Thiên Vận Online

chương 19: nhiệm vụ hải tặc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hải cảng Cát Phân Lâm đặc sản là cá và cây rừng, cho nên ở đây tụ tập không ít trù sư và kiến trúc sư.

Nhưng Cát Phân Lâm ngoại trừ cá và rừng, lại không có sản vật khác, không chỉ nằm ở vùng sát biên giới trung ương đại lục, chu vi luyện công ít, đẳng cấp quái vật cũng không cao ( duy nhất khu luyện công cao cấp là quái vật biển phụ cận Hải Vực), vì thế Cát Phân Lâm thành hiện nay do NPC quản lý, cũng không có game thủ nào muốn chiếm cứ.

Chúng ta và Nửa Cuộc Đời tập hợp ở một khách điếm có tên là [Hải tặc chi nhãn].

Vừa gặp mặt, đám bạn nhiệt tình thiếu chút nữa ép ta thở không được, Thiên Lý thậm chí còn dán sát vào ta giống như bạch tuộc.

“Nguyệt đại ca… Ngươi rốt cuộc cũng login a…”

Ta chỉ không login mấy ngày, có cần phải như vậy không…

“Được rồi…” Vô Cực đúng lúc ngăn cản Thiên Lý đem ta ra đè ép.”Nói chính sự đi.”

“Ác…” Thiên Lý đáp, vội vã từ trên người ta đứng lên.

“Hỏi thăm thế nào?” Vô Cực hỏi mọi người đã vào Cát Phân Lâm điều tra.

“Phi thường thuận lợi…” Sa Lợi Diệp nhảy lại gần, quá độ hưng phấn mà nói: “Trong thành hầu như ai cũng biết đến Pháp Lợi Tư.”

“Không sai…” Nửa Cuộc Đời gật đầu.”Ta đã biết cách liên lạc với hắn, chỉ chờ chúng ta tập hợp đông đủ là có thể đi tìm người.”

“Vậy còn chờ cái gì!” Vô Cực nói: “Đi thôi.”

—-

Nửa Cuộc Đời mang theo mọi người đi tới bến tàu Cát Phân Lâm. Gần bến tàu có mấy kiến trúc sư đang đóng thuyền, còn có mấy người đánh cá ( nông phu học đánh bắt cá ) đang thu hoạch cá bắt được, phóng mắt nhìn lại, không ai giống như thợ săn tiền thưởng.

“Pháp Lợi Tư ở nơi nào a?” Nguyệt hỏi Nửa Cuộc Đời.

“Cái này à…” Nửa Cuộc Đời quỷ dị cười cười, đột nhiên giương giọng hô to: “Xin hỏi có ai biết Pháp Lợi Tư ở đâu không?”

Kêu một tiếng, đám người xung quanh ngừng tay làm việc, nhìn vào kẻ vừa lên tiếng.

“Ngươi thực sự biết người ta ở đâu sao?” Vô Cực nghi hoặc nhìn Nửa Cuộc Đời.

“Chỉ nghe nói đến cảng là có thể tìm được người.” Nửa Cuộc Đời nhún nhún vai. “Ta là muốn đợi lão đại và Tiểu Nguyệt tới rồi mới đi tìm hắn, bằng không nhỡ người ta không cho chúng ta làm nhiệm vụ thì phiền toái.”

Nói đến cùng chính là… Nửa Cuộc Đời sợ nếu mình bị đối phương cự tuyệt thì Vô Cực sẽ mắng, cho nên chờ Vô Cực tới mới cùng đi tìm Pháp Lợi Tư, như vậy thì có bị cự tuyệt cũng không phải là lỗi của mình… Quá gian trá!

Nửa Cuộc Đời tiếp tục nói: “Dù sao Pháp Lợi Tư kia ở đây rất có danh tiếng, tùy tiện hỏi hỏi cũng có thể tìm được.”

“Ngươi xem, không phải đến rồi sao?” Hắn chỉ vào hai thanh xuân thiếu nữ đi về phía bọn họ.

“Các ngươi tìm Tiểu Pháp có chuyện gì?” Một thiếu nữ hỏi.

“Xin chào.” Nửa Cuộc Đời lộ ra nụ cười ngoại giao, khiêm khiêm hữu lễ nói: “Chúng ta là người của Ngân Chi Vô dong binh đoàn, tìm đến thợ săn tiền thưởng Pháp Lợi Tư nhận nhiệm vụ.”

