Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

chương 26: lấy dao đến!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Anh Lôi nói đùa, lúc trước chỉ là hiểu lầm mà thôi!”

“Chúng ta là bạn học mà, chỉ đùa thôi!”

Đôi trai gái xấu xa kia thấy tình hình không tốt bắt đầu chuyển sang nói ngọt.

Bất kể Lôi Tuấn là ai, chỉ cần nhìn tình huống vừa rồi thì đây chắc chắn không phải người mà bọn họ có thể chọc vào.

“Muộn rồi!”

Lôi Tuấn quay đầu nhìn Thương Lam nói: “Bà xã, có phải lúc trước anh nói chuyện khiêm tốn quá đúng không?”

“Đúng vậy, ông xã!”

Thương Lam đáp, vẻ mặt cô sáng bừng.

“Vậy thì bắt đầu đi!”

Đột nhiên, Lôi Tuấn quay đầu nhìn ra cửa và nói: “Mặt sẹo!”

“Đến ngay đây!”

Đại ca xã hội đen của thành Hương Giang lập tức xông vào phòng.

Ngay sau đó, ngoài cửa xuất hiện hơn mười người thổi kèn.

“Tiểu Đao Hương Giang bái kiến anh Tuấn!”

Mặt sẹo bỗng kích động quỳ một chân xuống đất.

Cứ nói đùa, vị trước mắt này là người của Thiên Vương Thần Điện đấy

Cho đến bây giờ, mặt sẹo cũng không dám đối mặt với thân phận thật sự của Lôi Tuấn, việc này quả thật đáng sợ.

Im lặng!

Một phút bình tĩnh trôi qua.

“Các anh em, đứng lên rồi nói!”

Lôi Tuấn ngồi tựa trên ghế, tiện tay đốt một điếu thuốc.

“Rõ!”

Mặt sẹo lập tức đứng dậy, cung kính bước đến bên cạnh Lôi Tuấn.

Toàn trường khiếp sợ!

Tất cả mọi người đều đã từng suy đoán mối quan hệ giữa mặt sẹo và Lôi Tuấn, thậm chí có người còn cho rằng Lôi Tuấn là tay sai của mặt sẹo.

Thế nhưng nhìn tình hình hiện tại.

Mặt sẹo – một nhân vật hô mưa gọi gió trong thế giới ngầm ở thành Hương Giang vậy mà lại quỳ lạy Lôi Tuấn?

Chẳng lẽ Lôi Tuấn là ông trùm đứng sau màn?

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Dương Phong, Mino, A Thất cùng quỳ xuống.

Muốn nói tiền, Dương Phong không hề thua kém ai, nói gì đi nữa hắn ta cũng là cậu chủ của một gia tộc hạng hai.

Thế nhưng khi đối mặt với mặt sẹo, bọn họ quả thật không có can đảm phản kháng.

“Vả miệng!”, Lôi Tuấn thản nhiên nói.

“Người đâu, đánh cho tao!”, mặt sẹo lập tức kêu đám đàn em.

Kế tiếp là một loạt âm thanh vang dội.

Phút chốc, mũi ba người kia đổ máu.

Mino kêu gào thảm thiết xin tha, Dương Phong và A Thất cũng bị đánh đến mức mất tiếng.

Những người từng nói xằng bậy về Thương Lam đều nấp ở góc khuất, không dám lên tiếng.

Dù bọn họ không dính líu đến chuyện này nhưng cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa choáng váng, thỉnh thoảng còn trộm nhìn Lôi Tuấn một cái.

“Anh Tuấn!”

Thương Lam nhẹ nhàng kéo tay Lôi Tuấn, lòng bàn tay cô đã đổ đầy mồ hôi.

Hận thì hận, thế nhưng cô đã quen với cảm giác bị người khác khinh thường, trong tình huống còn chưa biết rõ thân phận thật sự của chồng mình, mà lại được đối đãi “long trọng” như vậy, quả thật khiến cô cảm thấy rất bối rối.

“Tiếp tục đánh!”

Lôi Tuấn nắm tay vợ của mình, lạnh lùng nói.

“Đánh mạnh lên cho tao, đánh đến chết, má nó, tụi mày mù à, dám chọc vào anh Tuấn!”

Đối với mặt sẹo, hắn đã quen làm những việc kiểu này, vừa khéo hôm nay có cơ hội thể hiện.

“Đừng đánh nữa, á…á…á…”, Mino hét thảm.

“Thương Lam cứu tôi, cứu mạng!”, Dương Phong còn thảm hại hơn.

“Tôi…”

A Thất còn chưa kịp nói thì đã bị ai đó đập một chiếc giày vào miệng.

Ba cái tên lãnh nhiệm vụ đánh người kia vậy mà đều dùng đế giày để “chấp hành nhiệm vụ”.

“Anh Tuấn, được rồi!”, Thương Lam lại lần nữa khuyên nhủ.

“Không được!”

Ánh mắt Lôi Tuấn cao ngạo, giọng anh lạnh lùng: “Anh đã nói rồi, bây giờ là chuyện của anh, dám khi dễ vợ anh à? Không dễ bỏ qua vậy đâu, mặt sẹo…”

“Có!”, mặt sẹo lập tức đáp lời.

