Thiên Vận Online

chương 16: băng hỏa đảo

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoàng hôn buông xuống, đoàn người chúng ta rốt cục đã chạy tới lang huyệt.

Lang nhân Ngự Phong thấy chỉ có chúng ta xuất hiện, liền biết xảy ra chuyện gì.

“Các ngươi mang ca ca ta về.” Khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của NgựPhhong suy sụp, bờ vai nho nhỏ run nhè nhẹ.

Nhất Kiếm bất đắc dĩ nhún nhún vai.”Chúng ta có tìm được ca ca ngươi, thế nhưng hắn không chịu trở về.”

“Xin lỗi, Ngự Phong. Chúng ta đã tận lực!” Sa Lợi Diệp cũng ôn nhu an ủi.

“Các ngươi gạt ta!” Ngự Phong bỗng nhiên kích động, ” Chính là đám nhân loại đáng ghét các ngươi bắt ca ca ta! Ta tuyệt đối không buông tha các ngươi!”

Đang nói chuyện, Ngự Phong từ từ biến ảo thành một đầu đại lang lam tử sắc, trong thú mâu tím sẫm còn thoáng hiện sợi sợi ánh sáng đỏ.

Ngự Phong thét dài một tiếng, thú trảo mang đầy tính uy hiếp không ngừng cào trên mặt đất. Đàn thú xung quanh dường như đã bị tiếng tru kia triệu hoán, ào ào tụ tập lại đây, nhe răng trợn mắt gầm gừ với chúng ta.

“Ngự Phong…” Ta cẩn thận khuyên giải, “Ngươi bình tĩnh một chút… Cho dù ngươi có làm vậy, ca ca ngươi cũng sẽ không trở về a!” Trời ạ! Chúng ta sao lại xui xẻo như vậy, trực tiếp đến công hội dong binh hủy nhiệm vụ là xong, cần gì phải mắc công chạy đến lang huyệt một chuyến thế này.

“Đều là lỗi của đám nhân loại các ngươi!” Ngự Phong phẫn nộ rít gào về phía chúng ta.

Cảm thụ được thủ lĩnh phẫn nộ, bầy sói phụ cận tất cả đều xôn xao lên.

Nếu như chỉ là bầy sói này cũng không phải vấn đề lớn, nhưng hỏng bét nhất chính là giờ đã hoàng hôn, chỉ cần mặt trời xuống núi, bầy sói sẽ biến thái thành lang nhân, đến lúc đó mấy người chúng ta sẽ trở thành bữa tối của chúng.

“Lão đại, giờ phải làm gì a!” Nhất Kiếm bất an nhìn bầy sói đang bao vây chúng ta.

Vô Cực không trả lời hắn, hỏi ngược lại: “Cách lúc mặt trời lặn còn bao lâu?”

Tà Hỏa Hoàng đáp: “Trên dưới nửa tiếng.”

“Có chút miễn cưỡng, bất quá cũng không thành vấn đề.” Vô Cực nói.

“Lão đại ngươi là muốn?” Nhất Kiếm hỏi.

“Giết, đi, ra!” Vô Cực gằn từng tiếng.

Đội trưởng đại nhân phát lệnh, nào có đạo lý đoàn viên không theo. Nửa Cuộc Đời bắt đầu buff cho mọi người ma pháp phụ trợ, Nhất Phương, Tiểu Diệp, Nhất Kiếm rút vũ khí bày ra tư thế ứng chiến; Hoàng hết sức chăm chú nhìn bốn phía, xem xét thời cơ thích hợp liền phát động ma pháp, ta cũng xuất ra trận thạch, gọi triệu hoán thú.

Vô Cực giơ Minh Nguyệt kiếm trượng, chỉ vào Ngự Phong: “Bằng vào ngươi cũng muốn ngăn trở chúng ta!” Ngữ khí cuồng ngạo đến cực điểm.

“Nhân loại cuồng vọng!” Ngự Phong lần thứ hai gào lên.

Tiếng gào thét qua đi, bầy sói bốn phía bắt đầu phát động công kích vào chúng ta.

Sa Lợi Diệp lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua bầy sói, nơi nàng lướt qua tung tóe đạo đạo tinh hồng (màu đỏ tươi); Nhất Kiếm và Nhất Phương hai người một trái một phải địa bày tốt trận thế, Thiên Các Nhất Phương phòng cao chắn quái, Nhất Kiếm Thiên Hạ công kích cao làm chủ công, thân là thần thánh kỵ sĩ, Nhất Phương còn có thể thỉnh thoảng tung ra vài loại ma pháp phụ trợ, hai người cực kì ăn ý; Vô Cực phát động ma khí kỹ cấp cao nhất, Minh Nguyệt kiếm trượng trong tay họa xuất phiến phiến lam mang (mũi nhọn màu xanh lam), lam mang đến nơi nào, chỗ đó không có sinh vật nào còn tồn tại.