“Nguyên lai là các ngươi a.” Một nữ đạo tặc khinh thường thiêu thiêu mi, làm như không thấy nụ cười chiêu bài có thể mê đảo một xe tải nữ nhân của Nửa Cuộc Đời. “Này là nhóm người vẫn luôn dò hỏi chuyện Tiểu Pháp, kết quả cũng không tìm đến Tiểu Pháp sao, lén la lén lút. Hanh!”

“Thật ngượng ngừng, khiến các nàng hiểu lầm.” Nửa Cuộc Đời không thèm quan tâm đến sự kinh miệt trong lời nói của thiếu nữ. “Đây là bởi vì đội trưởng của chúng ta mấy ngày nay có việc, không thể đi cùng chúng ta đến đây, căn cứ vào lễ phép, chúng ta phải đợi được đội trưởng đến sau đó mới đến gặp Pháp Lợi Tư.” Hắn vẫn cười đến phi thường tao nhã hữu lễ, phong độ phiên cách.

Nữ đạo tặc khịt mũi: “Không còn kịp rồi, Tiểu Pháp không muốn gặp các ngươi đâu!”

Xem ra có rất nhiều người muốn làm nhiệm vụ, đều bị thiếu nữ này loại rụng hết đi.

Bất quá Nửa Cuộc Đời không phải vai nhỏ bình thường, hắn mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Tiểu thư, nàng nói những lời này không khỏi quá sớm đi.” Đừng đùa chứ, Nửa Cuộc Đời Phong Vân hắn chính là quân sư hàng đầu kiêm đại sứ ngoại giao của Ngân Chi Vô nha, sao lại có thể bị hai tiểu nha đầu này hù dọa chứ.

“Pháp Lợi Tư cũng chưa từng gặp qua chúng ta, nói hắn không muốn gặp chúng ta, nàng làm sao biết hắn thực sự không muốn gặp chúng ta.”

Những lời này nghe như là nhiễu khẩu lệnh, hai thiếu nữ nghe đến sửng sốt sửng sốt.

“Ta nói Tiểu Pháp không muốn gặp các ngươi chính là không muốn.” Nữ đạo tặc có chút hổn hển, “Mời các ngươi trở về đi!”

“Nàng vừa nói… là nàng nghĩ Pháp Lợi Tư không muốn gặp chúng ta đúng không?” Vô Cực đột nhiên mở miệng, ngữ khí hùng hổ dọa người.

“Nếu như hắn muốn gặp chúng ta, vậy phải làm cái gì bây giờ?”

“Là Tiểu Pháp tự mình nói với ta.” Nữ đạo tặc giậm chân, “Hắn không cần gặp các ngươi.”

Nửa Cuộc Đời nói tiếp: “Đây cũng là nàng nói a.” Hắn cùng Vô Cực bên tung bên hứng, “Ta làm sao biết được nàng có gạt chúng ta hay không?”

“Ngươi…” Nữ đạo tặc căm tức trừng Nửa Cuộc Đời, thế những không có biện pháp.

“Quên đi…” Thiếu nữ lên tiếng đầu tiên yếu ớt than nhẹ.”Ta mang bọn ngươi đi tìm Tiểu Pháp là được rồi.”

Sau đó lôi kéo nữ đạo tặc vẻ mặt không cam lòng, ý bảo bọn họ đi theo nàng

—.

Đoàn người chúng ta theo hai thiếu nữ đến khu rừng ngoài thành.

“Ta có thể hỏi một vấn đề không?” Tiểu Dương hỏi trên kênh đoàn: “Ta nghẹn ở trong lòng rất lâu rồi… chính là…”

Nửa Cuộc Đời đón lời: “Ngươi là muốn hỏi, vì sao Pháp Lợi Tư không chịu gặp chúng ta hả?”

“Ân…” Tiểu Dương gật đầu.

Thiên Lý nói rằng: “Tò mò muốn chết!”

Tiểu Diệp đã ở một bên mãnh liệt gật đầu.

