Thiên Xuyên Tuyết

chương 5: nàng có chán ghét diện mạo của ta không…

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những cảnh kiếm đâm, tên bắn, hổ vồ, khủng long khè lửa… Thiên Tuyết còn lạ gì; lúc trước tuần nào nàng chẳng xem phim công nghệ đa chiều khoảng vài lần.

Vì vậy chớp mắt lần đầu vẫn rất ung dung, chớp đến cái thứ hai kiếm khí sắc lạnh ập đến, tóc gáy mới dựng lên. Thiên Tuyết ngộ ra không phải ảo ảnh vô hại. Tim nhảy thót lên tới cổ họng rồi đứng nguyên ở đó làm nàng nghẹn không thở được, toàn thân như trời trồng.

Trong mắt, hình ảnh thanh kiếm càng lúc càng to.

Đến khi ngọn kiếm như muốn cắm phập vào người thì lại có một thanh kiếm khác xuất hiện, chém ngang thanh kiếm tử thần kia. Âm thanh của binh khí va chạm nhau chát chúa vang lên đập thẳng vào tai Thiên Tuyết.

Nàng rùng mình, lùi người hai bước, mắt chớp liên hồi. Trước mặt không hiểu từ lúc nào xuất hiện vô số người bịt mặt, đánh chém hỗn loạn.

Còn chưa phân định cảnh tượng thật giả ra sao, Thiên Tuyết mơ hồ bị túm lên cao, bay vút vào không trung.

Đám người phía dưới mỗi lúc một nhỏ dần.

Lúc này Thiên Tuyết mới nhận thấy dưới chân là khoảng trống, nàng hét lên, nhắm tịt mắt, tay chân khua loạn xạ. Thiên Tuyết khua trúng vào một thân người, liền biến thành bạch tuộc, nàng dùng tứ chi bám chặt kiên quyết không nhả ra. Cứ như chỉ cần nàngsơ hở một chút liền tức khắc sẽ đến trình diện với Diêm Vương lão gia, mà nàng thì cực kỳ không muốn điều đó.

Tình trạng cứ thế cho đến khi Thiên Tuyết nghe một tiếng nói từ trên đỉnh đầu truyền xuống:

“Buông tay”.

Lần một có chút không rõ ràng.

“Buông tay” – Giọng nói đã có phần nhấn mạnh.

Nhưng lần hai vẫn chưa rõ ràng.

“Mở mắt!” – Giọng nói lớn lại phủ xuống – “Định ôm ta như vậy đến khi nào?”

“Hả? Ôm?” – Thiên Tuyết cuối cùng cũng chịu hé mắt nhìn đến cảnh vật xung quanh, mũi chân đạp đạp xuống đất, xem chừng hạ cánh an toàn rồi.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhìn đến bản thân, hình tượng dường như đã quăng đi không còn một mẩu. Bộ dáng như khỉ đu cây của nàng vô cùng mất mặt. Thiên Tuyết vội vàng nhả ra, hai tay lúng túng chỉnh trang lại y phục, mắt nhìn ngược nhìn xuôi cũng không dám nhìn thẳng vào cái cây nàng vừa đu. Có trời biết nàng ngay bây giờ muồn độn thổ như thế nào.

Nhưng chỉ giây lát sau, khi nhớ đến chuyện vừa xảy ra, Thiên Tuyết nhanh chóng quên đi cảm giác xấu hổ của mình. Nàng đưa mắt nhìn qua Long Thần Vũ rồi đột nhiên ngoạc mồm khóc nức nở.

Gương mặt Long Thần Vũ vốn đang lãnh đạm nay không kiềm được phải co giật vài cái. Tiểu tử này còn không phải muốn người ngoài nhìn vào cho rằng hắn đang ức hiếp một đứa nhỏ sao.Hắn nhíu mày, chắp tay ra sau, yên lặng nghe Thiên Tuyết một bên đang há miệng gào.

Nhưng Thiên Tuyết càng gào càng dữ tợn khiến Long Thần Vũ mất hết kiên nhẫn, hắn trừng mắt quát:

“Ngưng!”

Thiên Tuyết đang miệt mài khóc, nghe tiếng quát vừa hàm súc vừa có lực liền nín bặt.

“Có chuyện gì?” – Long Thần Vũ đã bị toàn bộ những cảm xúc động thái của Thiên Tuyết làm cho đau đầu.

