Thiên Vận Online

chương 34: trớ chú chi tháp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đạt được kim sắc linh đang, tiếp theo chúng ta cần lấy được đạo cụ “Hồng thủy tinh bị nguyền rủa”. Hồng thủy tinh là đạo cụ nhiệm vụ của Trớ Chú Chi Tháp, Trớ Chú Chi Tháp nằm phía bắc Xích Thổ đại lục, dưới tác dụng của Thời Không Nữ Thần, chúng ta đã đến đó trong nháy mắt.

Trớ Chú Chi Tháp là một tòa tháp nhọn được xây bằng đá cẩm thạch xám, trên mặt tháp vẽ những văn tự dị quốc màu đỏ sẫm. Cách Trớ Chú Chi Tháp vài dặm là một tòa tháp khác được xây bằng hắc ngọc song song tồn tại, đó là Tà Ác Chi Tháp, mặt tháp trong suốt trơn tuột như gương, không có một khe nứt. Vùng đất nơi hai tòa tháp này được xưng là Song Tháp Chi Địa.

Phụ cận song tháp là thôn Âu Tư Đặc Lợi, là căn cứ địa của hắc ám yêu tinh, chúng ta ở nơi này bổ sung tốt dược thủy, liền xuất phát đi đến song tháp.

“Hồng thủy tinh bị nguyền rủa.” Tiểu Dương gọi ra bảng nhiệm vụ, lẩm bẩm.”Không muốn đi bộ nữa.”

“Đúng vậy!” Ta cũng tràn đầy đồng cảm.”Thực sự là một nhiệm vụ phiền phức.”

Âu Tư Đặc Lợi, thôn có một gian nhà dân, ở đó có một vị hắc ám luyện kim thuật sư thần bí, hắn đang cần một ít hồng thủy tinh bị nguyền rủa làm nguyên liệu, muốn chúng ta giúp hắn mang về từ Trớ Chú Chi Tháp. Sau khi làm xong hắn sẽ tặng cho chúng ta “Giấy thông hành song tháp” làm phần thưởng. Có giấy thông hành, có thể tự do ra vào Trớ Chú Chi Tháp và Tà Ác Chi Tháp.

Lối vào Trớ Chú Chi Tháp là một cánh cửa sắt màu hắc hồng cao hơn hai người lớn, trên cửa cũng vẽ đầy những văn tự dị quốc xem mà không hiểu. Vô Cực dẫn đầu đi vào, mọi người cũng lập tức đuổi theo.

Song song bước vào, một cổ sức mạnh không rõ đẩy ta ra.

Hệ thống thông báo! Ngươi không thể tiến vào không gian này.

“Di? Sao lại không được… A!”

Lúc này ta mới nhớ tới, nhiệm vụ này chỉ có Minh Nguyệt giải qua, sau khi trọng luyện nhân vật này căn bản chưa từng tới song tháp. Ta lẫn lộn, quá mất mặt!

“Xin lỗi…” Ta áy náy gãi đầu: “Ta đã quên, ta còn chưa giải qua nhiệm vụ này.”

“Không sao không sao.” Tàng Đao cười nói: “Chúng ta đi từ dưới đất cũng được! Dù sao cũng không cách xa bao nhiêu.”

“Đúng vậy!” Tiểu Dương cũng gật đầu: “Nguyệt đại ca ngươi cũng đừng quá để ý.”

“Ai.” Ta thở dài một hơi. “Xin lỗi, hại mọi người vòng đường xa.”

Không có giấy thông hành thì không thể tiến nhập Trớ Chú Chi Tháp từ cửa chính, phải đi vào từ đường cống ngầm, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, ta có thể nào không để ý? Trong lòng ta tràn đầy hổ thẹn, yên lặng đi phía sau đội ngũ.

Vô Cực đột nhiên vươn tay, kéo ta đến bên người hắn, ôn thanh an ủi: “Đừng suy nghĩ nữa, không phải lỗi của ngươi.”

“Thế nhưng, nếu không phải ta chưa giải qua nhiệm vụ này, mọi người cũng không dùng…”

Còn chưa nói xong, Vô Cực phá hư cười một tiếng, nắm lấy thắt lưng ta, nhấc ta lên khiêng trên vai hắn.

“Ngươi đang làm gì!” Ta khẩn trương kêu to, “Bỏ ta xuống!”

“Hắc hắc hắc!” Vô Cực cười đến rất hài lòng, “Ta chính là muốn khiêng ngươi.”

“Như vậy rất nguy hiểm!” Ta nỗ lực giãy dụa. Thế nhưng rất bất đắc dĩ, khí lực Vô Cực lớn hơn ta, hắn chỉ dùng một tay mà đã gắt gao trói chặt ta trên vai hắn, ta hoàn toàn không phản kháng được.

“Đường ngầm có rất nhiều quá!” Ta chỉ có thể không ngừng kháng nghị, “Mau bỏ ta xuống!”

