Phương Nhã khinh thường nói: "Sao thế dì, tôi nói sai sao?”
"Thôi được rồi!"
Vân Hiên nhìn hai người càng lúc càng nổi nóng, vội kéo Vu Kiều Kiều ra nói: "Ở chốn đông người để người ta nhìn thấy không hay, đừng quên thân phận của cô!"
"Cô ta nói tôi xen vào chuyện của người khác thì thôi đi, cô ta còn gọi tôi là dì"
Vân Hiên cười khổ nói cảnh cáo cô, bây giờ tình trạng cơ thể của cô nghiêm cấm nổi giận, dao động cảm xúc càng lớn thì vấn đề càng nghiêm trọng." "Cái gì, thật á?"
Vu Kiều Kiều vội vàng hít một hơi thật sâu nói: "Được, tôi không so đo với con bé hỉ mũi chưa sạch nữa."
"Tôi cũng không so đo với bà cô già, thanh xuân của phụ nữ chỉ có mấy năm này thôi, người già rồi thì không nên nổi giận nhiều, dễ bị ung thư vú, đến lúc đó dù lớn cỡ nào cũng phải cắt bỏ."
Nghe Phương Nhã tiếp tục châm dầu vào lửa, cơn tức vốn đã nuốt xuống của Vu Kiều Kiều lập tức lại trào lên.“Thôi được rồi, hai người đều nói ít thôi!"
Vân Hiên lắc đầu, ra hiệu cho Bọ Cạp tiến lên kéo Phương Nhã ra, khuyên nhủ cô bé lanh mồm lanh miệng này sang một bên.
Nói xong, Vân Hiên liền kéo Vu Kiều Kiều rảo bước rời khỏi khách sạn Đế Hào.
Mãi đến khi hai người ra khỏi khách sạn lên xe rời đi.
'Vu Kiều Kiều vẫn đầy vẻ không phục thỉnh thoảng nhìn gương chiếu hậu hỏi: "Vân Hiên, anh nói thật đi, tôi có hơi già không? Em mới có 26, 27 tuổi thôi mà."
"Sao có thể chứ? Bây giờ cô đang ở độ tuổi đẹp nhất, đây là khoảng thời gian tốt nhất cả đời của một người phụ nữ."
"Vậy ý anh là bây giờ đã là thời gian tốt nhất của tôi rồi, chẳng phải qua một ngày tôi sẽ kém đi một ngày, càng ngày càng tệ sao, xong rồi, cộng thêm bệnh tình trên người tôi, e là tôi sẽ phải cô đơn đến già mất."
"Haha, sao có thể chứ, cô nghĩ nhiều quá rồi."
Vân Hiên tưởng Vu Kiều Kiều đang đùa, nhưng nhìn cô gái này, anh lập tức thu lại vẻ mặt cười khẽ.
Anh không biết với một cô gái, không thể lấy tuổi xuân và sinh mệnh ra đùa giỡn được.
Thời gian bảo dưỡng của phụ nữ không dài bằng đàn ông. Đàn ông có thể ở tuổi 40, 50 vẫn giữ được sức khoẻ và thể trạng của tuổi 20, 30, nhưng phụ nữ
một khi qua 30 tuổi thì thực sự đã mất đi tuổi xuân rồi.
Sự trôi qua của thời gian là thứ mà bất cứ mỹ phẩm dưỡng da nào cũng không bù đắp lại được.
Hai người im lặng, rất nhanh xe BMW từ khách sạn Đế Hào chạy về phía bắc ngoại ô thành phố.
Đây là khu phố cổ của thành phố Nghi Thành, xung quanh những ngôi nhà cũ nát toát lên một cảm giác lịch sử lâu đời khó tả.
Các con phố xung quanh đều thể hiện nét truyền thống đậm đà của nơi đây.
Các thành phố khác khi giải toả cải tạo khu cũ đều sẽ phá sạch các công trình, nhưng Vu Viên Triều lại đặc biệt giữ lại phong cách của khu phố cổ Nghi Thành, ngược lại còn biến nó thành một điểm du lịch văn hoá truyền thống.
Trở thành một tấm danh thiếp nổi tiếng toàn quốc của Đông Hải.
Xe BMW của Vu Kiều Kiều men theo con phố rất nhanh đến một hiệu thuốc. truyền thống treo biển hiệu.
Hiệu thuốc này chiếm diện tích không nhỏ, bên ngoài có một khoảng sân lát đá cẩm thạch bóng loáng, miễn phí cung cấp các loại thuốc thang giải nhiệt cho người xung quanh.
Trên cổng chạm khắc ba chữ lớn màu vàng "Nhân Hoà Đường”, đi vào dọc theo cổng là một toà kiến trúc ba tầng cổ kính, chưa đến cửa đã ngửi thấy một mùi thuốc Đông y nồng nặc.