“Ta sợ!” – Thiên Tuyết hấp hấp mũi trả lời.

“Sợ? Sợ cái gì?” – Long Thần Vũ ngạc nhiên tột độ.

Như chỉ chờ có thế, Thiên Tuyết quệt mắt, nàng quệt bên trái quệt bên phải, lòng nghĩ thầm nàng gào khóc thảm thiết như vậy mà cũng không có nổi một giọt nước mắt. Thật quật cường! Đoạn đưa mắt nhìn Long Thần Vũuất ức nói:

“Thứ nhất, có người muốn giết ta. Thứ hai, huynh lôi ta lên cao, nếu nhỡ tay làm rơi, khẳng định tan xương nát thịt. Thứ ba, nơi này là nơi nào, nếu ta không tìm được đường về sẽ trở thành người lang thang. Nhiều chuyện nguy hại đến tính mạng, chấn động đến thần kinh như vậy, có thể không sợ sao?” – Thiên Tuyết nói xong, nghĩ nghĩ lại thêm một câu: “Huynh còn hung dữ với ta?”

Ám vệ của Long Thần Vũ đang ẩn nấp xung quanh đồng loạt liếc mắt nhìn nhau. Tiểu tử này gan to bằng trời, dám nói thế với chủ tử của bọn họ.

Long Thần Vũ khóe miệng khẽ co giật, lần đầu tiên có người dám ở trước mặt hắn vừa khóc vừa nháo lại còn chỉ trích hắn. Nhưng ai bảo tên nhóc này may mắn, hắn ngay từ đầu đã nhìn rất vừa mắt vì vậy kiên nhẫn nói:

“Thứ nhất, bọn họ muốn giết ta, không phải đệ. Thứ hai, ta chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ giữ chặt đệ, huống hồ công phu bám người của đệ cũng không tồi đâu. Thứ ba, lát nữa ta sẽ đưa đệ về lại chỗ cũ. Yên tâm rồi chứ?” – Thần Vũ cảm thấy bản thân đột nhiên nhiều lời không kém tên nhóc trước mặt.

“Đệ tên gì?”

Thiên Tuyết phụng phịu không buồn ngó ngàng đến câu hỏi của Long Thần Vũ, nàng ngồi thụp xuống đất, đưa tay bứt vài cọng cỏ dưới chân tiêu khiển.

Long Thần Vũ hít vào một hơi, nén cơn giận đang âm ỉ. Không thèm đếm xỉa đến lời nói của hắn?

Nếu không phải hắn bị chính tình cảm của mình khống chế, e rằng đã không đủ nhẫn nại đến giờ phút này. Hôm nay xem như hắn được lĩnh giáo trọn vẹn những thái độ thất thường của người khác mà hiếm khi hắn gặp được.

Đâu đó xung quanh, đám người ám vệ lại đồng loạt lau mồ hôi. Có cho bọn họ mười cái mạng cũng không dám bất kính như thế với chủ tử. Thật muốn biết kết quả của tên nhóc này.

Long Thần Vũ khom người, nghiến răng hỏi: “Không trả lời?”

Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn hắn, rồi ra vẻ uể oải đứng dậy. Nàng khoanh tay trước ngực, ngước cổ nhìn Long Thần Vũ, bắt đầu giảng đạo lý:

“Vị đại ca này, huynh vậy là không được rồi, nói chuyện với người khác nên có sự tôn trọng. Đầu tiên, ta thật sự rất mỏi cổ khi nói chuyện với huynh.”

Vèo một tiếng, Thiên Tuyết vừa mới dứt câu đã thấy một hòn đá lớn ngay chân nàng, cũng không biết Long Thần Vũ ra tay thế nào. Tiếp đó nàng bị xách cổ đứng lên hòn đá.

Thiên Tuyết tức giận, chau mày:

“Thứ hai, huynh không được xách ta lên như thế”.

Lần này nàng đã ngang tầm với hắn, cũng trực diện nhìn vào mắt hắn, hùng dũng nói:

“Cuối cùng,ngay đến mặt nạ huynh cũng không tháo xuống, tại sao ta phải trả lời huynh?”.

Long Thần Vũ ánh mắt lóe lên tia sắc bén.

Thiên Tuyết đột nhiên rùng mình, nàng cảm thấy lạnh thấu xương, trong lòng hơi chột dạ, có phải nàng nói gì không đúng rồi không.