“Thân mật quá a!” Tiểu Dương trêu chọc, “Xấu hổ xấu hổ.”

Nhất Phương nói: “Ngươi có thể vác đến cửa sao?”

Cái gì vác đến cửa! Ta không phải là bao cát!

“Nguyệt nhẹ như vậy, vác bao lâu cũng không có vấn đề gì.” Vô Cực nói, còn nghịch ngợm quăng một cái mị nhãn cho ta.

“Như vậy a… Thể lực không tệ.” Nhất Phương nói.

“Đương nhiên.” Vô Cực cuồng ngạo cười, “Vác cả đời cũng không thành vấn đề!”

“Ngươi cái này… Ngu ngốc.” Ta nhỏ giọng lầu bầu, mặt đỏ bừng.

“Đúng vậy! Ta là tên ngu ngốc.” Vô Cực nương đến bên tai ta, nhẹ giọng “Đồ ngu ngốc yêu thảm ngươi.” Nói xong còn cực nhanh hôn một cái lên má ta.

Ta lại càng hoảng sợ, trừng Vô Cực: “Nhiều người như vậy… Ngươi còn!”

Hắn làm càn bật cười. “Ha ha ha! Này thì có quan hệ gì. Bất quá…”

Vô Cực thâm ý nhìn ta.”Ngươi tốt nhất là đừng trừng mắt nữa.”

“Có ý gì?” Ta không giải thích được mà hỏi.

“Chính là ý này.” Vô Cực cười nói, kế tục khiêng ta đi về phía trước.

Người này… sẽ không phải là hiểu sai chứ? Chờ một chút…

“Bỏ ta xuống a!” Ta kêu to.

“Hắc hắc hắc!” Tiểu Dương cười quái dị.”Mặt Nguyệt đại ca thật đỏ, giống như trái táo.”

“Vô Cực thật lợi hại.” Tàng Đao thấp giọng nói: “Thoáng cái đã dời đi lực chú ý của Nguyệt.” Hắn tự nhận đây là chuyện mình không thể làm được.

Đoàn người cãi nhau ầm ĩ suốt trên đường đi, chỉ có Tàng Đao yên lặng theo sát phía sau đội ngũ, nụ cười trên mặt mang theo điểm phiền muộn…

Đi ra khỏi cống ngầm, đến được tầng một Trớ Chú Chi Tháp. Giữa quảng trường lớn có một cầu thang xoắn ốc dẫn lên trên, chung quanh quảng trường còn có mấy NPC buôn bán thuốc bổ và trang bị.

Tầng này là khi vực cấm quái vật, sẽ không có quái xuất hiện, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị xuất phát.

“Tập hợp ở tầng năm, theo đường cũ một mạch chạy lên đi.” Vô Cực nói: Mọi người liên lạc trên kênh đoàn.” Ý tứ chính là mạnh ai nấy chạy.

“Được.” Tiểu Dương nói: “Nguyệt đại ca, ta muốn trạng thái.”

“Hắn phải thả ta xuống trước thì ta mới có thể thi pháp a!” Vô Cực dường như bị nghiện, vẫn khiêng ta, dù đã tới tầng một rồi vẫn không chịu đặt ta xuống, hắn không phiền lụy ta cũng có điểm mệt mỏi.

“Được được được!” Vô Cực cười nói, ngoan ngoãn đặt ta xuống.

Ta giật giật tứ chi có chút tê dại, thay mọi người buff ma pháp gia tăng phòng ngự và tốc độ.

“Xong rồi.” Ta cho mấy khỏa ma hoàn vào miệng, thoả mãn nhìn đặc hiệu pháp thuật trên người đồng đội. “Mọi người cẩn thận một chút.” Ta căn dặn, “Nếu không được, nhớ phải đến khu vực cấm giữa các tầng nghỉ ngơi một chút.”

Trớ Chú Chi Tháp có mười tầng, mỗi một tầng lầu đều là một mê cung phức tạp. Trong đó tầng thứ là biến thái nhất, kết cấu mê cung tùy thời sẽ bị cải biến, người mới tới lần đầu trừ phi vận khí tốt, bằng không, nếu không có ai chỉ dẫn tuyệt đối không leo lên được tầng cao nhất.

Mà tầng cao nhất là một căn phòng nhỏ, ở giữa có một bình thai đặt rất nhiều hồng thủy tinh bị nguyền rủa, còn có một con boss cấp siêu cường – Trớ Chú Kỵ Sĩ ( hình người hệ ác ma ).

Nhiệm vụ này thập phần khó khăn, không chỉ phải đi qua mê cung siêu biến thái, còn phải từ “trong tay” boss bạo cường lấy được hồng thủy tinh bị nguyền rủa, mà thưởng cho chỉ là một mảnh giấy thông hành nho nhỏ, nhìn qua thật sự không cần thiết phải đi giải nhiệm vụ làm gì. Thế nhưng, nếu như không có giấy thông hành, muốn đi vào Trớ Chú Chi Tháp phải từ cống ngầm đi đường vòng, đó là còn chưa tính, quan trọng nhất chính là không thể tiến nhập Tà Ác Chi Tháp.