Bọn họ bốn người không xa không gần mà đem ta, Nửa Cuộc Đời và Hoàng vây quanh ở giữa.

Hoàng không ngừng phóng ra ma pháp cường đại trên phạm vi lớn, mà người bận rộn nhất trong trận chính là ta và Nửa Cuộc Đời. Số lượng địch nhân quá dày đặc, đội hữu mất máu rất nhanh, hai người chúng ta hầu như là vừa buff xong máu cho một người lại quay qua chuẩn bị buff máu cho một người khác, lấy lam thủy làm nước uống.

Trận chiến đấu này tuy rằng khẩn trương lại kích thích, thế nhưng ta nghĩ trong lòng chúng ta đều có một loại cảm giác, chính là…

“Ta rốt cuộc đã trêu chọc ai a!” Nhất Kiếm oán giận, nói ra tiếng lòng của mọi người.

“Ai biết?” Vô tội nhất chính là Nhất Phương, khi vây công Phượng thì hắn không có mặt.

“Ngươi rốt cuộc vì sao lại công kích chúng ta?” Sa Lợi Diệp cũng nhịn không được hỏi.

Ngự Phong trả lời: “Bởi vì các ngươi không mang ca ca ta về.”

“Là do ca ca ngươi không chịu về!” Sa Lợi Diệp chu cái miệng nhỏ nhắn, “Không phải lỗi của chúng ta.”

“Các ngươi rõ ràng tìm được hắn, vì sao không đem hắn về?”

“Ca ca ngươi muốn ở lại bên cạnh Phượng.” Nhất Kiếm tức giận gào: “Ta cũng không có biện pháp.”

Nếu Nửa Cuộc Đời không vội vàng đọc chú ngữ, hẳn là sẽ nói lời càng độc ác hơn quẳng trở lại.

“Hắn không thể cùng một chỗ với nhân loại.” Ngự Phong cúi thấp đầu, khổ sở nói: “Không thể a…”

“Đây không phải điều ngươi có thể quyết định a!” Vừa niệm xong một đoạn chú ngữ, ta lập tức nói, “Đó là tự do của Lôi.”

“Thế nhưng… Hắn ở cùng nhân loại sẽ gặp bất hạnh.” Ngự Phong vẫn lặp lại những lời đó.

“Cho dù có bất hạnh, …” Ta thuật lại lời của Lôi khi đó, “Không, chỉ cần đi theo Phượng, chính là hạnh phúc của Ngự Lôi.”

“Mặc kệ người khác cho rằng đây là chuyện gian khổ cỡ nào, chỉ cần bản thân nghĩ [đây là hạnh phúc] là đủ rồi, không phải sao?” Ta mỉm cười, chân thành nhìn Ngự Phong.”Cho nên ngươi không cần lo lắng cho ca ca ngươi, hắn rất tốt. Hắn nói hắn rất hạnh phúc…”

Ta né tránh một con sói đang nhào lên, nói tiếp: “Ngươi không phải… hi vọng hắn hạnh phúc sao?”

“Là như thế này sao… Chỉ cần ca ca hạnh phúc là đủ rồi…”

Ngự Phong giống như nói với ta, cũng giống như là nói với chính mình.

“Ta là… Thực sự hi vọng như vậy… Thế nhưng… thế nhưng…”

Ngự Phong thì thào nói nhỏ, “Thế nhưng ta không cam tâm!”

Sau đó, hắn liền khóc rống lên.”Ô ô ô… Ta hảo không cam lòng a!”

Ngự Phong vừa khóc, bầy sói đều ngừng công kích, xoay người liếm liếm Ngự Phong, nhẹ ngâm an ủi hắn.

“Ca ca đi rồi, sau này chỉ còn lại một mình ta!” Ngự Phong khóc đến thương tâm.

“Ai nói?” Sa Lợi Diệp chỉ vào bầy sói, nói: “Ngươi còn có đám sói này ở cùng ngươi a!”

Tuy rằng hiện giờ nàng hận thấu xương đám sói chết tiệt này, “Hơn nữa cho dù không có cùng một chỗ, hắn vẫn là ca ca của ngươi. Ngươi cũng không phải sẽ không còn được gặp lại hắn.”