Đâu đó lại đồng loạt hít khí lạnh, nín thở. Lần này e là…lành ít dữ nhiều rồi. Chủ tử trước nay đều không tháo mặt nạ, cũng tối kỵ nhất là người khác nhắc đến điều này.

Không ngờ Long Thần Vũ lại lẳng lặng buông một chữ:

“Được”

Đám ám vệ há hốc miệng kinh ngạc, đưa ánh mắt ngưỡng mộ về phía Thiên Tuyết.

Chiếc mặt nạ bạc từ từ được tháo xuống.

Đến khi cả khuôn mặt lộ diện hoàn toàn, Thiên Tuyết trong lòng thảng thốt:

“Hắn…”

Nàng nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ nhắn chạm lên những đường tơ đỏ như máu, ngón tay trắng muốt nổi bật trên lớp da vằn vện. Từng đường từng đường vừa mảnh vừa đỏ chằng chịt như một bộ rễ cây; chúng tỏa khắp một bên má, chạy dài lên tận thái dương.

Liếc sang phần mặt còn lại, trơn bóng, đẹp đẽ, mỗi đường nét đều hoàn hảo không tì vết.

Khuôn mặt hắn dường như có một nửa thiên thần, một nửa ác quỷ giằng co lẫn nhau, bất phân thắng bại, vì vậy đành cùng nhau tồn tại song song. Vô cùng quỷ dị.

Chẳng trách hắn lúc nào cũng đeo mặt nạ. Dung nhan vì đâu lại bị hủy thế này?

Thiên Tuyết cảm thấy tiếc nuối thay cho hắn. Nam nhân đẹp như vậy, lại có một khiếm khuyết thật lớn. Nếu hắn ở thời không kia, chưa biết chừng có thể nhờ vào những phương pháp thẩm mỹ tiên tiến mà cải thiện diện mạo, có khi còn trở nên tuấn mỹ hơn người. Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.

Long Thần Vũ tùy ý để Thiên Tuyết chạm vào mặt mình, những ngón tay mềm mại khiến hắn dễ chịu. Ban đầu là hắn có cảm tình tốt với dung mạo của Thiên Tuyết, nhưng hiện tại hắn lại đặc biệt hứng thú với tính cách của nàng. Ít nhất là rất mới mẻ, kiểu cách nói chuyện đối với hắn cũng không hề kiêng dè.

Long Thần Vũ vì thế tò mò muốn biết tên nhóc nghịch ngợm này sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Hắn ung dung đợi chờ sự biến đổi, nhưng càng quan sát lại càng không thể thấy được những biểu hiện mà hắn nghĩ đến. Ánh mắt không hoảng hốt, không sợ hãi làm hắn chấn động. Đôi mắt trong veo chỉ thoáng hiện lên chút cảm xúc mà hắn không lý giải được.

Sau cùng Long Thần Vũ cảm thấy đã để cho người khác ngó nghiêng ngó dọc trên mặt mình quá lâu, liền đeo lên mặt nạ, rồi trầm trầm hỏi:

”Tên?”

Thiên Tuyết nghe vậy nhoẻn miệng cười:

“Thiên Bảo! Còn huynh?”

Nụ cười trong trẻo như làn gió xuân ấm áp khiến khí lạnh trong đáy mắt Thần Vũ dường như tan biến không chút dấu vết.

“Long Thần Vũ!”

”Vũ ca ca” – Thiên Tuyết chủ động nắm tay, sảng khoái chào hỏi.

Long Thần Vũ ngây người, lâu lắm hắn mới nghe có người gọi hắn như thế. Đã là chuyện của mười năm trước. Đáy mắt lại như phủ một tầng sương. Rồi hắn chợt nghĩ, nếu nàng ấy gặp lại hắn với khuôn mặt như hiện giờ, nàng ấy sẽ đối đãi với hắn như Thiên Bảo hay sẽ cảm thấy chán ghét?

“Có chán ghét khuôn mặt của ta không?” – Hắn gần như vô thức hỏi người đối diện, âm thanh như gió thoảng.

