Chương
Trước khi mảnh kính vỡ đầu tiên rơi xuống, anh đã giơ tay trái ra ôm cô bé vào lòng.
Chân phải của anh giẫm lên cổ Long Nha.
“A!”
Hai người phụ nữ thất thanh hét lớn.
Lôi Tuấn hai bên hai đấm.
Hai người phụ nữ bị đánh bay ra xa, đập vào hai bên tường, sau đó trượt xuống đất, chết ngay tại chỗ.
“Mày là ai?”
Long Nha nằm trên giường, hoảng loạn hỏi.
“Người muốn lấy mạng mày”.
Lôi Tuấn ôm lấy bé gái, nhảy xuống giường.
Đồng thời lúc này, một cánh tay của Long Nha đã bị đứt lìa.
Long Nha không nhìn thấy đối thủ đã ra tay như thế nào, khi hắn ta cảm thấy đau thì cánh tay còn lại cũng đã biến mất.
Tiếng kêu thảm thiết!
Sớm đã không ích gì.
Cô bé được Lôi Tuấn ôm trong lòng, anh cố ý che chắn hai mắt của cô bé lại.
“Người đâu…”
Long Nha giờ đã tàn phế, hắn ta còn chưa kịp kêu người đến thì tiếng kêu thảm lại vang lên.
Có tiếng xương gãy giòn giã trên hai chân của hắn ta.
Lôi Tuấn dùng tay trái của mình bẻ gãy hai chân của Long Nha.
Long Nha chết dở sống dở.
Lôi Tuấn sẽ không để hắn ta chết, anh muốn khiến hắn ta phải chịu đủ cảm giác hành hạ.
Ngoài cửa, thấp thoáng bóng người mặc áo trắng.
Một cặp song sinh nhanh chóng xông vào.
Nhưng bọn họ còn chưa đứng vững, thì đã có hai cú đấm đang đợi bọn họ… Hai kẻ được gọi là cao thủ, trong nháy mắt đã bị hai cú đấm giáng thẳng vào đầu, tắt thở tại chỗ.
Dưới tầng một, vô cùng hỗn loạn.
Người của mặt sẹo đang liều mạng tiêu diệt thuộc hạ của Long Nha.
Tiếng súng nổ rền trời, đây chính là một trận chiến sinh tử.
Lôi Tuấn đưa tay đóng cửa phòng.
Anh ôm cô bé vào một góc khuất, nhẹ nhàng đặt xuống, dùng thân hình cao lớn che chắn thảm cảnh phía sau, bảo đảm sẽ không để cô bé nhìn thấy.
Cô bé ngồi trong góc, chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây ngốc nhìn Lôi Tuấn.
“Bố!”, cô bé đột nhiên kêu lên.
“Hả?”
Lôi Tuấn cố gắng nặn ra một nụ cười, hỏi: “Cô bé, cháu quen chú sao?”
“Chú là bố cháu”.
“Tại sao? Sao cháu lại gọi chú là bố?”
“Chú chính là bố cháu, bố…”
Cô bé đột nhiên hét lên một tiếng, nhào lên ôm lấy cổ Lôi Tuấn, òa khóc nức nở.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên vai Lôi Tuấn.
Cả người Lôi Tuấn khẽ run lên, cảm giác này vô cùng kỳ lạ.
Thậm chí anh còn bắt đầu hoảng sợ, tại sao, tại sao?
Tại sao một cô bé trông có vẻ quen quen lại gọi anh là bố?
Sau khi bố của Lôi Tuấn mất, trên đời này anh đã không còn người thân nào nữa.
Cô bé này, rốt cuộc là ai?
“Cục cưng à, ngoan, đừng khóc nữa”.
Lôi Tuấn lại kéo cô bé vào góc tường, nhìn đôi mắt ngấn lệ kia, cố gắng kiềm chế nỗi buồn trong lòng, hỏi: “Tại sao cháu lại gọi chú là bố?”
“Chú chính là bố cháu”.
Giọng của cô bé tràn đầy khát vọng.