“Các người là ai?”, Lôi Tuấn lớn tiếng hỏi.
“Bớt lo chuyện bao đồng”.
Người đàn ông đang bế bé gái tức giận quát, sau đó nhảy lên xe ngồi.
“Vị đại ca này”.
Người đàn ông còn lại cười nói: “Bé nhà tôi đi lạc, vừa tìm lại được, cảm ơn nhé!”
Hắn ta nói xong cũng lên xe ngồi rồi đóng cửa cái rầm.
Chiếc xe dần chuyển động… Lúc này, cô bé kia đang đứng trên ghế sau của chiếc xe, liều mạng vẫy tay với Lôi Tuấn qua lớp kính.
Miệng cô bé đang nói gì đó, nhưng Lôi Tuấn lại không nghe rõ.
Anh mơ hồ cảm thấy cô bé đang hét lên chữ kia…giống như…bố?
“Anh Lôi?”
Đột nhiên có một chiếc siêu xe dừng lại bên cạnh Lôi Tuấn.
Trong chiếc xe mui trần, là một cô gái trẻ đeo kính râm.
“Ấy, là anh thật này!”, cô gái lại thốt lên.
“Cô là?”, Lôi Tuấn vô thức hỏi.
“Tôi là Kim Ngọc Đa, tối qua chúng ta có gặp nhau”.
Cô gái mỉm cười nói với Lôi Tuấn, sau đó tinh nghịch le lưỡi ra cười đùa.
“Kim Ngọc Đa?”
Lôi Tuấn nhớ ra rồi, cô gái này là em gái của Kim Bưu.
Ngay sau đó, Lôi Tuấn vội vàng nhảy lên xe.
“Anh làm gì thế, muốn bao tôi à?”, Kim Ngọc Đa cười nói.
“Lái xe đi, đuổi theo chiếc xe phía trước”, Lôi Tuấn nghiêm túc nói.
Lúc này con chó đen cũng đã nhảy lên xe.
“Sao vậy, vợ anh có trong xe đó à?”, Kim Ngọc Đa cười xấu xa nói.
“Nếu cô còn không lái xe thì tôi vứt cô xuống đấy”.
Lôi Tuấn nói xong, lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại.
“Tôn Hạo, tôi là Lôi Tuấn”.
“Là em rể sao, xin cậu dặn dò”.
Tôn Hạo đột nhiên nhận được điện thoại của Lôi Tuấn, hắn ta vô cùng bất ngờ.
“Không phải anh muốn khôi phục chức vụ sao, giúp tôi làm một chuyện”.
“Thật ư, cậu nói đi”.
“Giúp tôi điều tra biển số xe: “A!
…”
Lúc này, người đầu tiên mà Lôi Tuấn nghĩ đến chính là Tôn Hạo.
Mặc dù Tôn Hạo bị cách chức rồi, nhưng tốt xấu gì cũng là cảnh sát lâu năm ở đây, những chuyện điều tra như thế này, hắn ta chắc chắn rất giỏi.
Quả nhiên… Không bao lâu sau, Tôn Hạo đã gọi điện thoại lại.
“Em rể, tìm được rồi”.
“Nhanh nói đi”.
“Chiếc xe đó có đăng ký, thuộc bãi phế liệu Thành Nam”.
“Được, tôi biết rồi!”
Lôi Tuấn cúp điện thoại, lập tức gọi điện thoại cho mặt sẹo.
“Anh Tuấn”, mặt sẹo nhanh chóng nghe máy.
“Dẫn theo người đến bãi phế liệu Thành Nam”.
“Rõ”.
“Nhanh lên”.
Lôi Tuấn lại cúp điện thoại.
“Anh nhìn tôi làm gì?”, Kim Ngọc Đa đang lái xe, bất giác hỏi.
“Xe của cô là siêu xe đấy, có thể lái nhanh hơn được không?”
“Tôi vừa mới nhận bằng lái xe”, Kim Ngọc Đa oan ức đáp.
“Nếu như mất dấu, tôi không tha cho cô đâu”.