“Hứa đại ca!” Liễu Thiên đang lẩm bẩm thì bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc khiến hắn mỉm cười quay lại.
“Sao bài kiểm tra kia thế nào mà đã đứng đây rồi?” Vừa quay lại Liễu Thiên đã thấy một Hứa Vĩnh Thiên trường bào tung bay uy phong đi đến.
“Đệ qua rồi, mà huynh hôm nay cũng rảnh rỗi a!”
“Ừ! Hôm này cửa tiệm không có khách, may quá cuối cùng đệ cũng đến ủng hộ!” Hứa Vĩnh Thiên cười cười tỏ vẻ may mắn nói.
“Haha! Vậy chúng ta đi vào thôi!” Liễu Thiên nghe vậy liền cười lớn dơ tay mời.
Hứa Vĩnh Thiên liền mỉm cười gật đầu rồi hai người sóng vai nhau đi vào thư viện.
“Mà đệ vừa bảo biết ơn ai đấy, nghe có vẻ đối với đệ rất tốt!” Hai người vừa đi vào thư viện thì Hứa Vĩnh Thiên nhớ ra gì đó liền hỏi.
“Người đó đối với đệ rất tốt, tuy mới gặp nhưng lại coi đệ như người thân trong nhà, có gì cũng cho đệ, lúc nào cũng lo lắng cho đệ, bảo vệ đệ, nói chúng đó là một vị đại ca tốt, à mà tên là gì thì đệ không nói!” Liễu Thiên liền từ từ kể ra rồi tỏ vẻ thà chết giữ bí mật nói.
“Ài! Vậy ta cũng không ép! Nhưng có cơ hội phải giới thiệu cho ta đấy!” Hứa Vĩnh Thiên tỏ vẻ thất vọng rồi lại không nhịn được khẽ cười đề nghị.
“Nhất định, huynh chắc chắn sẽ thích gã!” Liễu Thiên cười tít mắt nói.
Cả hai như nói về người xa lạ nhưng thực chất cả hai đều biết người đó là ai, có điều không ai nói ra mà thôi. Vì nói ra thì không còn là bí mất nữa, một số thứ chỉ giữ ở trong lòng rồi tự hiểu còn hơn nhiều lần mang ra kể lể.
Đến trưa, Liễu Thiên mới từ thư viện trở về. Nằm trên giường, Liễu Thiên nhìn lên xà nhà suy tư.
“Thời gian cứ vậy trôi đi, chín tháng rồi, mọi người chắc cũng quên mình rồi, mà mộ mình chắc cũng xanh cỏ rồi!
“Ài! Thời gian thật đáng sợ a!” Lẩm bẩm vài câu rồi lại suy nghĩ linh tinh và cuối cùng hắn ngủ lúc nào không biết.
Chiều đến, nắng vàng trải dài trên sân tập, Liễu Thiên lúc này đang cửi trần chạy, trên lưng thì khoác một đống lớn với nhiều loại đồ khác nhau.
Lại nói thì do quá trình tập luyện thể lực có tiến triển lên đồ đạc để tập luyện cũng tăng dần lên. Vì vậy với hắn việc khoác đồ tập mà chạy vẫn là bài tập hữu hiệu và không hề tụt hậu.
Một vòng sân kết thúc, Liễu Thiên dừng lại dưới gốc cây to. Hắn bắt đầu rải đồ đạc ra bắt đầu tiến hành luyện tập.
Trên sân, có khá đông đệ tử cũng đang luyện tập một số người cách Liễu Thiên không xa thế nhưng không ai chủ đông làm quen cả nên Liễu Thiên cũng không để ý nhiều mà bắt đầu bài tập của mình.
Khởi đầu vẫn là bài thể lực thư giãn gân cốt, tiếp theo vẫn là xuất ra vài trăm quyền vài trăm cước vào thân cây, rồi đến chính là luyện kiếm.
Luyện kiếm có phần đặc sắc hơn trước, hắn bắt đầu chú trọng luyện lực tay và tăng khả năng phản xạ bằng việc dùng tạ để nhảy dây.
Hắn dùng một đoạn dây xích rồi xuyên vào đó những viên tạ nhỏ bằng nắm tay rồi dùng chúng để nhảy dây. Đây là bài tập phối hợp khá hữu hiệu cho người luyện võ, mà lại tăng độ nặng của dây lên thì càng tốt với việc tập luyện cơ tay.