“Vậy sao?” Ngự Phong nhìn ta, hỏi: “Không phải ta chỉ còn lại có một mình? Ta còn có thể gặp ca ca sao?”

“Ca ca sẽ không bất hạnh, hắn quả thật rất tốt à?” Ngữ khí hắn càng ngày càng kích động.

Sợ hãi cô đơn… cho nên nắm thật chặt, không cho thân nhân duy nhất của mình rời đi.

Liều mạng, liều mạng… dùng hết mọi biện pháp…

Loại tâm tình này, ta có thể hiểu được.

Ta mạnh mẽ gật đầu, chân thành trả lời: “Đúng vậy, bầy sói sẽ ở bên ngươi, ngươi không phải chỉ có một mình, Ngự Lôi quả thật rất hạnh phúc, mà ngươi, cũng có thể gặp lại hắn.”

Ngự Phong trong nháy mắt hóa thành hình người, cười sáng lạn.

“Vậy là tốt rồi.”

Hệ thống thông báo! Nhiệm vụ hoàn thành, mời về Dong Binh Công Hội nhận phần thưởng.

“…” Câm lặng.

Đây là cái nhiệm vụ quỷ dị gì a! Không hiểu ra sao đánh một hồi, sau đó lại chẳng hiểu ra sao mà hoàn thành nhiệm vụ. Sắc mặt mọi người đều trở nên rất khó coi.

“Ha ha a…” Nửa Cuộc Đời cười gượng, “Mặc kệ thế nào, nhiệm vụ hoàn thành rồi, như vậy không tốt sao?”

Tuyệt không tốt! Ta không bao giờ tiếp nhận loại nhiệm vụ boss thông cáo này nữa (giận)!

“Bây giờ ta muốn gặp ca ca!” Ngự Phong nói: “Nếu như hắn có thể tới gặp ta là tốt rồi.”

Sa Lợi Diệp mỉm cười nói: “Ta lập tức đi tìm ca ca ngươi, nói với hắn ngươi muốn gặp hắn.”

“Vậy nhờ nàng.” Ngự Phong giương lên nụ cười tươi tắn đáng yêu.

“Chúng ta… Trở về lĩnh thưởng có được hay không…” Nhất Kiếm hữu khí vô lực nói.

Nhìn vẻ mặt của hắn, tựa hồ là sắp bị tiểu quỷ lang nhân này đánh bại.

“Trở về đi…” Tiếng của Vô Cực nghe ra cũng có chút suy yếu.

Không biết vì sao, ở đây High nhất cũng chỉ có Sa Lợi Diệp.

Trở lại trong thành, Vô Cực lập tức đến Dong Binh Công Hội lĩnh thưởng. Nhiệm vụ dong binh đoàn cũng không có thưởng vật phẩm, chỉ có thể thu được giá trị kinh nghiệm và danh vọng cho dong binh đoàn.

Không uổng công chúng ta khổ cực như vậy, nhiệm vụ này tổng cộng nhận được một nghìn điểm đích danh vọng ( mỗi người ) cùng năm trăm điểm giá trị kinh nghiệm dong binh, so với các nhiệm vụ cấp A khác còn tốt hơn gấp mấy lần. Hiện tại chỉ cần làm thêm hai ba cái nhiệm vụ, đẳng cấp dong binh có thể lên tới cấp S.

Điều kiện tiên quyết là… Phải có nhiệm vụ để tiếp nhận…

—-

Ăn tối xong, mọi người tập hợp ở thành chủ thất.

“Có chuyện vui như vậy cũng không tìm ta…” Thiên Lý bị Vô Cực bắt buộc không được trốn học oán giận, “Thực nhàm chán…”

“Đúng nha! Các ngươi giải được nhiệm vụ đó, thật là lợi hại a.” Tiểu Dương nghe Sa Lợi Diệp kể lại mọi chuyện đã xảy ra, không ngừng thán phục.

“Giờ sao?” Nửa Cuộc Đời hỏi Vô Cực, “Không còn nhiệm vụ để làm, muốn đi luyện công sao?”

“Ân.” Vô Cực gật đầu nói: “Chúng ta đã lâu không đoàn luyện.” Cũng đã rất lâu không có luyện công cùng Nguyệt.

Lần này vô luận như thế nào đều phải luyện cùng với Nguyệt, cho dù phải trói lại, cũng muốn buộc y theo chân bọn họ cùng đi đánh quái.

“Các ngươi đi luyện đi.” Nguyệt nói, trong lòng thì lại nghĩ muốn đến đâu luyện công.

