“Cái gì?” Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lăng Phi chợt thay đổi, công nhân? Không có giấy chứng nhận hành nghề y? Đây chẳng phải là...
Nghĩ vậy, ánh mắt Lăng Phi nhìn về phía Trần Đông mang theo vài phần lạnh lùng.
“Lăng tiểu thư, tôi không có giấy chứng nhận hành nghề y cũng không sai, nhưng những lời tôi vừa nói đều là thật, bố cô đột nhiên phát bệnh tim, tình huống nguy cấp, phải lập tức tiến hành cấp cứu.” Trần Đông giải thích, giọng nói thành khẩn.
“Đủ rồi, anh ngay cả bác sĩ cũng không phải, tôi dựa vào cái gì tin anh chứ?” Lăng Phi lạnh lùng nhìn nói, cô ta khó chịu nhìn lướt qua Trần Đông: “Huống hồ, bố tôi căn bản không có bệnh tim.”
“Mẹ nó, hoá ra thằng nhóc này không phải là bác sĩ, vừa rồi lại giả vờ giống như vậy.”
“Ồ, tôi nói sao lại quen mắt như vậy chứ, đây không phải là chủ nhiệm Triệu của bệnh viện số 1 sao.”“À, đúng thật là chủ nhiệm Triệu, khó trách liếc mắt một cái đã vạch trần được tên lừa đảo này, may là có ông ở đây, nếu không bệnh nhân đã gặp nguy hiểm rồi.”
Sau khi biết được thân phận của hai người, quần chúng xung quanh lập tức chỉ trỏ, nhất trí lựa chọn tin tưởng Triệu Đại Hải, về phần Trần Đông, đã sớm bị phân thành kẻ lừa đảo.
Nghe thấy những người xung quanh bàn tán, trên mặt Triệu Đại Hải lập tức tràn đầy vẻ đắc ý, ông ta khiêu khích nhìn thoáng qua Trần Đông.
Sắc mặt Lăng Phi cũng biến đổi, sự cảm kích trước đó đối với Trần Đông trong nháy mắt bị quét sạch, thay vào đó là sự chán ghét vô cùng: “Đa tạ chủ nhiệm Triệu đã nhắc nhở, may mà có ông, nếu không tôi đã bị tên lừa đảo này lừa rồi.”
Nói xong, cô ta kích động kéo tay Triệu Đại Hải, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng:
“Chủ nhiệm Triệu, ông nhất định phải cứu bố tôi, chỉ cần có thể cứu bố tôi, tôi nhất định sẽ biết ơn ông.”
“Ừn gực”
Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô gái, Triệu Đại Hải nuốt nước miếng, đáy mắt xẹt qua một tia tham lam. Dáng người cô gái này mặc dù không nóng bỏng như cô y tá bé bỏng Nam Giai Hi, nhưng dáng người lại hiện ra hình chữ S hoàn mỹ, đôi chân cân xứng bọc dưới cái quần jean kia, vô cùng tròn trịa thẳng tắp.
“Cô cứ yên tâm, chuyện này cứ để tôi lo, không phải chỉ là bị cảm nắng sao" Triệu Đại Hải vỗ ngực cam đoan nói, nhưng ánh mắt ông ta lại nhịn không được quét vài lần về phía chỗ kiêu ngạo của cô gái, tâm tư linh hoạt, ông ta quyết định ở trước mặt cô gái biểu hiện một chút.
“Chủ nhiệm Triệu, ông ấy không phải bị cảm nắng, mà là bệnh tim phát tác, anh đừng làm xăng bậy." Nghe vậy, Trân Đông biến sắc, vội vàng nhắc nhở.
Cái này cũng không phải là nói đùa, bị cảm nắng với bệnh tim là hai loại tình huống khác nhau, nếu nhầm lẫn, thì tính mạng bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm.
“Cậu là cái thá gì chứ, cũng xứng dạy tôi làm việc sao?” Triệu Đại Hải khinh thường hừ lạnh, ánh mắt khinh bỉ: “Cậu cho rằng lần trước bản thân cậu may măn thì có thể trở thành thần y thật sao? Bọn họ tin cậu, nhưng Triệu Đại Hải tôi cũng nhìn không nổi cái dáng vẻ của cậu.”
Một thằng công nhân mà thôi, may mắn cứu được Dương thiếu gia, thật đúng là coi trọng bản thân.
Khoa tay múa chân với ông ta, anh cũng xứng sao?