Chương
Mặt Sẹo sầm mặt, mất mát nói: “Chết hơn hai ngươi người, còn có rất nhiều người bị thương”.
“Cấp cho gia đình mỗi người chết năm trăm ngàn tệ làm phí an ủi, người bị thương hai trăm ngàn, các anh em còn lại mỗi người một trăm ngàn. Vào sinh ra tử cùng Lôi Tuấn này, mạng của mọi người rất đáng trân trọng!”
Nói xong, Lôi Tuấn quay sang Mặt Sẹo, nhẹ gật đầu.
Mặt Sẹo sững sờ.
Hắn vào sinh ra tử nhiều năm, thủ hạ phần lớn là những người cơ khổ, không nơi nương tựa, tuy nhìn bề ngoài bọn họ rất oai phong, nhưng thực chất luôn bị người khác xem thường. Trong mắt kẻ có tiền thật sự, bọn họ chỉ là con sâu cái kiến.
Hôm nay đi theo Lôi Tuấn, tuy rằng tổn thất thê thảm nhưng lại được bù đắp đầy đủ.
Năm trăm ngàn là gì?
Hai trăm ngàn là như thế nào?
Không bị thương cũng được một trăm ngàn!
Sau khi phát số tiền kia, hẳn là danh tiếng của Mặt Sẹo sẽ càng thêm vang dội.
Thiên Vương Thần Điện quả là giàu có, võ lực và tài lực đều khiến người sợ hãi.
Đoàn xe chạy nhanh như bay, thoáng chốc đã tiến vào thành phố.
Lôi Tuấn không thể về nhà, anh cùng Mặt Sẹo chạy thẳng đến dinh thự Vàng.
Ở cái đất Hương Giang này, người duy nhất anh tin tưởng chỉ có Kim Bưu.
Mặt Sẹo căn dặn trợ thủ thu xếp cho các anh em bị thương và đã chết, sau đó tự mình lái xe đưa Lôi Tuấn đi.
Dinh thự Vàng nằm bên bờ vực, to lớn như một tòa thành.
Trước quảng trường có một hàng xe đỗ lại.
Còn có hai chiếc trực thăng, cánh quạt đã ngừng quay.
Hai đội ngũ với hơn hai mươi người đứng trong gió chờ đợi.
Lôi Tuấn vừa đến, cả bọn lập tức chạy ra nghênh đón.
Bắc Thiên Vương Hồ Mị Nhi nhanh chân bước đến mở cửa.
Ngô Bân của sở tác chiến lập tức đuổi theo sau cô ta với vẻ hoang mang, lo lắng.
Ông chủ Kim Bưu khoác áo khoác ngoài, vọt tới, nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
“Anh Tuấn, anh bị thương à?”
Lôi Tuấn bước xuống xe, người anh toàn là máu, thấy vậy, Hồ Mị Nhi có hơi hoảng.
“Yên tâm, tôi không sao!”
Lôi Tuấn ôm chặt Tiểu Niệm, bình tĩnh nói.
“Thuộc hạ đáng chết, đã để anh Tuấn đích thân mạo hiểm, tôi xin bằng lòng chịu phạt!”
Hồ Mị Nhi đột nhiên quỳ sụp xuống, cô ta thật sự rất hối hận. Với tư cách là Bắc Thiên Vương, cô ta lại để Điện Chủ tự mình ra trận trong khi còn chưa nắm rõ tình hình, khi cô ta biết được mọi chuyện thì đã trễ rồi.
Nếu ba vị Thiên Vương khác biết chuyện, nhất định sẽ trách cứ cô ta.
Hồ Mị Nhi hận bản thân đã không bảo vệ Điện Chủ thật tốt.
“Đứng dậy đi, chuyện này không thể trách cô!”
Lôi Tuấn thờ ơ nói, sau đó nhấc chân đi về phía trước.
Ngô Bân muốn nói lại thôi, bởi vì ông ta thấy được sát khí trong mắt Lôi Tuấn, với tư các là lãnh đạo cấp cao của sở tác chiến, đương nhiên ông ta biết rõ chuyện xảy ra đêm nay ở câu lạc bộ Hắc Long. Lúc này, chỉ cần nói sai một câu, e là vạn kiếp bất phục.
“Anh Tuấn, anh ổn chứ?”
Kim Bưu xông lại, lo lắng hỏi.
“Bàn Tử, mấy… cô bé kia đâu?”, Lôi Tuấn vừa đi vừa hỏi.
“Anh Tuấn an tâm, đều được thu xếp trong bệnh viện tư nhân của tôi rồi!”, Kim Bưu vội đáp.
“Bọn trẻ sao rồi?”
“Không có gì đáng ngại, chỉ là sợ hãi quá độ mà thôi, còn bị đói nữa, tôi đã phái nhân viên y tế chuyên nghiệp nhất túc trực trông nom, nhất định sẽ săn sóc bọn trẻ thật tốt!”, “Làm phiền cậu rồi!”
Lôi Tuấn dẫn theo đám người tiến vào sảnh biệt thự.
Cùng vào với anh chỉ có Kim Bưu, Hồ Mị Nhi, Ngô Bân và Mặt Sẹo.
Những người khác phải đợi ngoài cửa.