Phần lớn trang bị cấp SSS trong Thiên Vận hiện nay đều được đánh ra từ Tà Ác Chi Tháp. Chỉ điểm ấy cũng đã rất hấp dẫn, huống chi quái vật nơi đó có gái trị kinh nghiệm phi thường cao, khiến rất nhiều người chơi chạy theo như vịt.

Ta nói với mọi người: “Chuẩn bị cho tốt rồi xuất phát.”

“Không thành vấn đề.” Tiểu Dương cười nói: “Xuất phát đi!”

“Thi đấu xem ai tới trước.” Vô Cực quăng xuống những lời này, lần thứ hai khiêng ta lên vai, cấp tốc chạy tới cầu thang dẫn lên tầng hai.

“Ta có thể tự đi a –” Tiếng kháng nghị tiêu thất ở cửa thang lầu.

“Lão đại xấu, trộm đi!” Tiểu Dương kêu lên, cũng vội chạy lên cầu thang.

Nhất Phương cũng khịt mũi một cái chạy vội.

“Ta sẽ không thua !” Trong mắt Tàng Đao lóe ra quang thải kiên nghị, phát động Thuấn Túc…

Người nào đó trộm chạy trước xuyên qua mê cung bằng tốc độ kinh người, phía sau vẫn như thường lệ kéo theo một đoàn quái vật, Nguyệt vẫn bị hắn khiêng trên vai.

Nguyệt sợ gây trở ngại cho Vô Cực cho nên không dám giãy dụa, không thể làm gì khác hơn là không ngừng dùng thanh âm biểu đạt bất mãn của mình.

“Ta có thể tự chạy! Mau buông ta xuống!”

“Ta sợ ngươi nguy hiểm.” Vô Cực chớp a chớp lông mi thật dài, bộ dáng rất vô tội.

“Ngươi yên tâm…” Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Quái vật ở đây không thể uy hiếp được ta.”

“Ta sẽ lo lắng.” Vô Cực thấp giọng nói: “Phi thường… lo lắng.” Điều hắn lo lắng không phải quái vật trong Trớ Chi Chi Tháp, mà là… rất nhiều thứ linh tinh khác.

Hắn lo lắng có một ngày Nguyệt đột nhiên phát giác, y kỳ thực không thương hắn…

Hắn lo lắng đám cỏ cây ruồi bọ gì đó sẽ cướp đi sự chú ý Nguyệt dành cho hắn.

Hắn lo lắng… rất nhiều rất nhiều…

Đây cũng là sợ sợ hãi chung của những người đang yêu, cho nên Vô Cực còn có thể nhẫn nại.

Thế nhưng…

Mỗi khi Nguyệt nhu thuận khẽ cau mày, mỗi khi trong đối mắt trong suốt kia hàm chứa u buồn, trái tim Vô Cực sẽ co rút đau đớn. Hắn sẽ không bỏ mặc mặc kệ, thế nhưng hắn lại lo lắng… mình bất lực.

Phi thường… lo lắng…

“Ai…” Nguyệt thở dài một hơi, dịu ngoan đem mặt tựa trên đầu Vô Cực, hai tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng nỉ non, “Thực sự là không có biện pháp với ngươi, ta nhận thua là được rồi chứ!” Mỗi lần y đều bị Vô Cực ăn đến gắt gao.

Vô Cực không nói gì, cười ngạo nghễ.

“Lại đi nhầm!” Vô Cực trừng mắt với bức tường đá trước mặt, không hài lòng nói. “Lâu rồi không có tới, đường cũng không nhớ rõ.”

Nói xong, hắn xoay người, phát tiết tức giận lên đám quái vật bám đuôi.

Mê cung Thiên Vận chủng loại phong phú, người có thể nhớ kỹ toàn bộ nhớ kỹ cũng không nhiều, Vô Cực có chút nóng vội.

Bất quá, tâm tình của hắn ta có thể lý giải, chính mình quyết định thi đấu, nếu như lót đáy (áp chót) thì mặt mũi biết vứt vào đâu! Ta đương nhiên không muốn thấy Vô Cực mất mặt, thừa dịp hắn thanh lý quái, ta ngóng dài cổ tìm đườn chính xác.

Ta rất muốn giúp Vô Cực thanh lý quái, nhưng mà muốn phát động phù pháp của ta, triệu hoán thuật hoặc là ma pháp phụ trợ… đều cần độc chú, mà lúc đọc chú thì không thể di động, di động sẽ bị cưỡng chế gián đoạn thi pháp. Tuy rằng ta đang bị Vô Cực khiêng trên vai nhìn như không có di động, thế nhưng bởi vì Vô Cực đang ở trong trạng thái di động, cho nên ta cũng sẽ bị hệ thống nhận định là đang di động.