“Nên nói như thế nào đây…”

Ta nghĩ, Nửa Cuộc Đời đang suy nghĩ phải dùng từ thế nào để ba cái người không có tế bào não kia nghe hiểu được. Đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Ta thay Nửa Cuộc Đời giải thích: “Pháp Lợi Tư hắn không cho nhóm người của Tiêu Dao Công Tử làm nhiệm vụ, Tiêu Dao Công Tử nhất định ghi hận trong lòng. Nếu như hắn lại cho chúng ta làm nhiệm vụ, vậy nói rõ là muốn chống lại Tiêu Dao Công Tử. Đại khái đây chính là băn khoăn của Pháp Lợi Tư đi.”

Dù sao thế lực của Tiêu Dao Công Tử tại Thiên Vận không nhỏ, ai cũng không muốn đối nghịch với gã a.

“Hay có lẽ chỉ thuần túy là các nàng ta lo lắng.” Vô Cực chỉa chỉa hai thiếu nữ đi trước dẫn đường. “Ta cảm thấy Pháp Lợi Tư không phải loại người sợ phiền phức.”

“Nói không chừng…” Nhất Phương như có ý tưởng gì đó, nói: “Hắn đã sớm phái người đến gây khó dễ…”

“Giống lúc trước.” Hoàng cũng đồng ý.

Ta nghĩ Tiêu Dao Công Tử hẳn là đã biết chúng ta đã làm xong một nhiệm vụ, hắn tuyệt đối sẽ không cho chúng ta thuận lợi đem đẳng cấp dong binh luyện trở về.

Khi ấy ta không có mặt, không có biện pháp giúp đỡ, lần này ta tuyệt đối sẽ không để tên tiểu nhân kia thực hiện được! Trong lòng ta âm thầm phát thệ.

Ở trong rừng rậm quanh quẩn một vòng, đập vào mắt chính là một gốc cổ thụ thật lớn. Cổ thụ che trời, bốn phía hoàn lượn lờ vương vấn khói nhẹ, trận trận mùi cây rừng thơm mát xông vào mũi, trang nghiêm lại thần bí.

Từ ánh mắt một người học chức nghiệp nông phu như ta xem ra, những cây cối ở đây đều là cổ mộc ngàn năm tốt nhất… Đáng tiếc kỹ năng sinh hoạt ta chỉ học mỗi chăn dê, bằng không ta nhất định phải lấy nhựa những cây này đem bán, giá nhựa cây rất đắt nha ( đốn củi là kỹ năng kiến trúc sư, nông phu cũng không biết đốn củi ).

“Tới rồi.” Thiếu nữ dẫn đường dừng lại, nói: “Các ngươi chờ một chút.” Xem ra nàng ta đang mật cho Pháp Lợi Tư.

Mà nữ đạo tặc kia cho nàng một ánh mắt nghi hoặc “Vậy có được không?”

Chỉ chốc lát, thiếu nữ nói: “Tiểu Pháp sắp tới.” Trong giọng nói có một tia đáng tiếc.

“Tiểu Pháp ngu ngốc… Lại làm người tốt…” Nữ đạo tặc ở một bên nhỏ giọng oán giận.

Trong làn sương khói mông lung, một thân ảnh cao gầy chậm rãi hiển ra.

Cho đến khi hắn đến gần, ta mới thực sự nghĩ Pháp Lợi Tư là một người rất đặc biệt. Nói như thế nào đây?

Trang phục trên người hắn phi thường… quái dị.

Kỳ thực dùng quái dị để hình dung, quả thực thị ô nhục thân phục sức này, Pháp Lợi Tư mặc một chiếc khoác đen thêu hoa văn kim sắc, vạt áo mở rộng lộ ra áo sơ mi trắng chỉnh tề bên trong, hơn nữa ngũ quan tuấn tú và mái tóc dài màu vàng tùy ý buộc lên, khiến người ta cảm thấy tao nhã cao quý.

Sở dĩ ta nói bộ quần áo này quái dị, bởi vì đây không phải trạng bị Thiên Vận chính thống, mà là do tài phùng sư đặc biệt thiết kế. Thật không biết hắn thiết kế bộ y phục này như thế nào.

Pháp Lợi Tư đeo trường kiếm bên hông, khiến khí chất tao nhã kia trong nháy mắt trở nên anh khí mười phần, uy phong lẫm lẫm. Này chỉ có thể nói… tuyệt phối a.

Pháp Lợi Tư đứng trước mặt chúng ta, nói: “Các ngươi chính là người của Ngân Chi Vô?”

“Xin chào. Ta là đội trưởng Ngân Chi Vô.” Vô Cực giơ tay phải về phía hắn.”Ta gọi là Húc Chi Vô Cực.”

