặp hắn mỗi tối, hay nói chuyện cười đùa hỏi han tình hình tu luyện của nhau, luôn có ý nghĩ cùng nhau cố gắng, không coi bạn bè là người kém cỏi bề dưới, luôn luôn muốn giúp đỡ Liễu Thiên luyện tập chứ không chỉ ngồi đó dặn dò nói xuông.
Quay lại với Khương Tuyết Liễu Thiên đã hiểu rõ nàng khi này chỉ coi mình là một người từng gặp có chút quen biết rồi thì tiện đường qua chơi chỉ giáo một chút để tỏ thái độ quan tâm. Nếu nói bây giờ nàng coi hắn là bạn thân cùng chia sẻ vui buồn là điều không thể. Chỉ là từng trải sinh tử cùng nhau nên nàng mới có chút quan tâm như trách nhiệm mà thôi. Dù mọi hành động đều là rất nhỏ nhưng xuất phát thật tâm và giả tạo lại là hai việc khác nhau rất nhiều.
Sau hôm đó, Liễu Thiên quên đi Khương Tuyết và tiếp tục tập trung vào những ngày tháng tu luyện mặc kệ nắng mưa. Tu vi qua từng ngày đang tăng lên rất nhanh, võ học và thể lực cũng tương tự, tất cả đều tiến triển vượt trội. Nhưng trong đó vượt trội nhất vẫn là làn da của hắn thì mỗi ngày một đen hơn.
…
Trên bầu trời, mây đen từng đoàn, từng đoàn kéo dài như bất tận, theo đó là mưa như chút nước, gió táp liên hồi. Tại một khu rừng xa lạ, có một căn nhà tranh nhỏ vẫn đang vững trãi dưới mưa. Trong căn nhà tranh đó có hai người đang ngồi trước một cái bàn trà. Trong hai người này thì một là trung niên da đen thân mặc đạo bào, người còn lại là một lão giả râu tóc bạc phơ, gương mặt lão nhăn nheo già lua nhưng lão lại có đôi mắt rất sắc sảo đang đảo đảo khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy ớn lạnh.
“Ngươi nói là có manh mối của đám người kia rồi?” Lão giả kia lúc này liền hỏi.
“Dạ! Thưa đại nhân, sau nhiều năm truy lùng thì thuộc hạ đã thấy manh mối và cũng đã theo dõi bọn họ rất lâu nhưng đám người đó ẩn dấu rất kỹ! Với lại đang ở trong địa phận của Kỳ Nhân các quản lí nên có chút khó khăn! Thuộc hạ chỉ giám thăm dò nhưng chưa thu được kết quả gì nhiều!” Trung niên da đen kia kính cẩn bẩm báo.
“Không sao chỉ cần biết tung tích là được. Bọn họ ẩn dấu hay không có quan trọng sao?” Lão giả lắc đầu đáp.
“Nhưng nếu chúng ta dùng thế nôi đình tiến đánh mà không phải mục tiêu thì e là sau này khó có thể ở trong Nhất Xuân quốc được nữa!” Trung niên da đen tỏ vẻ lo lắng.
“Cái này cũng không có gì, chỉ cần tạo dựng chút xích mích giữa đám gia tộc rồi người kiếm cao thủ nén ra tay. Như vậy đám người kia phải lộ ra đuôi cáo thôi! Một khi đã lộ ra thì ngươi biết rồi đó!” Lão giả kia lắc đầu rồi gương mặt bỗng trở lên âm hàn phân phó.
“Ý đại nhân là…” Trung niên kia ấp úng định nói gì rồi chỉ mỉm cười tỏ vẻ đã hiểu.
“Được rồi, ngươi đi thu xếp đi, ngày đó ta sẽ áp trận nhưng cũng không nên quá ngang ngược. Ngươi cũng biết nếu để đám ngươi kia xuất trận thì ta cũng chỉ lo được cho mình mà thôi.” Lão giả kia gật đầu phân phó rồi lại căn dặn.
“Vậy để tiểu nhân đi chuẩn bị!” Trung niên kia nghe vậy chắp tay nói rồi liền đứng dậy, hắn vừa đứng dậy thì liền xoay người phóng ra ngoài và biến mất dưới màn mưa.
“Hừ! Huyết Ma hội ư? Lần này ta xem các ngươi chạy đi đâu?” Lão giả kia bỗng đứng dậy hừ một tiếng rồi lấy trong tay ra một thẻ bài màu đỏ, trên thẻ bài có rất nhiều hoa văn ký tự trồng tréo lên nhau. Lão vừa lấy ra thì lập tức há miệng nuốt vào.
…
Tại một nơi khác, chỗ này cũng mưa tầm tã, trời âm u, hàng cây đung đưa trong gió táp, những tán lá xanh mượt thì đang vung vẩy những hạt mưa như một nàng thiếu nữ đang gội đầu rũ tóc vây.
Cạnh rặng cây một màu là nước trắng, Liễu Thiên vẫn đang lõm bõm di chuyển liên tục dưới trời mưa, tay thì đang cầm kiếm chém ra không ngừng. Trường kiếm quạt nước tạo thành những dải nước quanh người hắn.
Mấy ngày nay trời mưa liên tục, gió táp ầm ầm, mọi người đều nghỉ trong phòng nhưng lúc này dưới sân tập, Liễu Thiên vẫn lõm bõm trong nước. Hắn tay vẫn cầm trường kiếm di chuyển liên tục, từng kiếm được chém ra rất đều nhịp.
Mưa càng lúc càng dày hạt, nước mưa rào rào rơi lên người Liễu Thiên như có người đang dội nước khiến hai mắt hắn mờ đi. Mưa to thỉnh thoảng lại kết hợp thêm chút gió táp ù ù thủi đến rồi những tia chớp nhằng nhằng ngang trời, tiếng sấm vang vọng trên không. Với tất cả thứ đó càng khiến Liễu Thiên điên cuồng hơn, hắn vẫn một mình một kiếm múa may không ngừng tốc độ mỗi lúc một nhanh.
Lại nói thì với người thường thì lúc này đã thâm tím mặt mày vì ngâm nước quá lâu và lạnh nhưng Liễu Thiên lại chưa thấy gì cả. Cũng có thể là làn da sám nắng của hắn nên không biết người hắn thâm tái chưa?
“Kia là ai mà mưa gió vẫn điên cuồng luyện công?” Trong một tòa nhà cao trong cung chữ Càn một trung niên đứng ở cửa sổ nhìn về phía sân tập thấy bóng dáng xa xa của Liễu Thiên thì không khỏi ngạc nhiên hỏi.
“Ta cũng không rõ đệ tử đó nhưng nghe mấy người khác kể hình như người này là người chi sáu, họ Liễu hay họ Lệ gì đó? Tên này đã luyện tập mấy ngày dưới mưa rồi!” Một vị lão giả tóc hoa dâm đang ngồi ở bàn ghi chép gì đó nghe vậy liền trả lời.
“Liễu Thiên?” Vị trung niên kia không ai khác chính là Thượng Quan Định, gã khi này nghe đến họ Liễu chi sáu thì nhớ ngay ra Liễu Thiên.