Sau khi vầng sáng của phong hệ ma pháp “Phong Long Quyển” qua đi ( ta cũng thừa dịp Vô Cực tụng chú ngữ Phong Long Quyển, giúp Vô Cực thả một ít ma pháp phụ trợ ), quái vật xung quanh đều đã chết không sai biệt lắm.

Vô Cực không nhìn mấy thứ linh tinh rơi đầy đất, tiếp tục khiêng ta hướng một con đường khác chạy đi.

“Đi hết đường này rồi quẹo trái. Khi thấy bức tượng thì đi vào con đường nhỏ thứ hai bên trái…”

Ta không ngừng chỉ đường cho Vô Cực. Không lâu sau. Cầu thang dẫn lên tầng đã xuất hiện trước mắt chúng ta.

“Ở đây nghỉ một lúc.” Vô Cực nói: “Cám ơn.”

“Ha ha a.” Ta cười nói: “Chúng ta là người thứ mấy đến đây?” Ta biết Vô Cực điều không phải rất lưu ý thứ tự ( chỉ cần đừng lót đáy là được rồi ), hắn chỉ là nhấ thời hứng khởi mà thôi.

Ta nói tiếp: “Dọc theo đường đi cũng không gặp những người khác, không biết bọn hắn đi đường nào?”

Đường trong Trớ Chú Chi Tháp rất linh hoạt, cách đi chính xác có rất nhiều. Chỉ cần có khái niệm “cầu thang dẫn lên tầng trên nằm giữa các tầng”, luôn luôn chạy về phía trung tâm, sớm muộn gì cũng có thể tìm được đương đi.

“Thịch! Thịch! Thịch!” Vô Cực bước nhanh lên cầu thang, ngay một khắc chân hắn sắp bước vào tầng , ta đột nhiên xoay người một cái, dạp chân lên mặt đất nhanh hơn hấ.

“YA! Ta đứng nhất.” Ai kêu Vô Cực thấy ra không giãy dụa, hơn nữa khi đánh quái cũng đã buông lỏng tay ra, không hề siết chặt lấy thắt lưng ta. Hanh hanh! Hắn cho rằng ta sẽ ngoan ngoan để hắn vác mãi sao? Ta đợi thời khắc này đã lâu rồi!

“Thế nào thế nào!” Ta hai tay chống nạnh, bày ra một bộ sáng vô cùng cao ngạo. “Có nhận thua hay không?”

Vô Cực nhìn ta vênh váo tự đắc, bật cười: “Thực sự là phục ngươi…” Tiếp theo lại vươn tay, kéo ta vào trong lòng hắn.

“Ta đã sớm biết… nhất định sẽ thua ở trong tay ngươi.” Vô Cực nói nhỏ.

“Ta là người thứ ba à?” Thanh âm của Nhất Phương từ thang lầu truyền lại.” Hay là thứ hai?”

Ta từ phía sau Vô Cực nhô đầu ra, cười nói: “Thứ ba! Ta là đệ nhất.”

“Ác!” Nhất Phương lên tiếng, tự tiếu phi tiếu nhìn chúng ta.

So với ta tiếu ý đầy mặt, sắc mặt Vô Cực lại không dễ nhìn lắm, hắn trách Nhất Phương tới không đúng lúc.

Nhất Phương không nói gì, nhún nhún vai, quay đầu nhìn phía dưới thang lầu.”Người thứ tư?” Hắn thấy có một đoàn bóng đen hoảng động trên mặt đất.

“Đứng thứ tư a!” Thân hình Tàng Đao hiện ra từ trong bóng đen, có chút ảo não nói: “Thật đáng tiếc…”

Ta quan tâm hỏi: “Tàng Đao đại ca ngươi sao lại đến chậm như vậy?” Ta vẫn cho rằng Tàng Đao là người đầu tiên đến, dù sao phụ cận là quê quán của Hắc Yêu, rất nhiều Hắc Yêu đều ở chỗ này luyện công luyện từ nhỏ đến lớn, Tàng Đao không có khả năng lạc đường.

“Vì tránh một đội ngũ dự thi.” Tàng Đao nói: “Nếu như theo chân bọn họ, đụng nhau sẽ không tốt.”

Bởi vì đội ngũ dự thi PK lẫn nhau sẽ không rớt điểm danh vọng, để phòng ngừa đối phương lấy đi đạo cụ mình cần ( dù sao cũng có vài loại đạo cụ có số lượng hạn chế ), vì thế nên người dự thi khác đội vừa thấy mặt, khó tránh khỏi phải chém giết một phen. Nhất là khi đi một mình, sẽ bị một đám người nhào lên vây công, thảo nào Tàng Đao phải tránh đi.

“Như vậy a. Nếu như Tàng Đao đại ca thấy bọn họ ở tầng này, không phải chứng tỏ…”

“Có người!”

“Có người tới!”