“Ta chính là Pháp Lợi Tư.” Hắn vươn tay bắt tay Vô Cực. “Xin chào.”

“Cửu ngưỡng đại danh.” Nửa Cuộc Đời nói: “Ta là Nửa Cuộc Đời Phong Vân.”

“Xin chào…” TIểu Diệp khả ái cười sáng lạn: “Ta là Sa Lợi Diệp, gọi Tiểu Diệp là được rồi.”

“Ta là Thiên Lý Nhậm Ngã Hành, ngươi có thể gọi Thiên Lý.”

“Bách Bất Xuyên Dương, tất cả mọi người gọi ta là Tiểu Dương.”

“Thiên Các Nhất Phương.”

“… Tà Hỏa Hoàng.”

“Ta là Nguyệt Phi Ly, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

“Đâu phải, đâu phải.” Pháp Lợi Tư mỉm cười nhất nhất bắt tay từng người. “Cũng xin các ngươi chỉ giáo nhiều hơn.”

Giới thiệu hoàn tất, Nửa Cuộc Đời rất trực tiếp hỏi: “Xin hỏi… Pháp Lợi Tư tiên sinh có nguyện ý theo chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ này không?”

Pháp Lợi Tư sửng sốt một chút, tức thì sang sảng cười nói: “Ta xem xem đã…” Khi nói chuyện, lam mâu trong suốt khôn khéo kia vẫn nhìn chằm chằm vào chúng ta.

Ánh mắt Pháp Lợi Tư đảo qua Hoàng và Nhất Phương diện vô biểu tình, Tiểu Dương Thiên Lý vẻ mặt khẩn trương, sau đó đến Tiểu Diệp cười thật ngọt ngào (?), Nửa Cuộc Đời thần thái tự nhiên và Vô Cực vẫn nhất quán duy trì khí chất lãnh ngạnh, sau đó lại trở lại trên người ta.

Pháp Lợi Tư nói: “Tốt! Dù sao ta thấy các ngươi rất thuận mắt.” Đáp ứng rất kiên quyết.

“Thật tốt quá! !” Tiểu Diệp cao hứng đến mức tóm lấy Thiên Lý bên cạnh ôm thành một đoàn.

“Thật cám ơn ngươi.” Nửa Cuộc Đời nói lời cảm ơn từ đáy lòng, “Sau này nếu các ngươi gặp chuyện gì phiền phức, Ngân Chi Vô chúng ta nhất định sẽ hỗ trợ.” Hắn chỉ chính là Tiêu Dao Công Tử.

Pháp Lợi Tư hào sảng nói: “Chờ nhiệm vụ hoàn thành rồi nói sau!”

Nữ đạo tặc đứng một bên thấp giọng hỏi: “Tiểu Pháp… Như vậy có được không?”

“Các nàng không cần lo lắng! Ta mới không sợ cái tên tiểu nhân chỉ biết dùng tiền áp người ấy.”

“Thế nhưng… Nếu như bọn họ gây bất lợi cho ngươi…” Xem ra nàng phi thường lo lắng an nguy của Tiểu Pháp.

“Hanh!” Pháp Lợi Tư hừ nhẹ một tiếng, “Ta đường đường là một hải tặc, mới sẽ không sợ bọn chúng!”

Hải tặc? Ta nghi hoặc địa nhìn về phía Pháp Lợi Tư. Thiên Vận có chức nghiệp này sao?

Phóng khoáng nở nụ cười, Pháp Lợi Tư lại nói với chúng ta: “Ta mang các vị đi xem thuyền ta đóng.” Ngữ khí có chút đắc ý.

Pháp Lợi Tư cao hứng bừng bừng mang chúng ta đi tham quan con thuyền hắn tự tay kiến tạo ( hắn là kiến trúc sư và tiền thưởng thợ săn ), con thuyền kia cũng giống như y phục trên người Pháp Lợi Tư, phi thường suất khí.

Xác thuyền cũng được đóng bằng gỗ, thân thuyền cùng các con thuyền tự chế bình thường không sai biệt lắm, nhưng đặc biệt chính là pho tượng mỹ nhân ngư bằng đá cẩm thạch đặt trên mũi tàu, dùng loại sinh vật tượng trưng cho tai nạn trên biển làm vật biểu tượng ( pho tượng trên mũi tàu chính là vật biểu tượng cho các con thuyền, có ý phù hộ đi bình an ), đại khái cũng cũng chỉ có nhân tài suất tính như Pháp Lợi Tư làm thế.

