Thiên Vu

chương 1349: biến mất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Không nói đến ngươi mất đi chân ngã, dù có tìm về cũng không tranh với ta được. Ngay từ đầu khi ngươi dùng thân phận sứ giả nguyên thủy sinh ra trong hỗn độn đã định trước ngươi không thể giết ta.

Trần Lạc trả lời:

- Vậy bây giờ ngươi muốn vào Phục Hy Tứ Tượng đỉnh tìm chìa khóa đi, sẽ chính thức chúa tể Phục Hy Tứ Tượng đỉnh.

- Ha ha! Không! Ta không có, ít nhất hiện tại ta không định làm vậy.

Trần Lạc hỏi:

- Ngươi sợ?

- Đúng, ta sợ. Ta sợ bên trong Phục Hy Tứ Tượng đỉnh không giấu chìa khóa mở ra căn nguyên vũ trụ mà là quan tài, là quan tài ngay từ đầu ngươi đã chuẩn bị cho ta.

- Ta cho ngươi biết, trong Phục Hy Tứ Tượng đỉnh thật sự giấu chìa khóa mở ra căn nguyên vũ trụ, nhưng cũng để chôn ngươi.

- Vậy sao?

Vân Khởi nhìn Trần Lạc chằm chằm, muốn phân biệt thật giả. Vân Khởi liếc sang Phục Hy Tứ Tượng đỉnh.

Nói thật thì ngay từ đầu Vân Khởi đã biết trong Phục Hy Tứ Tượng đỉnh giấu chìa khóa mở ra căn nguyên vũ trụ, gã biết, luôn biết, nên không dám đụng vào. Vân Khởi sợ bên trong Phục Hy Tứ Tượng đỉnh không chỉ giấu chìa khóa mở ra căn nguyên vũ trụ. Vân Khởi rất sợ, ngay từ đầu đã sợ, gã sợ khi lấy được chìa khóa mở ra căn nguyên vũ trụ cũng là lúc gã diệt vong.

- Ta không tin!

Vân Khởi vừa sợ cũng không tin đó là thật:

- Ngươi không thể tiêu diệt ta, cũng sợ ta mở ra căn nguyên vũ trụ nên ngay từ đầu đã đặt ra lời nói dối hoang đường.

- Đó là sự thật, ếnu là nói dối thì đó là chính ngươi tự làm.

- Cho ngươi biết, ta không tin!

Vân Khởi cực kỳ kích động nhìn Trần Lạc, quát to:

- Ta cho ngươi biết, ta nhất định sẽ vào Phục Hy Tứ Tượng đỉnh lấy chìa khóa mở ra căn nguyên vũ trụ thật sự nhưng không phải bây giờ, chờ sau khi giết ngươi mới tính!

- Vậy ta sẽ hoàn thành tâm nguyện trước nay của ngươi, giết ta đi.

Không ai biết Trần Lạc đang nghĩ gì, rốt cuộc muốn làm cái gì. Sứ giả nguyên thủy hay Sáng Thế giả đều không biết, bao gồm Vân Khởi.

- Tưởng ta không dám sao?

Trần Lạc bình tĩnh nhìn Vân Khởi càng lúc càng kích động, càng lúc càng giận dữ.

Vân Khởi quát to:

- Ta biết tất cả của ngươi ở trong Hư Vọng chi phật, nhiều năm qua ta chỉ muốn một điều, là tìm ra cách hủy diệt Hư Vọng chi phật. Ta cho ngươi biết, ta đã tìm ra cách làm sao hủy diệt Hư Vọng chi phật!

- Không cần ngươi ra tay, ta tự hủy diệt mình.

Trần Lạc chắp hai tay lại, Hư Vọng chi phật tan vỡ. Trần Lạc như bị lửa đốt cháy, từng chút một như tro bụi tan biến. Trần Lạc, Hư Vọng chi phật đều tan rã.

Chỉ giây lát Trần Lạc đã biến mất.

Nhanh đến mức đám người Nữ Oa không kịp phản ứng, nhanh tới nỗi Vân Khởi không biết làm sao. Trần Lạc đã chết, chết hẳn. Trần Lạc, Hư Vọng chi phật đều thế.

Chết?

Chết rồi.

Chết thật.

Ngạo Phong, Tần Phấn không còn cảm giác Trần Lạc tồn tại. Thất Dạ, hai lão gia tử thiên địa cũng không cảm giác được. Chúa tể tứ sắc thiên Trường Hận, mười hai tổ vu không cảm giác ra Trần Lạc tồn tại. Nữ Oa cũng không, Nữ Đế, Nữ Vu đều như vậy.

Khi Trần Lạc biến mất thì bọn họ không còn cảm giác đến Trần Lạc tồn tại, không chút nào. Nhân quả nối tâm liền tâm đã đứt.

Bọn họ như thế, Vân Khởi luôn xem Trần Lạc là cái đinh trong mắt cũng không cảm giác được hắn tồn tại. Vân Khởi cảm nhận rõ ràng hơn ai hết, vào lúc Trần Lạc biến mất, mọi thứ liên quan Trần Lạc trong phương vũ trụ này đều đứt đoạn. Nhân quả, luân hồi, vận mệnh, mọi thứ đều cắt đứt. Phương vũ trụ này không còn bất cứ điều gì liên quan Trần Lạc.