“Nguyệt Nguyệt!” Sa Lợi Diệp đột nhiên tiến đến trước mặt y, cầm lấy cánh tay Nguyệt, lay a lay.”Đẳng cấp chúng ta không sai biệt lắm nga, có thể cùng nhau luyện đó! Dù sao chúng ta chỉ có hai người, dù không có kinh nghiệm cộng thêm cũng kiếm được không ít đâu.”

Sa Lợi Diệp nói rất có lý, hai người tổ đội mạo hiểm đoàn đánh quái chỉ có thể đạt được % kinh nghiệm, có chia cũng được %, và tổ đội dong binh % ( hai người chia đôi ) thực sự không kém bao nhiêu.

“Cũng tốt.” Nguyệt nói: “Chúng ta cùng đi luyện đi.”

“Đại ca thật không công bằng.” Nhất Kiếm nghe xong, lập tức oán giận, “Chỉ đi luyện với Tiểu Diệp.”

Vô Cực cũng phi… thường đồng cảm.

Nguyệt nói: “Ta và Tiểu Diệp đẳng cấp tương đối gần nhau.” Những người khác đẳng cấp quá cao, giá trị kinh nghiệm dùng để thăng cấp cũng rất rất nhiều, nếu đem giá trị kinh nghiệm phân cho y, bọn họ rất khó thăng cấp.

“YA!” Sa Lợi Diệp vui vẻ vừa nhảy nhót vừa ngâm nga.”Nguyệt Nguyệt muốn đi luyện công cùng ta nha!” Có thể nhìn thấy biểu tình khi ăn giấm của Vô Cực nha, trong lòng nàng cười trộm không thôi.

Sa Lợi Diệp nói tiếp: “Chúng ta đi đâu luyện nha?”

“Nàng quyết định đi.” Lady First!

“Chỗ nào cũng được?”

Nguyệt mỉm cười gật đầu.

Sa Lợi Diệptrầm tư một hồi, “Như vậy…” Mắt to hiện lên một mạt quang mang giảo hoạt, “Ta muốn đi Băng Hỏa đảo.” Dáng tươi cười sáng lạn không gì sánh được.

Băng Hỏa đảo!

“A?” Nguyệt tưởng mình nghe lầm rồi.

“Ta muốn đi Băng Hỏa đảo luyện.” Sa Lợi Diệp cười ngọt ngào nhấn mạnh.

“Tiểu Diệp…” Không thể nào! “Nàng đừng nói giỡn.”

Sa Lợi Diệp chống hai tay lên hông, mắt to trừng mắt Nguyệt, “Ta, không, nói, giỡn. Nguyệt Nguyệt ngươi không phải đã nói, đi nơi nào luyện đều nghe ta sao?”

“Thế nhưng…” Nghe lời với chịu chết là hai việc khác nhau a.

“Lẽ nào ngươi muốn đổi ý?” Sa Lợi Diệp nhướng mày, mắt hạnh trừng lớn, nhìn Nguyệt bằng một bộ ‘Không nghĩ tới ngươi lại là người như thế’.

“…” Trời ạ!

Băng Hỏa đảo nằm ở phía nam trung ương đại lục, quanh năm bị bão tố hoành hành, trên đảo không có bất cứ ai sinh sống, là một hòn đảo đơn độc.

Chỉ có bến cảng Băng Hỏa đảo mới có mấy gian thương điếm, đừng nói là thành trấn, ngay cả điểm hồi sinh cũng không có, nếu như tử vong cũng chỉ có thể quay về trung ương đại lục phục hoạt, lại dùng tiền chạy về, hơn nữa toàn bộ đảo ngoại trừ cảng, những nơi khác đều là khu luyện công, quái vật bên trong đẳng cấp đều trên cấp.

Bất quá số lượng quái vật phân bố cũng không dày đặc, cho nên trước đây Minh Nguyệt mới có thể một mình đi vào, nhưng chỉ dám loanh quanh sát biên giới mà thôi ( bởi vì mục đích là thu thập tài liệu, gặp phải quái quá mạnh thì dùng tiềm hành chạy trốn ).

Hiện giờ y và Tiểu Diệp đến Băng Hỏa đảo, quả thực là đi chịu chết… Hơn nữa còn là tiêu tiền đi chịu chết.

Nhìn sắc mặt Tiểu Diệp càng ngày càng khó coi, Nguyệt vội vàng giải thích, “Không phải ta muốn đổi ý a, chỉ là hai người chúng ta đến Băng Hỏa đảo rất nguy hiểm.” Là mười phần, phi thường, cực độ nguy hiểm, quái chỉ cần tùy tiện nhẹ nhàng đụng một cái, vẫn có thể tống bọn họ về trung ương đại lục ngay lập tức.