Hơn nữa cột buồm trên thuyền còn giương một lá cờ tung bay trong gió, trên nền cờ đen có vẽ hình cái đầu của Hải Long màu tím, hơn nữa trên thuyền có sáu cửa đại pháo ( các con thuyền tương tự chỉ có bốn cửa ), con thuyền này làm cho người ta cảm thấy giống như là….

Ách… Một con thuyền hải tặc.

“Ngươi làm cái này sao?” Tiểu Dương sợ hãi than không ngớt. “Thật là lợi hại.”

“Là ta thiết kế.” Pháp Lợi Tư cười nói: “Bất quá, cần phải có các bằng hữu hỗ trợ mới có thể tạo thành.”

Ta cũng khen: “Thật sự rất giỏi!” Điều này làm cho ta nhớ đến thời gian cùng bạn bè trong đoàn kiến tạo Vô Hạn thành.

“Đã chuần bị tốt chứ.” Pháp Lợi Tư hỏi một .

“Đều không sai biệt lắm liễu.” Công tượng trả lời: “Tùy thời đều có thể rời bến.”

“Như vậy…” Hắn hào khí vạn thiên hô: “Rời bến nào — “

Chờ một chút… Rời bến? ! Ta sẽ say tàu a –

Sau khi Pháp Lợi Tư dẫn mọi người xuất cảng, một gã công tượng nói với một công tượng khác….

“Được rồi… Ngươi có nói với Pháp Lợi Tư lão đại hôm qua chúng ta ở chỗ này thấy có bóng người kỳ quái chưa?”

“Không có a…” Công tượng nói: “Bất quá hẳn là không có chuyện gì đâu. Trên biển gió êm sóng lặng, khí trời cũng tốt… Lão đại hẳn là rất nhanh có thể làm xong nhiệm vụ trở về.”

—-

Hải âu thản nhiên bay lượn trên không trung, trời cao một mảnh sáng trong, không mây.

Từ xa xa truyền đến tiếng vang khe khẽ… là thanh âm sóng biển vỗ vào thuyền.

Lắc a lắc… lay a lay… Dạ dày ta sắp nhảy ra rồi…

Nếu như Nhất Kiếm thấy bộ dạng hiện tại của ta, nhất định sẽ cười đến chết. Một kẻ có bằng lái ca nô cư nhiên lại bị say tàu.

Nhưng thật sự là không có biện pháp a, ca nô lại không thể chạy tuốt ra khơi thế này.

Ô ô… Thật là khó chịu a!

Bất quá, tình trạng những người khác cũng chẳng tốt hơn ta chút nào. Nửa Cuộc Đời từ lúc thuyền nhổ neo đã trốn vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi, Thiên Lý và Tiểu Dương ghé vào hai bên mạn thuyền, mọi thứ trong bụng quay về trong biển rộng, Nhất Phương cũng sắc mặt tái nhợt ngồi trên boong tàu, mà Tiểu Diệp thì oa trong góc, cố gắng ngủ trốn tránh hiện thực.

Ở đây tự nhiên nhất, hay là đã sớm quen với việc say tàu – hải tặc Pháp Lợi Tư, và kẻ mặc dù lúc nào đều là lãnh tĩnh vạn phần – Tà Hỏa Hoàng… Còn có, người đang đưa cho ta một cái khăn nóng – Vô Cực.

“Vô Cực, ngươi không bị say tàu a?” Ta tiếp nhận chiếc khăn, hỏi.

Vô Cực ngữ khí mềm nhẹ nói: “Ba ta rất thích biển, ta từ nhỏ đã theo hắn ngồi thuyền chạy khắp nơi, đã quen rồi.”

“Vậy á… Thật tốt…” Ta lười biếng đáp, đem trọng lượng toàn thân dựa vào tay vịn bên mạn thuyền. “Trò chơi này độ chân thực làm được cao như vậy để làm chi a…”

Hơn nữa ngồi thuyền đến đại lục khác rõ ràng không bị say tàu, vì sao hiện tại lại chóng mặt đến mức muốn chết rụng thế này, quả thực là lừa gạt a… ( thuyền càng lớn thì càng ít lung lay, cho nên ngồi thuyền lớn — tàu thuỷ các loại — sẽ không say tàu, ngồi thuyền nhỏ liền gặp )

Vô Cực lo lắng nhìn ta, không biết phải làm thế nào mới tốt, Thiên Vận lại không có mấy thứ thuốc linh tinh chống say sóng.

