“Anh…”
Tôn Hạo xấu hổ: “Em rể à, đừng trêu chọc anh nữa, xin em đấy, giúp anh với!”
“Tôi không có rảnh!”
Lôi Tuấn kéo Thương Lam đi thẳng lên lầu, đầu cũng không ngoái lại.
“Tiêu rồi, thế là hết rồi!”, Tôn Hạo than thở ngồi phịch xuống.
Hắn là Đội trưởng đội cảnh sát, nên mới được nhà họ Tần coi trọng như vậy.
Bây giờ cả việc làm cũng chẳng còn, ngày thường hắn làm mất lòng không ít người, sau này tìm việc làm là cả vấn đề.
“Mỹ Ngọc à!”
Trương Quế Trân ngược lại rất bình tĩnh, bà ta gọi con gái đến gần: “Mặc dù nhà họ Tần đã bắt được dự án rất lớn lần này, nhưng về lâu về dài chỉ như thế vẫn chưa đủ, nếu nhà ta muốn trở thành gia tộc hàng đầu, con muốn một bước lên tiên thì cơ hội duy nhất là phải tóm lấy Lôi Tuấn cho bằng được”.
“Con biết mà mẹ”.
Tần Mỹ Ngọc phe phẩy lọn tóc cười duyên: “Không có thằng đàn ông nào không hám của lạ cả”.
“Lôi Tuấn không phải loại đàn ông tầm thường, huống hồ Thương Lam rất xinh đẹp”, Tần Mỹ Kiều nói thẳng.
“Chị cả à, chị chẳng biết gì hết, hai đứa nó tới giờ này vẫn chưa ngủ với nhau đâu”.
“Không phải chứ?”
“Thật đấy, Thương Lam luôn giữ mình, nhưng mà con nhỏ đó hết cơ hội rồi”.
Tần Mỹ Ngọc tự tin nói: “Nói về việc đối phó với đàn ông, Tần Mỹ Ngọc này mới gọi là chuyên nghiệp”.
… “Lôi Tuấn, rốt cuộc anh là ai?”
Trên giường, Thương Lam mặc một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt, trên môi là nụ cười quyến rũ.
Lôi Tuấn vừa tắm rửa xong, quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm, nhất thời có hơi thất thần.
Thương Lam, đẹp vô cùng đẹp!
Đẹp đến nỗi khiến người khác khó lòng kềm chế!
Cũng chính vì anh là Lôi Tuấn nên mới có thể kềm chế suốt ba năm trời.
Chẳng trách đám cậu ấm kia thèm đến chảy dãi ròng ròng.
Vào lúc này, người đàn ông nào có thể nhịn được trước một Thương Lam như thế?
“Anh là ai à? Anh là chồng em chứ là ai!”, Lôi Tuấn cười khó hiểu.
“Bớt giỡn”.
Thương Lam nói: “Đừng nói với em rằng ông chủ Kim và sĩ quan Ngô kia cũng là chiến hữu của anh đấy!”
“Cái này… Còn không phải sao?”
“Anh nghiêm túc chút được không?”
“Chúng ta làm chuyện đại sự trước nha!”
“Chuyện đại sự gì?”
“Em hứa với anh rồi mà, lấy được hồ sơ mời thầu sẽ cho anh ngủ với em”.
Lôi Tuấn vừa dứt lời lập tức nhào tới, nhảy tót lên giường.
“Anh làm gì vậy?”, Thương Lam giật mình kêu lên.
“Làm gì? Ha ha ha ha…”
Lôi Tuấn cười tà: “Ba năm, ba năm rồi… Là chồng hợp pháp của Thương Lam, lẽ ra anh phải làm chuyện đương nhiên này từ lâu rồi mới đúng.
Đêm nay anh muốn bù lại hết những gì đã nhịn suốt ba năm qua!”
“Anh… anh… đồ vô lại”, Thương Lam đỏ mặt tía tai.
“Hây!!”
Lôi Tuấn đột ngột vung hai tay lên, khăn tắm trên người không cánh mà bay.
“Trời ơi, anh…”, Thương Lam kinh ngạc kêu lên.
“Tin anh đi, em sẽ thích cho mà xem”.
Lôi Tuấn gầm lên, xong lao đến như hổ đói vồ mồi.
Suốt một đêm dài.
Chó nhà họ Tần sủa suốt cả đêm!
… Sóng gió qua đi, Thương Lam giật mình tỉnh giấc.
Cô lười biếng duỗi thắt lưng, nhìn Lôi Tuấn vẫn đang ngủ say trên giường, ánh nắng ấm áp nhảy nhót lên cơ thể.