“Vù Vù…”
Vòng dây với nhiều quả tạ nhỏ kia được Liễu Thiên văng lên đầu rồi lại xuống dưới chân liên tục, chúng di chuyển rất nhanh ma sát với không khí tạo lên những tiếng vù vù đều đặn.
“Hai bảy, hai tám, hai chín, ba mươi! Hờ Hờ!” Liễu Thiên khi này đã dừng lại thở hồng hộc rồi nhìn sang hai tay của mình thì lắc đầu không thôi.
Ngày thường hắn đều rất chăm chỉ luyện tập thể lực, hai tay hắn qua thời gian cũng được gọi là có chút sức lực nhưng giờ phút này chúng đang rung rung giật giật. Đây chính là biểu hiện quá tải của cơ bắp, xem ra bài tập nhảy dây này khá hiệu quả.
Nghỉ ngơi một hồi Liễu Thiên lại tiếp tục bài tập nhảy dây. Hắn cứ mệt lại nghỉ, nghỉ xong lại tập, cứ như vậy đến chiều tối.Lúc này chỉ còn hơn nửa canh giờ là trời tối, tính ra vào khoảng bốn giờ chiều. Bây giờ Liễu Thiên mới lấy đồ ra bắt đầu luyện kiếm.
Đến hôm nay, Liễu Thiên cảm thấy mình luyện kiếm có chút căn cơ rồi nên muốn nâng cao các bài tập luyện kiếm lên. Trong đó thì bốn kỹ năng dùng kiếm là đâm, chém, lướt, chặn sẽ được hắn tập luyện lần lượt theo kiểu mới để đem lại kết quả cao hơn.
Đầu tiên là kể đến kỹ năng đâm, đó chính là chiêu công kích dùng mũi kiếm tấn công vào đối thủ nhằm mục đích đâm sâu vào cơ thể đối thủ gây vết thương sâu hoặc xuyên thủng đối thủ. Đâm có thể theo phương thẳng hoặc nghiêng tùy theo chiêu kiếm người sử dụng, nhưng sát thương của nó vẫn rất cao, nhất là khi đâm vào điểm yếu thì rất có thể một kích lấy mạng đối thủ.
Lại nói thì Liễu Thiên cũng biết các kỹ năng võ học đều gồm nhiều yếu tố khác nhau. Nhưng theo hắn thì quan trọng nhất vẫn là mấy yếu tố như tốc độ, sức mạnh, chính xác, tinh xảo va liên hoàn, liên kết.
Đâm cũng vậy, tốc độ vẫn là hàng đầu, một chiêu kiếm đâm ra với tốc độ cực nhanh thì dù có vừa đánh vừa hô thì đối thủ cũng khó mà tránh né được. Sau tốc độ chính là sức mạnh, một chiêu kiếm đâm ra với mấy ngàn cân lực thì đằng trước có là kim thuẫn hay thạch bích cũng bị phá tan. Tiếp đến chính là chính xác, một chiêu đâm ra có nhanh và mạnh thì cũng phải chúng đích mới có hiệu quả được.
Tiếp nữa chính là tinh xảo đó chính là phương vị đâm kiếm, kiếm đâm thẳng sẽ dễ đỡ và tránh hơn một kiếm đâm nghiêng, đâm chéo. Phương kiếm phức tạp kết hợp với yếu tố liên hoàn trong kiếm pháp sẽ tạo thành một tổ hợp các chiêu kiếm tinh xảo, khó phòng bị.
Cuối cùng chính là tính liên kết trong võ học, liên kết chính là khả năng phối hợp của các kỹ năng với nhau hoặc giữa các kỹ năng này với một môn võ học khác. Một người dùng kiếm chẳng thể nào cứ đâm hoài mà không chém, hay chỉ lướt mà không chặn, hay chỉ dùng kiếm nhất định không được dùng quyền cước hay khinh công kèm vào. Các kỹ năng kiếm đạo phải liên kết với nhau thành một mạch thuần thục thì kiếm thuật mới không đứt quãng và tạo ra khe hở trong chiến đấu. Hay khi dụng kiếm cùng các võ học khác cũng phải kết hợp nhuần nhuyễn nếu không rất dễ để đối phương thấy điểm yếu.