“Ta lấy thêm khăn nóng chườm cho ngươi.” Vô Cực nói: “Như vậy ngươi sẽ thoải mái chút.”

Ta gật đầu, suy yếu cười với hắn.”Làm phiền ngươi…” Vô Cực chính là Vô Cực, ngay cả say tàu cũng không sợ.

Pháp Lợi Tư vẫn chú ý Vô Cực và Nguyệt, thừa địp Vô Cực vào buồng nhỏ trên tàu chuẩn bị khăn nóng, huých Tà Hỏa Hoàng diện vô biểu tình dựa vào một bên, quăng cho một ánh mắt.

“Uy…” Hắn mật ngữ cho Hoàng: “Vô Cực với Nguyệt là loại quan hệ gì?”

Hoàng lạnh lùng nhìn Pháp Lợi Tư, nói: “Thế nào?” Ngữ khí cũng lạnh như băng.

“Ta chưa nói thế nào.” Pháp Lợi Tư nhướng nhướng mi, “Cũng không phải chuyện của ta.”

“Vậy…” Ánh mắt Hoàng dừng lại trên bầu trời quang trải rộng, lạnh nhạt nói: “Đừng hỏi nhiều quá.”

“Ta chỉ quan tâm.” Ai cũng có tính tò mò, “Cũng không phải tìm hiểu chuyện riêng của người khác.”

“Hành vi của ngươi… có chút giống.” Thăm dò chuyện người khác.

“Hanh!” Pháp Lợi Tư hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Hoàng. Không hỏi thì không hỏi, giỏi lắm!

Nhìn Pháp Lợi Tư hành động trẻ con, Hoàng cảm thấy có chút buồn cười. Bất quá hắn cũng không nghĩ tới, ngoại trừ Nửa Cuộc Đời, còn có người nhìn ra được giữa Vô Cực và Nguyệt có tình cảm ái muội lại là một người chỉ mới ở chung với họ không bao lâu.

“Mặt lạnh, hỏi một chút sẽ chết sao!” Pháp Lợi Tư lấy ra mấy cái túi vải bố từ trong đai lưng trữ vật, trong miệng vẫn còn niệm liên tục.”Đừng cho là ta nhìn không ra nha… Người như thế ta đã thấy rất nhiều.”

“Ngươi chán ghét?” Hoàng mạc danh kỳ diệu toát ra một câu.

“Không có gì chán ghét hay không chán ghét.” Pháp Lợi Tư cũng không ngẩng đầu lên: “Chỉ là chưa thấy qua ai trì độn giống như bọn họ.”

Hoàng nói: “Bọn họ sợ hãi.” Bởi vì xem đối phương là tất cả, cho nên sợ bị đối phương ghét mình.

“Yêu thì yêu thôi.” Pháp Lợi Tư tiêu sái phất tay: “Có cái gì phải sợ!”

“Không phải loại sợ mà ngươi nghĩ.” Hắn cho rằng Pháp Lợi Tư nghĩ Vô Cực bọn họ sợ chính là ánh mắt thế nhân.

“Ta biết mình đang nói cái gì.” Pháp Lợi Tư phất phất tay, không quá cao hứng.”Nếu là ta, ta sẽ dũng cảm thừa nhận, mấy thứ loạn thất bát tao khác ta đều không để ý.” Điều kiện tiên quyết là phải có đối tượng như vậy xuất hiện.

“Vậy còn ngươi?” Pháp Lợi Tư hỏi lại Hoàng, “Sẽ sợ sao?” Sau đó bắt đầu tự trách mình tại sao lại muốn hỏi hắn vấn đề này.

“Sẽ không.” Khóe miệng Hoàng gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, “Hẳn là sẽ có dũng khí.”

Pháp Lợi Tư lập đi lập lại những lời Hoàng vừa nói trong đầu. Hắn quen biết rất nhiều bằng hữu đồng tính luyến, không bài xích, cũng không đặc biệt tán thành, trong mắt hắn, loại yêu đương này cũng giống như tình yêu nam nữ, mà chính mình, thời cơ chưa tới, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề yêu hay không yêu.