Nhất Phương và Vô Cực trăm miệng một lời. Ngay khi bọn họ nghe nói Tàng Đao gặp phải đội ngũ khác thì đã tập trung tinh thần chú ý động tĩnh dưới lầu.

Chúng ta tựa vào nhau, khẩn trương nhìn chăm chú vào cửa thang lầu, thật mong muốn người đang đi lên chính là Tiểu Dương bị rớt lại phía sau.

“Đạp đạp! Đạp đạp!” Tiếng chân vọng lên dưới thang lầu…

“Phiền phức tới.” Vô Cực diện vô biểu tình nói. Hắn nghe ra đó không chỉ là tiếng bước chân của một người.

Chỉ chốc lát, có năm người bước lên cửa thang lầu, ba nam hai nữ, từ huy chương kim hồng sắc trên cánh tay có thể nhận ra, bọn họ là người dự thi.

“A!” Nữ tế ti trong đội ngũ kinh sợ kêu một tiếng, xem ra bọn họ cũng nhận ra chúng ta cũng là người dự thi.

Ai! Phiền phức tới. Trong lòng ta thở dài.

Trang bị trong Thiên Vận không hạn chế chức nghiệp, hơn nữa chức nghiệp có thể song tu, vì vậy không thể từ trang phục trên người bọn họ phân rõ ra chức nghiệp. Ta chỉ biết là: nữ Thân tộc mặc pháp bào kia nhất định là tế ti, một nữ Ma tộc tóc đen mặc quần áo nịt, đại khái là đạo tặc hoặc ám sát giả các loại chức nghiệp mẫn hệ, còn có một nam Ma tộc hệ chiến sĩ, và hai người Ma tộc Nhân Tộc hệ tinh thần.

Bốn đấu năm, bầu không khí trở nên có chút khẩn trương, mặc dù đang ở trong vùng cấm không thể PK, nhưng chúng ta cũng không thể ở mãi trong vùng cấm a! Hồng thủy tinh bị nguyền rủa không có số lượng hạn chế, chúng ta cũng không muốn đánh nhau với đối phương, nhưng đối phương không nhất định nghĩ như vậy.

Nếu như chúng ta ly khai vùng cấm trước, nói không chừng sẽ bị bọn họ từ phía sau đánh úp, nhưng nếu như muốn chúng ta trở về thành đi lại, chuyện này cũng không được!

Nhân mã hai bên đều không nói gì, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm đối phương.

“Tiểu Dương! Ngươi thế nào còn không qua đây.” Vô Cực kêu lên trên kênh đoàn.

“Tới tới!” Tiểu Dương nhanh chóng trả lời: “Cung tiễn thủ chạy không nhanh nha.”

“Ta đã tới rồi…” Đang nói chuyện, liền thấy thân ảnh Tiểu Dương xuất hiện tại cửa thang lầu.

Vừa đến tầng năm, Tiểu Dương thấy bầu không khí giằng co như vậy, khẩn trương hỏi: “Nguyệt đại ca, đây là có chuyện gì?”

“Là như vầy… Vừa nãy ta gặp phải…” Tàng Đao vội vã nói rõ tình huống cho Tiểu Dương biết.

Tình huống trở nên phức tạp. Bởi vì Tiểu Dương đến chậm nhất, vì vậy bằng bốn người chúng ta ( ta, Vô Cực, Tàng Đao và Nhất Phương ) và Tiểu Dương vây năm người kia vào giữa. Nếu đây là khu vực PK, chúng ta có thể giáp công đối phương, thế nhưng trong vùng cấm không thể PK, liền biến thành Tiểu Dương bị bọn họ ngăn trở không qua được…

Trong lúc chúng ta dùng kênh đoàn thảo luận làm sao đột phá cục diện bế tắc này thì Ma tộc pháp sư trong đám người đột nhiên kêu lên tên khai sinh của ta.

“Thanh Nguyệt? Tiểu Nguyệt!”

“Di?” Ta theo tiếng nhìn lên, phát hiện người kia thập phần quen mắt.

“Diệu Dạ!”

“Không nghĩ tới Tiểu Nguyệt ngươi cũng ngoạn Thiên Vận!” Diệu Dạ nói.

“Chơi lâu rồi.” Ta nói: “Bất quá, bây giờ ta mới biết Diệu Dạ cũng có ngoạn.”

“Kiếm Sanh cũng có ngoạn sao?”

“Ân, ID của hắn là Nhất Kiếm Thiên Hạ…”

“Ngừng ngừng ngừng!” Một nữ Ma tộc cắt đứt chúng ta, hỏi: “Các ngươi quen biết nhau?”

“Hắn là ai vậy?” Vô Cực đã ở hỏi trên kênh đoàn.

“Diệu Dạ là bạn học cùng đại học với ta.” Ta nói.

“Ta và Tiểu Nguyệt là bạn học thời đại học.”