“Theo ý của cậu, nhục mạ vợ tôi phải bị trừng phạt như thế nào?”, Lôi Tuấn cười nhạt hỏi.

“Việc này… diệt môn!”

Mặt sẹo vô thức lau mồ hôi.

Ầm!

Lời của hắn khiến những ai có mặt ở đó đều hoảng hốt.

Ngay cả hai người bạn thân của Thương Lam cũng bị dọa phát run.

Rốt cuộc Lôi Tuấn là ai?

Khi dễ vợ anh ta tuy đáng giận thật, nếu đánh một trận không hết giận được thì cùng lắm phế bỏ kẻ đó.

Nhưng nghe anh và mặt sẹo đối thoại, có vẻ như phế bỏ còn chưa đủ, còn phải diệt tộc của người ta mới được à?

“Cho nên… tôi không quá đáng đúng không?”, Lôi Tuấn lại hỏi mặt sẹo.

“Anh Tuấn nhân hậu!”, mặt sẹo cúi đầu nói.

“Được rồi, tôi không muốn vợ mình bị dọa”.

Lôi Tuấn kéo Thương Lam đứng lên, nói: “Bà xã, chúng ta đổi chỗ dùng cơm đi!”

“Đi đâu?”, Thương Lam vô thức hỏi.

“Không phải vừa nãy có một ông chủ nightclub đến sao, qua đó ngồi một chút!”

“Nightclub Hương Mật rất tốn kém…”

“Không quan trọng chuyện tiền bạc”.

Lôi Tuấn kéo Thương Lam lại gần mình, sau đó quay sang nói với đám bạn học cũ: “Nếu như mọi người có rảnh thì cùng đi qua đó ngồi một chút, các bạn là bạn học của vợ tôi, cùng nhau vui chơi, bồi dưỡng tình cảm cũng tốt!”

Không ai lên tiếng, tất cả đều ngơ ngác nhìn Thương Lam.

Thương Lam hít sâu một hơi rồi nói: “Cũng còn sớm, đổi chỗ họp mặt vậy!”

Lúc này, ba tên xui xẻo kia vẫn còn bị đánh.

Lôi Tuấn lười để ý bọn họ, anh dẫn Thương Lam rời khỏi phòng.

Đám người cũng lục tục theo sau.

“Anh Tuấn, ba tên khốn này thì sao?”, mặt sẹo hỏi.

“Để cho mỗi tên một cái sẹo, khắc sâu vào”, Lôi Tuấn quay đầu nói.

“Đã rõ!”

Mặt sẹo quay trở về phòng nói với đám đàn em: “Lấy dao đến đây!”

Ông chủ Lý của tầng VIP dẫn theo một đám người lật đật đi xuống lầu.

Ngoài cửa có một chiếc Rollsley đang đậu.

Theo sau là một chiếc Mercesdes Benz sang trọng.

Đây là xe của Nightclub chuyên dành để tiếp đãi khách quý, và tối nay, Lôi Tuấn chính là vị khách tôn quý nhất.

Ông chủ của các tụ điểm ăn chơi thường tránh không khỏi có liên quan đến mặt sẹo.

Bởi vậy, đối xử với đàn anh của mặt sẹo càng không được phép có một chút sai lầm nào.

Quý bà ăn mặc đẹp đẽ kia lại đích thân đến mở cửa xe cho Lôi Tuấn khiến đám người đi cùng trợn trừng mắt.

Ngay cả Bạch Tiểu Khê và Tôn Vũ cũng không biết phải làm sao.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Thương Lam thấp giọng hỏi.

“Bà xã thân yêu của anh!”

Lôi Tuấn cười nói: “Hai năm qua, em cưới anh đã phải chịu quá nhiều uất ức, hôm nay đừng nghĩ gì cả, chỉ việc vui vẻ, anh cam đoan, ngày mai, khi mặt trời lên, mọi việc sẽ càng thêm tốt đẹp!”

“Anh không phải là…”

“Tin anh đi, anh không phải!”

Lôi Tuấn tiếp tục cười nói: “Bọn em ngồi phía sau, anh sẽ ngồi trước, để các bạn học ngồi xe Mercesdes Benz đi!”

“Được, tùy anh!”

Thương Lam lập tức quay sang nói với các bạn của mình: “Lên xe, chúng ta đi chơi nào!”

Yeah!

Các bạn học liền hoan hô, bắt đầu lục tục lên xe.

Đương nhiên, những người lúc trước nói xấu Thương Lam đều cụp đuôi bỏ trốn.

Bạch Tiểu Khê, Tôn Vũ và kể cả Thương Lam cũng chưa từng ngồi trên chiếc xe cao cấp như vậy.

Nhà họ Tần có một chiếc Bentley, thế nhưng Thương Lam chưa từng được ngồi.

Chiếc xe tốt nhất mà cô từng ngồi là một chiếc Audi đời cũ, căn bản không thể so sánh với Rolls-Royce.

Chẳng mấy chốc đã đến Nightclub Hương Mật.

Quý bà kia lại đích thân mở cửa xe cho Lôi Tuấn.

Mặt sẹo đã từng nói rằng, Lôi Tuấn chính là ông chủ của hắn..

Truyện Chữ Hay