Thế nhưng, yêu có thể cho người ta dũng khí… Pháp Lợi Tư nghĩ, cái tên mặt lạnh không thích giao tiếp kia nói rất có đạo lý.

Hắn nhịn không được nhìn Hoàng nhiều thêm vài lần… Hắn nghĩ nụ cười nhạt nhạt lạnh lùng trên mặt Hoàng cũng đẹp mắt lắm.

Pháp Lợi Tư lại tiếp tục lôi từ trong thắt lưng ra một đống bao lớn bao nhỏ gì đó, còn không ngừng đem các loại bột phấn trộn nước nhồi vào bao vải, bận rộn đến bất diệc nhạc hồ.

Nhìn thân ảnh hắn bận rộn, Hoàng nhịn không được hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?” Trong lòng còn nghi hoặc sao hôm nay lại có hưng trí nói nói nhiều như vậy.

“Cái này sao…” Pháp Lợi Tư thần bí cười cười, “Ngươi muốn biết…”

Hoàng không tự chủ gật đầu.

Pháp Lợi Tư xoay người, trong lòng ôm một sinh vật màu tím, cổ dài nhỏ, bốn chân có màng.

“Hải Long…” Hoàng có điểm kinh ngạc. Hải Long này là loại sinh vật hiếm thấy.

Pháp Lợi Tư trạc trạc bụng Hải Long, nói rằng: “Nó gọi là Hi Dora.” Sau đó chỉ vào một đống chất hỗn hợp trên mặt đất.”Đó là thức ăn gia súc cao cấp ta làm riêng cho nó, xem thử nó ăn xong có thể mau lớn hơn không.”

Mau lớn lên…”Để làm chi…” Hoàng hỏi.

Pháp Lợi Tư có vẻ đã quen với việc chỉ nói những chuyện trọng điểm của Hoàng. Hắn bên nhét Hi Dora vào đống thức ăn gia súc, bên nói: “Ta hy vọng sau khi lớn lên nó sẽ kéo thuyền cho ta.” Đôi mắt xanh lam xinh đẹp chớp động.

“Như vậy lúc không có gió, thuyền vẫn có thể chạy.”

Hoàng nghĩ mình thật là hết ý kiến. Bất quá, hắn rốt cục biết công dụng của hai ám câu trên mũi tàu, nguyên lai là chờ Hi Dora lớn lên thì dùng để kéo thuyền.

Hoàng nói: “Rất giống ngươi.” Mang theo một ít ý vị thưởng thức.

“Vậy á!” Rốt cục có người một khuyên hắn đừng suy nghĩ nhiều quá, cảm động.

“Suất tính, tiêu sái.”

… Hơn nữa rất khả ái.

Vô Cực đi vào buồng nhỏ trên tàu định đổi khăn nóng, liền phát hiện Nửa Cuộc Đời giống như xác chết nằm ngây đơ trên giường không nhúc nhích.

“Không thoải mái a?” Hắn tà tà cười, một xíu hương vị quan tâm cũng không có.

Nửa Cuộc Đời vẫn nhắm chặt mắt, hơi hơi gật đầu.

Vô Cực nói: “Ngươi biết cách trị say tàu tốt nhất là cái gì không?”

Thấy Nửa Cuộc Đời thoáng mở mắt ra, hắn cười đến càng tà ác.

“Chính là a…” Vô Cực nắm cổ áo Nửa Cuộc Đời nhấc lên, đá văng cửa khoang thuyền, đem hắn ném lên boong. “Hóng gió nhiều chút!”

Nửa Cuộc Đời trắng bệch nghiêm mặt, từ trên sàn thuyền đứng bật lên, “Nôn —” cuối cùng cũng chạy đến mạn thuyền hồi vọng với biển khơi.

Cho nên đừng hoài nghi, trên khóe môi Vô Cực lúc này, chính xác là cái mà chúng ta gọi là ‘nụ cười ác ma’.

( Hóng gió đúng thật là có thể trị say tàu, bất quá, thông thường trên boong tàu lắc lư dữ dội hơn dưới khoang, sẽ càng buồn nôn hơn. )

Đuổi được Nửa Cuộc Đời, Vô Cực muốn cho Nguyệt nghỉ ngơi trong khoang thuyền ít lay động hơn.