“Như vậy a!” Nam chiến sĩ nói: “Nếu Diệu Dạ với ngươi có quen biết, chúng ta cũng không nên đánh nhau.”

“Đúng vậy!” Tiểu Dương nói: “Có thể không đánh nhau là hay nhất.”

Vô Cực trầm tư một lúc, nói: “Chúng ta hợp tác đi.”

Nam chiến sĩ cười nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

“Ta giới thiệu một chút!” Diệu Dạ chỉ vào nữ tế ti, nói: “Nàng ấy là tế ti của chúng ta, Hoa Hương Hương.”

“Các ngươi hảo.” Hoa Hương Hương mỉm cười chào hỏi chúng ta. “Xin được chỉ giáo nhiều thêm.”

“Hắn gọi là Nguyệt Dạ.” Diệu Dạ vỗ vỗ vai nam chiến. “Đội trưởng của chúng ta.”

“Ta là ma pháp chiến sĩ.” Nguyệt Dạ nói: “Húc Chi Vô Cực cũng vậy đi!”

Vô Cực diện vô biểu tình đáp: “Ân.” Trước mặt người ngoài hắn luôn luôn bày ra bộ dạng lạnh lùng khó đăm đăm ấy.

“Ta là Lệ!” Nữ Ma tộc tóc đen mắt đen tự giới thiệu: “Là một ám sát giả.”

Diệu Dạ tiếp tục: “Hắn là Hàn Vân Diệc, nhân tộc triệu hoán sư.”

Hàn Vân Diệc mỉm cười nói: “Các ngươi hảo.”

“Xin chào.” Ta cũng mỉm cười với bọn họ.”Ta là Nguyệt Phi Ly, là… Linh thú sư.” Thật khó giới thiệu với người khác chức nghiệp của mình.

“Húc Chi Vô Cực.” Ta kéo tay Vô Cực.”Đội trưởng kiêm thành chủ của chúng ta.”

“Ác! Ngân Chi Vô Hạn thành.” Diệu dạ cười nói: “Ha hả a! Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”

Tiếp theo ta giới thiệu Tiểu Dương, Nhất Phương và Tàng Đao.

Sau khi thảo luận một ít chiến lược, chúng ta bắt đầu hành động.

Quái vật từ tầng trở lên tuy mạnh, nhưng dưới sự hợp tác của hai đội, chúng ta rất thuận lợi đi đến tầng .

“Tầng chín…” Tiểu Dương kêu lên: “Ác mộng của ta!”

Mỗi lần Tiểu Dương tới nơi này đều bị lạc đường, cuối cùng vẫn là ta nhờ người khác hỗ trợ lấy thủy tinh, hắn mới hoàn thành nhiệm vụ.

“Ta nhất định sẽ lạc đường…” Hàn Diệc Vân u ám.

“Ha ha, Tiểu Diệc nổi danh mù đường mà!” Lệ cười nói.

“Tới đi, chờ những người khác trước cửa vào.” Nguyệt Dạ nói: “Có ba người là có thể tiến vào.”

“Bất kể là đội nào tới trước, đều phải giúp đội kia lấy thêm một viên thủy tinh.” Ta nói: “Người lạc đường về thành trước. Sau khi lấy được thủy tinh, chúng ta tập hợp trước tiệm vũ khí ở Âu Tư Đặc Lợi thôn.”

Bởi vì không thể dùng mật ngữ liên lạc, không thể làm gì khác hơn là ước định một chỗ tập hợp.

Tiểu Dương siết chặt tay: “Lần này nhất định không lạc đường nữa!”

Ý của hắn chính là, có thể thuận lợi tìm được đường quay về vùng cấm, cũng không hy vọng xa vời có thể đi tới tầng cao nhất.

“Mọi người đi thôi!” Lệ nói, đầu tàu gương mẫu đi trước.

“Lệ! Như vậy sẽ bị phân tán!” Diệu Dạ ở phía sau kêu lên.

Mê cung tầng không ngừng biến hóa, một cái thông lộ đang yên lành có thể đột nhiên biến thành tường, cái gì mà khẩu quyết vượt mê cung này nọ, không thể nào áp dụng được, hơn nữa đường phi thường chật hẹp, chỉ có thể cho hai người sóng vai đi lên, vì vậy chúng ta rất dễ phân tán. (Khẩu quyết vượt mê cung: mỗi mê cung sẽ có một lối đi nhất định để vượt qua, như chúng ta hay nói “cứ rẽ phải rẽ phải một hồi ra đến đích” vậy )

Diệu Dạ bọn họ đi tuốt đằng trước, sau đó là Tàng Đao và Tiểu Dương, ta và Vô Cực ở giữa, phía sau chính là Nhất Phương. Mê cung liên tục biến hóa, phiền toái nhất chính là chúng ta không biết quái sẽ xuất hiện từ hướng nào, cho nên không thể làm gì khác hơn là đề cao cảnh giác đề phòng.