Lời nói lọt vào tai Thiên Tuyết lại chạy thẳng đến tận tim của nàng, nó khẽ nhói lên. Nam nhân cao cao tại thượng giây khắc này sao lại mang đến cho nàng cảm giác xót thương đến vậy. Không hẳn vì dung mạo của hắn, mà vì câu nói của hắn. Tuy chỉ là một câu nói cũng khiến nàng nhận ra hắn cơ bản là ngoài lạnh trong nóng, cũng không hiểu vì sao lại nghĩ rằng bản thân như nhìn thấy được nội tâm của hắn. Trống rỗng, cô đơn, còn có chút tuyệt vọng!

Thiên Tuyết nắm tay Long Thần Vũ, ánh mắt như dòng suối ấm áp nhu tình, miệng hơi mỉm cười, khẽ hỏi:

“Vậy huynh có cảm thấy chán ghét không?”

“Không!” – Long Thần Vũ lập tức trả lời. Vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát. Nửa phần mặt này hắn tự nguyện hy sinh chỉ để tìm ra một người. Người đó từ lâu đã cắm rễ trong trái tim hắn, đối với hắn quan trọng hơn tất thảy, huống hồ gì chỉ là việc bị hủy dung.

“Huynh không chán ghét là được” – Thiên Tuyết gật đầu nói.

Sóng mắt Long Thần Vũ khẽ động, ánh lên một tia ấm áp, có một dòng nước nóng phủ lên trái tim lạnh lẽo của hắn, len lỏi khắp các mạch máu khiến hắn rất dễ chịu, khóe miệng bất giác vẽ nên một đường cong nhẹ.