“Nguyệt…” Hắn nhẹ nhàng lay Nguyệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi, “Ta mang ngươi đến khoang thuyền nghỉ ngơi.”

Vô Cực cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, lòng mình thế những lại có thể mềm mại đến tình trạng như thế. Cẩn cẩn dực dực đỡ Nguyệt, che chở Nguyệt, sẽ làm lòng hắn tràn đầy cảm giác ngọt ngào…

Đầu mày đối phương khẽ nhíu lại, nhưng trong lòng mình lại cuồn cuộn chua xót khổ sở ngập trời cùng thống khổ.

Nếu có người hỏi, ngươi vẫn còn để ý đến Phương Thủy Trữ chứ? Hắn sẽ trả lời, có thể… Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng lưu ý về nàng.

Hắn không biết làm sao… Đều bởi vì Nguyệt… Mà ôn nhu cũng là…

“Nguyệt…” Vô Cực nhẹ nhàng lay ta, “Ta mang ngươi đến khoang thuyền nghỉ ngơi.” Nói như vậy.

Ta chậm rãi mở mắt, từ chối: “Không cần, ta không sao.” Thế nhưng, thanh âm nhưng suy yếu đến mức không thể xem như không có việc gì.

“Lại mạnh miệng.” Vô Cực vươn ngón tay, ấn ấn mi tâm nhíu chặt của ta. “Đến khoang tàu nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.”

“Không cần…” Ta vẫn kiên trì như cũ. Chỉ cần như vậy là đủ rồi, chỉ cần có Vô Cực bên cạnh, tất cả đều tốt.

Vô Cực thở dài một hơi, “Ai.”

Lúc này, âm thanh trong trẻo của Pháp Lợi Tư từ mũi tàu truyền đến: “Chú ý! Phụ cận có hải quái.”

Nhìn về phía đầu thuyền, chỉ thấy một mảnh vây lưng màu xanh lam đậm to bằng nửa chiếc thuyền từng chút từng chút tới gần chúng ta.

“Là cự hình Sa Ngư Nhân (người cá mập) cấp ! Chúng ta cùng nhau vây công nó.”

Hoàng nhìn quét boong tàu một vòng, lạnh lùng nói: “Đánh không lại.”

“Cái…” Pháp Lợi Tư vốn định phản bác, nhưng nhìn qua một nhóm ‘bệnh binh’ nằm la liệt trên boong tàu, không thể không đồng ý với ý kiến của Hoàng.

Không say tàu chỉ có ba người, hơn nữa cũng không có tế ti, làm sao đánh a!

“Giờ làm sao đây?” Vô Cực cũng đi tới đầu thuyền, “Uống nước liều mạng sao?” (ý là dùng dược thủy như nước liều mạnh đánh)

“Tốt nhất là không nên.” Pháp Lợi Tư nói: “Chúng ta dùng thuyền đụng bay nó là được rồi.”

“Chỉ có thể như vậy.” Vô Cực cũng biết tốt nhất không nên uống nước liều mạng, bằng không một lát cướp thương đội sẽ không đủ dược để dùng.

Pháp Lợi Tư vội vã chạy đến phòng điều khiển điều chỉnh hướng đi.

“Chính đà thẳng hàng.” Hắn lẩm bẩm.”Đâm ngươi bay xa ba ngàn dặm!”

Mấy phút sau, mũi tàu đánh lên người Sa Ngư Nhân.

“Bính!” một tiếng, thân thuyền kịch liệt địa lay động. Ta gắt gao nắm chặt vòng bảo hộ, để khỏi phải nghiêng trái ngã phải như Thiên Lý bọn hắn. Cho dù như thế, lay động kịch liệt này vẫn khiến ta choáng váng.

“Khách lạp!” Bên tai vang lên tiếng gỗ gẫy, khi ta vẫn còn chưa rõ ràng lắm đã phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy dưới thân không còn chỗ tựa, cả người rơi vào trong biển lạnh như băng.

“Nguyệt!” Vô Cực thê lương rống lên, phi thân về phía trước, nhưng hắn vẫn chậm một bước.

Thanh ảnh kia rơi xuống như hạt cát không thể giữ được trong tay, chảy đi, tiêu thất trong lòng biển sâu…

Vô Cực trong lòng đau xót, không nghĩ ngợi gì, lập tức nhảy vào đại dương mênh mông.

—–

Truyện Chữ Hay