Đột nhiên, bức tường đá bên phải Tiểu Dương biến thành một lối đi, mấy cái Trớ Chú Sĩ Binh ( nhân hình hệ ác ma ) hơn cấp đột nhiên xông ra, quơ trường mâu đâm về phía hắn. Tiểu Dương sợ đến mức nhảy dựng lên, Tàng Đao và Lệ lập tức xông lên chắn quái.

Trong một nơi chật hẹp như vầy, muốn bày trận hình không dễ dàng. Tàng Đao và Lệ ngăn trở xong mấy Trớ Chú Sĩ Binh, Nguyệt Dạ và Vô Cực lập tức phóng ma pháp về phía chúng, ta và Hoa Hương Hương cũng bắt đầu giúp mọi người buff máu cùng trạng thái phụ trợ.

“A!” Diệu Dạ kinh hãi kêu một tiếng.

Ta bớt thời giờ nhìn sang, lại càng hoảng sợ. Con đường trước mặt chúng ta đã biến mất, biến thành một bức tường đá, nguyên bản là đường thẳng giờ đã biến thành ngang, Hàn Vân Diệc đi phía trước và Nhất Phương đoạn hậu đã không còn bóng dáng.

“Đánh trước nói sau!” Nguyệt Dạ nói.

Số lượng Trớ Chú Sĩ Binh càng ngày càng nhiều, ta gọi Bạch Vũ ra hỗ trợ, Diệu Dạ cũng không ngừng dùng phù pháp mãnh liệt oanh tạc, Tiểu Dương lui ra phía sau một bước, rút môt bó tên từ trong đai lưng, quát lớn: “Vũ Tiễn!”

Mấy trăm đạo ngân mang từ ngón giữa hắn bắn ra, cắm xuống người Trớ Chú Sĩ Binh như mưa bão.

Tại tầng Trớ Chú Chi Tháp, cung tiễn thủ tốt nhất là không nên sử dụng kỹ năng, bởi vì kỹ năng của họ thường phải cách quái vật một khoảng cách mới có thể phát động, như vậy rất có thể sẽ bị phân tán khỏi đội hữu. Bất quá, Tiểu Dương vốn không cho rằng mình có thể đi tới tầng cao nhất, cho nên hắn cũng không cần biêt, liều mạng phát động vũ tiễn mãnh công.

Lại có thêm mấy Trớ Chú Sĩ Binh toát ra từ con đường vừa biến hóa, lần này, đối tượng trường mâu công kích đến lại là ta.

“Cẩn thận!” Tàng Đao kêu lên.

Vô Cực đang đọc chú không thể nói gì, vẻ mặt khẩn trương nhìn ta.

Ta nhanh nhạy lui về phía sau một bước, né tránh đợt công kích này. Vừa lúc đó, mê cung lại bắt đầu biến đổi, trước mắt ta tối sầm, xuất hiện một bức tường đá.

“…”

“Ách… Các vị cẩn thận…” Ta nói trên kênh đoàn: “Ta thử xem xem có thể đi tới tầng cao nhất không.”

“Ô ô ô, ta cũng bị tách ra rồi!” Tiểu Dương kêu rên trên kênh đoàn, “Gặp lại mọi người ở thôn trang vậy…”

“Cẩn thận một chút.” Vô Cực quan tâm nói: “Không được thì trở về thôn.”

“Ừ. Phi Ly và Tiểu Dương phòng ngự tương đối thấp, phải cẩn thận.” Tàng Đao nói: “Nghìn vạn lần không được rớt cấp!”

Ta phái Bạch Vũ đến tiền phương điều tra, sau đó triệu hồi triệu hoán thú cấp , Thạch Hổ.

Tác dụng duy trì của triệu hoán thú chỉ có mười phút, lại không nhất định đụng phải quái, vì vậy để tiết kiệm SP, ta chỉ gọi ra bốn đầu triệu hoán thú. Có bốn đầu Thạch hổ vây bên người, vậy không cần lo lắng đột nhiên xuất hiện quái vật.

Tầng Trớ Chú Chi Tháp trước đây ta đã từng tới vài lần, tuy rằng không có biện pháp nhớ kỹ sự biến hóa của mê cung, thế nhưng đã đại khái nghiên cứu ra làm sao năng đi tới tầng cao nhất.

Ta đứng bất động trước bức tường đá, vài phút sau, bức tường đá biến hóa thành một căn phòng nhỏ có bốn lối đi, nhưng ta vẫn không di động, chỉ là lẳng lặng nhìn căn phòng nhỏ lần thứ hai biến hóa thành hai lối đi. Qua một hồi lâu, cảnh tượng xung quanh lại bắt đầu biến hóa, trước mắt xuất hiện một đường món kéo dài thẳng tắp, ta lập tức nhấc chân đi qua.

Ta xuất ra địa đồ, chấm màu đỏ đại biểu cho nhân vật, đang ở trong một vòng tròn khoanh hình tháp nhọn mang tên “Trớ Chú Chi Tháp”, la bàn màu đen dưới góc bản đồ, mũi nhọn màu đen đang chỉ về phương bắc.