Trong mấy yếu tố trên, Liễu Thiên bây giờ chỉ tu luyện ba yếu tố là tốc độ, sức mạnh và độ chính xác mà thôi.
Đối với hắn tinh xảo vẫn là quá sớm, tinh xảo và liên hoàn cần phải có căn cơ tốt thì khi chiến đấu sẽ tự sinh ra, luyện kiếm siêng năng sẽ tự sinh ra cảm ứng với kiếm, trong khi chiến đấu chiêu kiếm sẽ thuần thục và nhuần nhuyễn. Khi xuất kiếm đã thuần thục thì sẽ tùy vào đối thủ giao chiến mình sẽ ra chiêu một cách linh hoạt để đối phó dù có phòng thủ hay công kích đều trở lên hoàn mỹ. Đó chính là cách tạo lên sự tinh xảo trong kiếm pháp. Kiếm thiên biến vạn hóa, đạo dùng kiếm như hành vân lưu thủy. Liễu Thiên chính là qua câu nói này mà đúc kết ra cách luyện kiếm của mình.
Liễu Thiên cũng không hề đồng ý với việc ngày ngày luyện mấy kiếm chiêu múa may quay cuồng của người khác tạo ra. Luyện tập kiểu đó chỉ làm mình thụ động mà thôi. Theo nhưng gì hắn hiểu được thì kiếm đạo khi đã luyện tất cả các kỹ năng trong kiếm đến đỉnh cao của tốc độ, sức mạnh, chuẩn xác thì khi chiến đấu nó sẽ tự tạo thành tinh xảo, liên hoàn và liên kết.
Vì vậy Liễu Thiên sẽ không tập trung học thuộc kiếm chiêu vì hắn biết có chiêu thì sẽ có cái để phá. Cách luyện kiếm của hắn là luyện tất cả bốn kỹ năng đâm, chém, lượt và chặn lên đỉnh phỏng về mọi mặt như tốc độ, sức mạnh, chuẩn xác,… Khi tất cả đã đến giới hạn rồi kết hợp với thực chiến sẽ tạo lên những chiêu kiếm lợi hại mang theo phong cách tùy hứng. Đó mới là con đường luyện kiếm hắn chọn.
Vì suy nghĩ như vậy lên hắn sẽ luyện tập bốn kỹ năng trong kiếm đạo đạt đến tốc độ, sức mạnh và độ chuẩn xác cao nhất đã. Vấn đề phát triển mai sau là phải dựa vào nhiều trận chiến để đúc kết ra kỹ năng dùng kiếm của riêng mình.
Tất nhiên Liễu Thiên cũng không quá tự tin mà không cần học ai. Chỉ là kỹ năng vận kiếm cơ bản thì vốn đều gống nhau nên hắn muốn tự luyện rồi tìm thấy cách thi triển riêng tạo thành kiếm chiêu. Còn về phần kiếm quyết, tâm pháp, vận khí và kiếm nguyên trong chiến đấu thì hắn tự nhận phải học của tiền nhân. Ngay như cuốn Lôi Phá kiếm pháp cần có Lôi Viên quyết mà yếu quyết đó thì hắn cả đời cũng khó nghiên cứu ra được.
Những kỹ năng Liễu Thiên tự luyện tập kia chỉ là cách luyện kiếm cơ bản của kiếm khách giang hồ mà thôi, còn kiếm đạo cần vận dụng nguyên thần thì hắn không thể tự nghĩ ra được. Mà nếu có nghĩ ra thì cũng không phải bây giờ, có thể là khi hắn về già chẳng hạn?
Vì vậy bây giờ khi hắn đang luyện những thứ cơ bản của kiếm hắn muốn tự mình luyện tập kỹ năng kiếm đạo căn bản trước. Mai kia kết hợp với nguyên thần kiếm chiêu của người khác thì nó vẫn có một phần đặc tính kiếm chiêu của bản thân hắn.
Lại nói thì Liễu Thiên vốn đã đưa ra quyết định này từ ngày đầu tu kiếm rồi, đến hôm nay sau quá trình học hỏi thêm và chiến đấu một vài lần làm hắn càng có niềm tin vào con đường kiếm đạo của mình. Đã quyết tâm và tin tưởng thì hắn sẽ luyện đến cùng.