Ngữ khí theo đó cũng ôn nhu rất nhiều: “Ta đưa đệ về”.

~~~

Lại nói đến một nơi khác, gọi là Chiêu Cung, vị trí địa lý cũng gần giống với Thiên Xuyên Cốc, nằm ở biên giới của hai nước Thiên Quốc và Long Quốc. Nơi đây địa thế hiểm trở, núi cao trùng điệp, là lãnh địa của Chiêu Linh giáo.

Một giáo phái màtiếng tăm của nó vang danh thiên hạ. Nhắc đến Chiêu Linh Giáo không kẻ nào không biết, thế lực của nó khiến cho bất kỳ bang phái hắc bạch nào cũng đều phải kiêng dè ít nhất vài ba phần.

Chiêu Linh Giáo trong chính có tà, trong tà có chính, thần bí vô cùng. Nó có mặt ở khắp nơi, giết người cứu người đều làm, hữu ý có, vô tình có, chính là làm việc không có nguyên tắc, rất tùy ý, khiến cho giang hồ không ít lần dậy sóng

Vị giáo chủ của Chiêu Linh Giáo cũng là một nhân vật mà giới võ lâm vô cùng hiếu kỳ, bởi lẽ người này trước giờ chưa từng lộ diện.

Trong chính điện của Chiêu Cung, một nam nhân toàn thân huyền y đang ung dung ngồi trên bảo tọa, phượng mâu đen kịt hướng xuống phía dưới, chậm rãi lên tiếng:

“Thoát rồi?”

Hắc y nhân nãy giờ bẩm báo xong sự việc vẫn đang đứng chờ chủ tử phán xét, vừa nghe âm thanh từ phía trên ập đến liền vội vàng quỳ sụp xuống, đầu cúi sát đất:

“Thuộc hạ đáng chết!”

“Ra ngoài. Chịu hình năm mươi trượng”.

Hắc y nhân nghe vậy trong lòng sửng sốt, đầu rụt rè ngẩng lên, giọng nói có chút không tin:

“Giáo chủ!”

“Lần sau ngươi còn không hoàn thành thì tự mình kết liễu đi” – Nam nhân lại nhàn nhã phun ra một câu.

“Đạ tạ giáo chủ không giết” – Hắc y nhân dập đầu, khẽ thở nhẹ, rồi nhanh chóng rời khỏi.

Nam nhân lại liếc sang thuộc hạ thân tín – Diệp Phi – phân phó:

“Cho người đưa thư đến vị phu nhân đó, nói Chiêu Linh Giáo không nhận vụ này”.

Diệp Phi nhanh chóng nhận mệnh. Hắn vốn dĩ đã sắp xếp xong mọi chuyện, chỉ cần ra hiệu cho đám thuộc hạ, tức khắc mọi việc sẽ tiến hành nhanh chóng.

“Giáo chủ, kết quả hôm nay dường như nằm trong dự liệu của người?” – Diệp Phi không nhịn được hỏi một câu.

Nam nhân nhướn mắt nhìn Diệp Phi, như cười như không, ra hiệu cho hắn tiếp tục.

“Thứ lỗi thuộc hạ nhiều chuyện, nếu người thật sự muốn đối phó với hắn thì cũng sẽ không phái đi lực lượng tương quan như thế”.

“Hắn khiến ta rất có hứng thú, ta chẳng qua chỉ muốn xem thực lực của hắn đến đâu, quả nhiên không khiến ta thất vọng. Người này ta nhất định sẽ kết giao. Hơn nữa, nếu thật sự muốn giết hắn, e rằng ta cũng tổn thất không ít đâu”.

Còn đang bàn chuyện với Diệp Phi, thì bên ngoài có người tiến vào bẩm báo:

“Giáo chủ! Có một cô nương cầm theo lệnh bài Thượng Linh nói muốn gặp trực tiếp ngài.”

Diệp Phi cầm tới lệnh bài, vô cùng ngạc nhiên, lệnh bài Thượng Linh chỉ những nhân vật đặc biệt quyền cao chức trọng trong giáo mới có, tại sao lại ở trong tay một cô nương. Hắn cẩn trọng đưa lệnh bài cho nam nhân.

Nam nhân nhìn qua lệnh bài, ánh mắt lóe lên một tia khó hiểu, mày chau lại: “Cô nương?”

“Dạ. Thuộc hạ nhìn thấy lệnh bài Thượng Linh, không dám chậm trễ, liền vào thông báo”.

“Mau cho vào”.

Rất nhanh, nam nhân nhìn thấy một tiểu cô nương, chỉ khoảng mười mấy tuổi, mặc một bộ y phục vàng nhạt, thanh thoát, xinh đẹp tựa như hoa như ngọc tiến vào.

“Huynh là Mạc Ngọc Hàn !”

“Vô lễ, lại gọi thẳng tên của giáo chủ!” – Diệp Phi lần đầu thấy có người to gan như vậy liền lớn tiếng trách mắng.

Ngọc Hàn khẽ giơ tay ra hiệu cho Diệp Phi, sau đó nhìn xuống tiểu nữ tử phía dưới:

“Muội là Nhiên Thanh?”

“Nhiên Thanh bái kiến sư huynh!”