Mỗi khi mê cung biến hóa, nếu như xuất hiện chính là đường ngang hoặc lối rẽ, ta sẽ đứng bất động tại chỗ, thẳng đến khi đường thẳng xuất hiện lần thứ hai mới đi về phía trước. Hơn nữa, tận lực duy trì đi về hướng chính bắc.

Ta nghiên cứu ra, chỉ cần theo thông đạo đi về phương bắc thì có thể đến tầng cao nhất, bất quá phương pháp này phi thường lãng phí thời gian, ta thường xuyên phải chờ đợi thật lâu, thẳng đến mê cung biến hóa thành đường thẳng mới có thể đi.

Trên trang thảo luận ta đã từng nghe nói qua, có người nhớ kỹ nhất thanh nhị sở mọi biến hóa của mê cung tầng , chỉ cần nhìn màu sắc hoặc hình dáng vách tường là có thể đi tới tầng cao nhất, người nọ thậm chí còn viết ra một thiên tư liệu thật dài. Thế nhưng…

Không ai hiểu được…

“Ta tới rồi!” Thanh âm của Vô Cực vang lên trên kênh đoàn. “Ở đây chỉ một mình ta.”

“Chờ một chút.” Ta nói: “Ta sắp tới rồi.” Theo suy đoán của ta, hiện tại ta hẳn cách tầng cao nhất không xa.

Tàng Đao nói rằng: “Ta cũng sắp đến.”

“Ta không tìm ra điểm truyền tống!” Tiểu Dương kêu lên: “Ô ô ô…”

Trong mê cung tầng , ngoại trừ ở giữa có cầu thang đi thông tầng cao nhất, còn có chín điểm truyền tống về tầng , nếu như lạc đường có thể trở về tầng trệt đi lại từ đầu.

“Không phải có tới chín truyền tống trận sao?” Ta nói: “Đi loạn cũng đến được nha!”

“Ta chính là đang đi loạn a… Nhưng vẫn tìm không thấy.” Tiểu Dương không phải mù đường, chỉ là đối với mê cung địa đồ cũng không có tác dụng, nhất là loại đổi tới đổi lui thế này.

“Ngươi gọi địa đồ ra, dựa theo kim la bàn, tận lực đi về phía bắc là được.” Tàng Đao chỉ bảo.

“Được…”

Ta chưa kịp lo lắng cho Tiểu Dương, thông lộ bên trái đột nhiên toát ra hai Trớ Chú Nữ Vương.

“Không thể nào!” Ta kêu to.

Trớ Chú Nữ Vương cấp , hình người hệ ác ma, công kích của nó có % khiến cho người mù quáng ( trước mắt sẽ tối sầm lại ), hoặc là sẽ bị nguyền rủa ( các hạng năng lực giảm xuống ), tại tầng này cũng xem như một loại quái cấp tiểu vương, bình thường gặp phải một con cũng đã khiến ta rất đau đầu, huống chi là hai!

Ta lập tức lệnh nhóm Thạch Hổ tiến lên ngăn trở, buff cho mình một cái Tật Phong thuật, sau đó lập tức chạy trốn. Trớ Chú Nữ Vương là quái loại pháp sư, tuy rằng Ma tộc có ma phòng ám hệ tương đối cao, nhưng nếu cả hai con cùng phóng pháp thuật vào ta, ta tuyệt đối ăn không tiêu.

Cố tình ta lại không thể gọi tất cả ma thú ra để đối phó Trớ Chú Nữ Vương, muốn triệu hoán ma thú mới phải thu hồi ma thú đang có, nhưng nếu bây giờ ta thu hồi Thạch Hổ, Trớ Chú Nữ Vương sẽ đuổi theo ta. Ta một mặt chạy trốn, một mặt ảo não nghĩ, sớm biết vậy ngay từ đầu đã gọi hết tất cả ma thú ra.

Thảm hại hơn chính là, phía trước cách đó không xa đang có một nhóm Trớ Chú Sĩ Binh tụ tập… Không có biện pháp, cắn răng một cái, ta đổi hướng chạy về phía một con đường nhỏ gần đó.

Mê cung biến hóa lần thứ hai…

“Xin lỗi…” Ta suy yếu nói: “Ta không thể đến được…”

Vừa mới chạy loạn một trận, hại toàn bộ phương hướng của ta đều hỗn loạn, hiện tại không thể làm gì khác hơn là tìm điểm truyền tống, trở lại tầng trệt đi lại.

“Không sao.” Tàng Đao nói: “Ta đã tới rồi, chúng ta đi vào đánh là được.”

Tàng Đao tới rồi!

Như vậy… Vô Cực không phải đi cùng hắn sao? !

Ách… Quên đi… Tìm điểm truyền tống tìm điểm truyền tống.

——-

Truyện Chữ Hay