Tất nhiên nói thì đơn giản nhưng để luyện cả bốn kỹ năng đến đỉnh phong về mọi mặt thì khó càng thêm khó. Hắn không biết giới hạn đỉnh phong là đâu nên chỉ cố luyện tốt nhất có thể mà thôi.
Khi này, Liễu Thiên bắt đầu luyện tập kỹ năng đâm.
“Vù Vù!...
Đầu tiên là tốc độc thì hắn cầm kiếm liên tục đâm ra khoảng không phía trước, ước chừng trăm kiếm lại nghỉ một lần. Hắn chỉ nghỉ tầm hai phút rồi lại bắt đầu dùng kiếm đâm ra tạo thành những âm thanh xé gió vang lên không ngớt.
Hắn cứ tập rồi nghỉ, nghỉ lại tập như vậy tầm mười lần thì cũng kết thúc luyện tập tốc độ.
Luyện xong tốc độ thì Liễu Thiên Luyện sức mạnh, hắn lúc này lấy ra một thanh kiếm sắt tầy đầu rồi lấy ra một miếng giáp sắt quấn vào thân cây bắt đầu đâm liên tục vào đó.
“Bong, Bong,…”
Âm thanh va chạm vang lên không ngừng, Liễu Thiên hai tay đổi nhau tiên tục đâm về phía miếng sắt trước mặt.
Mồ hôi ướt tóc chảy xuống đầy mặt cũng không làm hắn dừng lại, kiếm trong tay liên tục phóng ra va chạm với miếng sắt trên thân cây. Sau vài nhịp thì cả miếng sắt kia cũng đã bị đánh cho lồi lõm nhiều chỗ.
Liễu Thiên tiếp tục luyện như vậy hơn hai mươi phút thì mới dừng lại chuyển qua cái khác. Tiếp đến hắn luyện chính là yếu tố chuẩn xác, nhưng chuẩn xác vốn gồm cả tốc độ và sức mạnh mới đạt hiệu quả nên Liễu Thiên nghĩ ra một bài kết hợp ba yếu tố.
Lúc này, chỉ thấy hắn cầm một cái lá cây rồi tung lên trước mặt rồi ngay tức khắc tay phải cầm mộc kiếm đâm ra mấy kiếm. Hắn dùng mộc kiếm là vì kiếm gỗ có nhọn nhưng không đủ sắc nên muốn đâm thủng lá thì cần phải có lực đạo, tốc độ và độ chuẩn xác nhất định.
“Vèo Vèo…”
Ba kiếm đâm ra, lá cây rơi xuống, Liễu Liễu nhìn chiếc lá nằm trên bãi cỏ không hề có vết tích gì thì liền nhíu mày. Hắn trước đây luyện kiếm đâm cũng khá nhanh và chuẩn xác nhưng hôm nay chuyển dạng luyện tập này mới biết mình còn quá kém.
Cầm chiếc lá cây màu xanh pha chút vàng lên, Liễu Thiên lại tung lên rồi kiếm trong tay lại liên tục đâm ra. Mũi kiếm liên tục đâm theo đường rơi của chiếc lá đến tận khi chiếc lá chỉ còn cách đất vài gang mới dừng lại.
Chiếc là lại rơi xuống đất, Liễu Thiên lần này đã đâm ra hơn mười kiếm nhưng vẫn chưa đâm thủng được chiếc lá. Hắn cầm chiếc lá lên quan sát thì thấy trên thân là có một vết lõm nhỏ và hai vết xước mờ mờ. Kết quả này nói lên việc hắn đã đâm chúng nhưng lực đạo và tốc độ không đủ để mộc kiếm đâm xuyên chiếc lá, hắn chỉ có thể đẩy chiếc lá chệch đi và gây ra chút xây xước mà thôi.
Liễu Thiên không nản lòng, hắn lại tung chiếc lá lên tiếp tục đâm ra, nhưng hắn làm như vậy mười mấy lần cũng không có một lần nào xâu được chiếc lá kia cả.
Thêm mười năm phút luyện tập qua đi, Liễu Thiên vẫn chưa một lần thành công nhưng hắn cũng không quá cố gắng nữa. Cái gì cũng phải từ từ, hắn không thể luyện một kỹ năng được, bốn kỹ năng đều phải cùng tiến thì khi kết hợp chúng mới đạt hiệu quả và không có kẽ hở. Vì vậy hắn quyết định luyện đến kỹ năng tiếp theo.