Quả nhiên là tiểu sư muội của hắn, Mạc Ngọc Hàn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Nhiên Thanh, trước đó hắn đã đặc biệt nhờ sư phụ chuyển tới tiểu sư muội lệnh bài Thượng Linh, phòng khi có việc quan trọng cần tìm hắn.

“Tại sao lại đến tìm ta….không lẽ…. Tuyết Nhi xảy ra chuyện?”

Nhiên Thanh đáng thương vừa khóc vừa kể lể sự tình, từng câu từng đoạn cứ ngắt quãng trong dòng nước mắt. Không ngờ tiểu thư thật sự bỏ rơi nàng, khiến nàng cuống cuồng lo lắng tìm kiếm khắp Thiên Xuyên Cốc mà vẫn biệt tăm biệt tích.

Nhiên Thanh vô cùng thương tâm, khóc đến đầm đìa cả mặt. Khiến cho hai tên nam nhân, một thân là giáo chủ, một là cận vệ phải vô cùng khó khăn để lắng nghe, từ vị trí phía trên dần dần dịch chuyển xuống dưới, khoảng cách đối với tiểu cô nương càng lúc càng rút ngắn.

Sau bao nỗ lực cuối cùng Mạc Ngọc Hàn cũng kết nối được toàn bộ thông tin liền hướng Nhiên Thanh xác định lại:

“Vậy là Tuyết Nhi đã rời khỏi Thiên Xuyên Cốc?”.

“Đúng đúng đúng” – Nhiên Thanh gật đầu như bổ tỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nước mắt làm cho ướt nhòe.

Mạc Ngọc Hàn ra hiệu Diệp Phi đưa đến một chiếc khăn cho Nhiên Thanh rồi tiếp tục hỏi:

“Chẳng phải Tuyết Nhi không biết lối ra à? Sao có thể?”

“Tiểu thư thông minh như vậy, chắc chắn tìm được rồi. Mặc dù muội không biết bằng cách nào, nhưng tỷ ấy đã không còn ở Thiên Xuyên Cốc nữa. Sư phụ từng căn dặn muội kỹ càng, bên ngoài nhiều người xấu như vậy, tiểu thư không chịu nghe lời muội, lại tự xuất cốc.” – Nhiên Thanh gấp gáp, càng nói trong lòng lại càng như có lửa đốt – “Nếu tiểu thư có việc gì, muội cũng sẽ không sống nổi đâu”.

Mạc Ngọc Hàn thấy Nhiên Thanh khuôn mặt vì lo lắng đã dúm dó đến thảm thương, vội trấn an:

“Muội bình tâm lại, ta sẽ phái người lập tức đi tìm muội ấy. Hơn nữa, Tuyết Nhi đã có bản lĩnh xuất cốc thì ắt sẽ biết tự bảo vệ mình. Thế này đi, gần Thiên Xuyên Cốc là Đông Ninh Thành, ta sẽ cùng muội đến Đông Ninh Thành tìm thử một lượt”.

Mạc Ngọc Hàn, Nhiên Thanh lập tức đến Đông Ninh Thành. Hai người tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy Thiên Tuyết. Đến khi ghé qua hồ Hà Tiên thì Nhiên Thanh đột nhiên phát hiện chiếc quạt giấy rơi bên bờ hồ.

Nàng thấp thỏm nhặt lên, trống ngực đập liên hồi, không phải của tiểu thư chứ?

Mở chiếc quạt giấy, một vài hình ảnh nhỏ mà tự tay Thiên Tuyết vẽ lên đập vào mắt Nhiên Thanh, nàng hốt hoảng gập chiếc quạt, nhìn quanh quất.

“Tỷ ấy nhất định đã đến đây”.

Mạc Ngọc Hàn nghe vậy trong lòng khẽ động, hắn cùng Nhiên Thanh cẩn thận tìm kiếm khắp hồ Hà Tiên và vùng lân cận nhưng vẫn không có thu hoạch gì, cuối cùng đành trở về Chiêu Cung.

“Đưa ngay đến đây một họa sư giỏi” – Mạc Ngọc Hàn nhanh chóng phân phó.

Diệp Phi nhận mệnh liền vội vã đi ngay, trong vòng một khắc sau đã đưa người về.

Mạc Ngọc Hàn hài lòng, tiến đến chỗ Nhiên Thanh, khẽ vỗ nhẹ vai nàng:

“Tạm thời muội cứ ở đây cùng ta tìm kiếm Tuyết Nhi, bây giờ muội giúp ông ấy tả lại nét mặt của Tuyết Nhi, như vậy việc tìm người sẽ dễ dàng hơn”.

Nói rồi lệnh cho Diệp Phi đưa Nhiên Thanh cùng họa sư đến phòng khách. Còn bản thân thì quay trở lại bảo tọa, cho gọi tên thuộc hạ lúc nãy vừa bị đánh năm mươi trượng, hắn chính là thủ lĩnh của đám người đã tiến hành thích sát Long Thần Vũ ở hồ Hà Tiên.

Tên thuộc hạ vừa nhìn thấy chủ nhân, một thân uy nghi lại tản mác khí lạnh quanh người, hắn liền run rẩy, trong lòng không hiểu rốt cuộc lại làm sai chuyện gì. Mặc cho vết thương vẫn còn đau nhức, vội vàng quỳ gối cúi đầu.

“Tham kiến Giáo Chủ”.

Mạc Ngọc Hàn gương mặt đen kịt, trầm giọng hỏi:

“Hôm nay lúc giao đấu ngươi có thấy tiểu cô nương nào đứng gần khu vực đó không?”

“Bẩm giáo chủ, thuộc hạ không thấy bất kỳ tiểu cô nương nào gần đó” – Hắc y nhân ngẩn người, hắn đi thích sát nào phải đi ngắm nữ nhân, giáo chủ vì đâu lại hỏi thế, nhưng cũng không dám nghĩ nhiều, thành thật trả lời.

“Có làm những người gần đó bị thương không?”

“Giáo chủ minh giám, bọn thuộc hạ tuyệt đối không dám làm trái lời giáo chủ, tổn hại đến người vô tội” – Hắc y nhân rối rít thanh minh, chỉ sợ có gì sai sót, cái mạng của hắn sẽ chẳng thể giữ nổi.

Mạc Ngọc Hàn thở dài, phẩy tay cho hắc y nhân lui xuống. Lúc sư phụ giao phó cho hắn có nói qua, ông chỉ muốn phòng xa một chút cho yên tâm vì sợ có chuyện vạn nhất xảy ra. Nói hắn không cần canh cánh trong lòng bởi khả năng Tuyết Nhi xuất cốc rất thấp. Sơn môn của Thiên Xuyên Cốc ngoài sư phụ cũng chỉ có Nhiên Thanh có thể mở nó. Nhiên Thanh đã quỳ trước mặt sư phụ lập lời thề, dù thế nào cũng sẽ không mở Sơn môn để Tuyết Nhi ra ngoài. Không ngờ chuyện vạn nhất mà sư phụ nói lại đến nhanh như vậy.

Mạc Ngọc Hàn mày kiếm nhíu lại, ánh mắt như hắc thạch loang loáng ẩn hiện tia lo lắng. Nếu quả thật Tuyết Nhi ngay tại đó gặp trận giao đấu, không biết sẽ sợ hãi mà bỏ đi đâu rồi. Hắn tuyệt đối phải nhanh chóng tìm ra người hơn nữa còn đảm bảo nàng không chút sứt mẻ. Nếu không,thứ nhấtchỉ e không có lời nào để giải thích với sư phụ, thứ hai là trong tay Tuyết Nhi còn có lệnh bài tối thượng của Chiêu Linh giáo. Hắn tuyệt đối không để cho người và vật rơi khỏi tầm tay.

“Giáo chủ! Có tin tức về chiếc vòng!” – Diệp Phi gấp gáp vào bẩm báo.

Mạc Ngọc Hàn kích động ngồi bật dậy:

“Nói!”

“Có một vị thương nhân ở Viên Đảo nói rằng hắn biết lai lịch của nó”.

“Viên Đảo? Không phải là một đảo nhỏ xa xôi, nằm tách rời với các nước khác sao? Thương nhân ấy đâu?”

“Ông ấy có chuyện gấp nên đã nhanh chóng trở về Viên Đảo. Thuộc hạ cũng không tiện giữ lại, sợ gây thị phi”.

“Ông ta nói thế nào?”

“Vị thương nhân này nói mẫu chất liệu mà chúng ta đưa cho ông ấy xem là một chất liệu tơ đặc biệt chỉ có ở Viên Đảo, hơn nữa còn là sở hữu riêng của gia tộc, rất quý hiếm. Hai mươi mấy năm về trước ông ấy đi làm ăn buôn bán vô tình gặp nạn, may được hoàng đế Long Quốc cứu giúp bèn đem ba chiếc vòng tay làm từ chất liệu tơ này tặng lại cho hoàng đế. Ông ấy khẳng định trên đời này ngoại trừ Viên Đảo ra thì cũng chỉ có ba chiếc vòng có chất liệu này xuất hiện ở nơi khác. Họa tiết trên chiếc vòng tay cũng do thủ pháp đặc biệt ở Viên Đảo tạo nên. Ông ấy còn vẽ lại họa tiết này cho chúng ta, ngài xem!”

Diệp Phi đưa mảnh giấy có vẽ hoa văn cho Mạc Ngọc Hàn.

Mắt Mạc Ngọc Hàn lập tức mở lớn, tay hắn run lên, cảm giác nhiều năm ròng rã tưởng chừng không bao giờ có được chút manh mối nào thì bây giờ nó lại xuất hiện trước mặt hắn, trong lòng kích động tột cùng. Họa tiết này hắn từ nhỏ đã ngắm nghía đến thuộc nằm lòng, quả nhiên không sai.

Năm hắn tám tuổi cha mẹ vì không đủ tiền trả nợ đã bị người ta đánh chết. Lúc hấp hối mới nói với hắn, họ không phải là cha mẹ ruột của hắn. Họ nhận hắn từ tay một lão nương, trên người hắn lúc đó chỉ có chiếc vòng tay. Mạc Ngọc Hàn luôn có một dự cảm mãnh liệt rằng chiếc vòng sẽ cho hắn biết thân thế của hắn, cha mẹ ruột của hắn. Vì vậy nhiều năm nay hắn luôn phái người thăm dò khắp nơi. Nếu theo lời thương nhân Viên Đảo nói, thì chiếc vòng chỉ có thể từ hoàng cung Long quốc mà ra? Chẳng lẽ hắn với Long Quốc có mối liên quan?

Đã vậy, hắn càng phải đặc biệt kết giao với Long Thần Vũ.

Truyện Chữ Hay