Thiên Y Tiêu Dao

chương 47: là do may mắn mà thôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Trân Đông, anh cũng quá lợi hại nha.”

Từ tiệm đồ cổ bước ra, Nam Gia Hi phấn khởi đến khuôn mặt đỏ bừng, những tức giận do bị lão Ngô lừa gạt đều đã bị quét sạch sành sanh, vừa nghĩ đến sắc mặt lão Ngô vì hối hận mà xám xanh, cô cảm thấy vô cùng mở mày mở mặt.

Nhất là chiêu cuối cùng của Trần Đông, đưa cho ông ta một trăm tệ gọi là “phí cảm ơn”, quả thật là đang tr@n trụi sỉ nhục ông ta, trực tiếp khiến lão Ngô tức giận đến bất tỉnh nhân sự.

“Là do may mắn mà thôi.”

Trần Đông gãi gãi đầu, trong lòng lại nhịn không được kích động, quả thật anh không thể nghĩ đến mắt thần lại lợi hại như vậy, chẳng những có thể dùng trong y thuật, còn có thể dùng để tìm đồ cổ, quá dễ dàng đã kiếm lời được mấy ngàn vạn, quả thật đó chính là đi cướp tiền của người khác, chuyện này nếu đặt vào tình huống trước kia thì không bao giờ dám mơ đến.

Nhưng mà anh cũng chỉ thấy tốt thì lấy, cũng không dám lưu lại quá lâu, dù sao cây to thì phải đón gió lớn, lỡ như quá phô trương bị người khác để mắt đến thì cũng thật phiền toái.

“Quả thật hôm nay rất cảm ơn anh, ông nội tôi mà nhận được bức tranh này thì nhất định sẽ rất vui vẻ.”Nam Gia Hi vui vẻ nói, ôm chặt bức tranh, nâng niu như bảo bối, mặc kệ là lần trước tại bệnh viện Trần Đông ra mặt giúp cô, hay là lần này ở tiệm đồ cổ giúp đỡ cô, đều là ân nghĩa lớn lao, cảm giác đối với Trần Đông trong lòng cô càng ngày càng khâm phục. Chẳng những y thuật cao siêu, có thể khiến Hà viện trưởng một vị bác sĩ đức cao vọng trọng như vậy cũng phải tôn trọng, muốn mời anh làm cố vấn, đến cả kỹ thuật giám bảo cũng có thể khiến cho Phương lão thán phục.

Thật không biết anh chàng này còn bao nhiều bí mật mà cô không biết nữa, quả thật khiến cô rất tò mò.

“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Sau khi lấy lại tinh thân Nam Gia Hi lại phát hiện Trần Đông đang ngơ ngác nhìn cô, trong lòng lập tức như có con hươu con chạy loạn, từ đáy lòng có một tia cảm xúc kỳ lạ dâng lên, hai má trắng nõn trên khuôn mặt xinh xắn không tự chủ được nổi lên hai gạn mây đỏ.

“Khụ khụ, cô cười lên quả thật rất dễ thương.”

Trân Đông theo bản năng nói, vốn dáng vẻ của Nam Gia Hi đã xinh đẹp, da trắng như tuyết sáng long lanh giống như một tác phẩm nghệ thuật, không tìm ra bất kỳ tì vết nào, mặt đáng yêu như em bé với mái tóc màu vàng nhạt, càng tạo cho người †a cảm dịu dàng như nước, kết hợp với chiếc váy dài liền thân màu hồng càng tôn lên làn da trắng mịn. Vóc người của cô vốn đã bốc lửa kết hợp thêm chiếc cổ áo chữ V càng phát huy hết đường cong tinh tế, khiến anh nhịn không được mà muốn nhìn cô thêm vài lần.

Có lẽ do ánh mắt nhìn của anh quá thẳng thắn, đến cả Nam Gia Hi cũng cảm nhận được, trên mặt lập tức đỏ bừng, đỏ đến mức như sắp nhỏ ra máu, ánh mắt lấp lóe, tên nam nhân xấu này, cứ nhìn chằm chằm chỗ đó của cô...

Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng Nam Gia Hi vẫn theo bản năng ưỡn thẳng ngực, khiến Trần Đông nhìn thiếu chút nữa là phun máu mũi.

Lúc này, một chiếc xe từ từ dừng ở trước mặt Trần Đông, cửa xe mở ra, Phương lão bước xuống, “Nam cô nương, mời.”

Bởi vì Nam Gia Hi đang cần theo bức trang “Thu Sơn đồ” trị giá hia ngàn vạn tệ nên Trần Đông không yên tâm để cô trở về một mình, dứt khoát để Phương lão tiễn cô về.

“Trần Đông, tôi đi về đây, chuyện kia...Hôm nào tôi mời anh ăn cơm” Nam Gia Hi nhìn thật sâu vào mắt Trần Đông nói, sau đó bước lên xe.

“Anh bạn trẻ, sau này sẽ còn gặp lại.” Phương lão lịch sự cúi đầu, lúc này mới rời đi.

Cho đến khi xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Trân Đông mới thở dài một hơi, sờ sờ lên mũi, tự lẩm bẩm, “Nha đầu này, dường như lại lớn hơn...”

Tiên Nam Gia Hi rời đi, Trần Đông thu hồi suy nghĩ, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn. Trước đó chỉ là muốn lấy lại công bằng cho Nam Gia Hi, lại không nghĩ răng có thể có thêm thu hoạch ngoài ý muốn.

“Chuyện này cơ bản là cướp tiền của người khác mà”

Trần Đông cảm khái trong lòng, triệt để khuất phục đối với truyền thừa của Tiêu Dao môn, có đôi mắt thần này, anh giống như được bật chế độ cao thủ, cái gì mà chuyên gia giám bảo, ở trước mặt anh cũng chỉ là em trai nhỏ mà thôi.

Đương nhiên, anh cũng không thể lúc nào cũng sử dụng mắt thần được, như thế thì quá mức nổi bật, giống như chuyện vừa rồi, anh chỉ là tìm bảo vật, lại quên mất biểu hiện quá rõ ràng, căn bản không suy nghĩ đến hậu quả, sau khi rời khỏi tiệm đồ cổ liền phát hiện có người lén la lén lút theo dõi mình, hiển nhiên đã bị người khác để mắt đến.

Truyện Chữ Hay