Chết rồi?

Trần Lạc chết thật đột ngột, làm Vân Khởi khó thể chấp nhận. Vân Khởi luôn hy vọng tiêu diệt Trần Lạc, nhưng sau khi hắn chết lại khiến gã luống cuống. Vân Khởi bối rối, sợ hãi. Dù Trần Lạc đã chết, Vân Khởi chắc chắn điều này, nhưng không hiểu sao gã vẫn sợ.

Vân Khởi nhìn Phục Hy Tứ Tượng đỉnh, gã nhớ câu Trần Lạc vừa nói. Phục Hy Tứ Tượng đỉnh đúng là giấu chìa khóa mở căn nguyên vũ trụ, cũng chuẩn bị chôn gã. Vân Khởi vốn không tin, nhưng Trần Lạc đột nhiên tự hủy diệt mình, chết sạch sẽ làm gã sợ, làm gã do dự. Vân Khởi không biết có nên vào Phục Hy Tứ Tượng đỉnh không. Vân Khởi khẳng định chìa khóa mở ra căn nguyên vũ trụ nằm trong Phục Hy Tứ Tượng đỉnh, khẳng định sau khi mở ra căn nguyên vũ trụ thì gã là chúa tể vũ trụ thật sự.

Vân Khởi lại sợ, gã sợ đúng như Trần Lạc nói, ngay khi gã mở ra căn nguyên vũ trụ cũng là giây phút tự hủy diệt mình.

Vân Khởi sợ, cực kỳ sợ.

Từ lúc ban đầu đã sợ, hiện tại càng sợ.

Buông bỏ?

Không!

Vân Khởi không bao giờ từ bỏ, chờ ngày này đã quá lâu. Từ khi có ý thức, từ khi hỗn độn nổ, từ khi thiên địa sơ khai, Vân Khởi luôn muốn mở ra căn nguyên vũ trụ, chúa tể vũ trụ. Vì ngày này Vân Khởi chờ rất lâu.

- Ta không tin!

Vân Khởi nhìn Phục Hy Tứ Tượng đỉnh chằm chằm, cứ lầu bầu không tin. Thật lâu sau Vân Khởi bước ra bước đầu tiên đi hướng Phục Hy Tứ Tượng đỉnh.

Một bước, hai bước, ba bước. Không biết Vân Khởi đi bao lâu, dường như lâu cỡ ức vạn năm, rốt cuộc gã đến bên cạnh Phục Hy Tứ Tượng đỉnh. Vân Khởi nhìn Phục Hy Tứ Tượng đỉnh dưới chân, ngước lên bầu trời tựa vòng xoáy.

Vân Khởi rống to:

- Hư Vọng, ngươi nghĩ làm như vậy sẽ ngăn được ta chúa tể vũ trụ sao? Hừ, ta không tin ngươi, không tin! Tuyệt đối không tin! Ta không tin! Không tin!

Vù vù vù vù vù!

Vòng xoáy vũ trụ điên cuồng xoay tròn, Vân Khởi hít sâu, bước vào Phục Hy Tứ Tượng đỉnh.

Ong ong ong ong ong!

Phục Hy Tứ Tượng đỉnh xoay tròn, biểu tình của Vân Khởi mới đầu từ lo sợ trở nên kích động, hưng phấn nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Hư Vọng, chân ngã của ngươi đúng là giấu trong Phục Hy Tứ Tượng đỉnh, chìa khóa mở ra Phục Hy Tứ Tượng đỉnh thật sự là chân ngã của ngươi, ha ha ha ha ha ha!

- Ngươi chết... Hiện tại... Hiện tại ta sẽ dung hợp chân ngã của ngươi. Từ nay... Từ nay ta chính thức chúa tể phương vũ trụ này, ha ha ha ha ha ha!

Chợt tiếng cười của Vân Khởi ngừng bặt, sau đó Phục Hy Tứ Tượng đỉnh ngừng quya.

Vẻ kích động, hưng phấn biến mất trên mặt Vân Khởi, thay thế là sợ hãi, nỗi sợ đậm đặc hơn bao giờ hết.

Vân Khởi sợ hãi hét rầm lên:

- Không! Không! Không!!!

Vân Khởi muốn lao ra khỏi Phục Hy Tứ Tượng đỉnh nhưng vô dụng, vì gã phát hiện khi dung hợp bản ngã của Trần Lạc thì không thể sử dụng lực lượng căn nguyên vũ trụ nữa. Vân Khởi không cảm giác được gì nữa.

Trên Thiên cung.

Nữ Nhân Hắc Y cực kỳ căng thẳng nhìn cảnh này, khi thấy Vân Khởi kinh hoàng vùng vẫy trong Phục Hy Tứ Tượng đỉnh thì nàng không tin nổi.

Nữ Nhân Hắc Y hỏi:

- Sao có thể như vậy? Tại sao? Chuyện gì xảy ra?

Thiên tiên sinh lẩm bẩm:

- Tất cả tướng đều là hư vọng.

Thiên tiên sinh nhắm mắt lại:

- Thì ra là vậy, ra là vậy...

Chợt tiếng chuông trang nghiêm túc mục lại vang lên, một pho tượng phật khổng lồ xuất hiện trong vũ trụ.

Truyện Chữ Hay