“Đúng nha…” Sa Lợi Diệp không cam lòng nói: “Nhưng mà người ta muốn đi.”

“Tiểu Diệp rất muốn đi Băng Hỏa đảo á?” Nhất Kiếm ngắt lời hỏi.

“Ân.” Sa Lợi Diệp cố sức gật đầu, “Rất muốn, rất muốn!” Mắt to sáng lấp lánh chờ mong.

“Ai… Ta cũng muốn đi cùng nàng…” Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Thế nhưng thực sự rất nguy hiểm.”

“Như vậy được rồi.” Vô Cực nói với Sa Lợi Diệp: “Chúng ta đi với nàng, sẽ không nguy hiểm nữa.” Hai mắt vẫn nhìn vào Nguyệt.

“Vô Cực nói không sai.” Nửa Cuộc Đời đốc vào: “Như vậy tương đối an toàn.”

“Đúng vậy… mọi người cùng đi sẽ không có nguy hiểm!” Tiểu Dương cũng nói như thế.

Nguyệt suy nghĩ một chút, nghĩ Vô Cực nói cũng đúng.”Vậy chúng ta cùng đi đi.”

Thiên Lý hưng phấn: “Vậy quyết định thế đi!”

Tiểu Dương sôi nổi lôi kéo tay Nhất Kiếm. “Xuất quân nha… Xuất quân thôi…”

Hoàng cùng Nhất Phương cũng cười rất hài lòng, chỉ có Danh Đao hé ra khuôn mặt khổ qua, bởi vì hắn thuộc hệ phi chiến đấu, lại phải chịu trách nhiệm ở nhà canh giữ Dong Binh Công Hội chờ nhiệm vụ.

Sau khi trọng luyện, đây là lần đầu ta cùng đoàn luyện công .

Nói thật ra, tới Băng Hỏa đảo đánh quái chỉ có hai loại người.

Một loại là đẳng cấp cao lại không có điểm luyện công, bởi vì trong Thiên Vận, quái hơn cấp phân bố ở rất nhiều nơi ( như Ma Vực ở Xích Thổ, không trung thánh địa ở Thiên Thê ), hơn nữa phụ cận đều có điểm sống lại, trừ phi thực sự tìm không nơi luyện công ( hoặc là tiền nhiều quá luẩn quẩn trong lòng), mới có thể đến Băng Hỏa đảo đánh quái.

Loại thứ hai chính là người muốn bắt sủng vật đẳng cấp cao song thuộc tính hoặc triệu hoán sư ( đương nhiên, đẳng cấp triệu hoán sư cũng phải rất cao mới có thể bắt được ), quái vật Băng Hỏa đảo đều là song thuộc tính ( những đại lục khác chỉ có quái vật cấp boss mới là song thuộc tính ), thậm chí boss có cả khả năng tương đối ( tương khắc ) thuộc tính ( như: thủy và hỏa, quang và ám ).

Chúng ta có người, cho nên chia làm tổ ( nhân số cao nhất trong tổ đội là người ). Ta, Tiểu Diệp, Vô Cực, Nhất Phương và Tiểu Dương một tổ, Nhất Kiếm, Thiên Lý, Hoàng và Nửa Cuộc Đời một tổ. Như vậy mỗi tổ đều có chủ công chiến sĩ cùng ma pháp sư, tế ti buff máu vàc kết giới sư phụ trợ trạng thái.

Phân phối đội ngũ xong, chúng ta ở trên xe ngựa thảo luận một ít chiến lược. Đối phó quái đẳng cấp cao hơn , sẽ không được đơn P ( cho dù có năng lực đơn P, nhưng tiền tiêu phí mua dược thủy quá lớn, không phù hợp hiệu quả kinh tế và lợi ích ), đều là vài người cùng nhau đối phó một con, lúc này đội ngũ ăn ý liền phi thường quan trọng.

Bất tri bất giác, chúng ta đến nam phương Phượng Vũ thành. Vừa xuống xe ngựa, Vô Cực giao dịch cho ta hai vạn kim tệ, muốn ta đi mua vé tàu và dược thủy cho mọi người, ta liền gọi Nhất Kiếm đi cùng.

Lúc này, Sa Lợi Diệp đột nhiên bật cười gian: “Hắc hắc! Thế nào, vân là ta có biện pháp đi!” Nàng dùng chính là kênh chung (chỉ ở trong phạm vi gần mới nghe được)

Nửa Cuộc Đời Phong Vân cũng dùng kênh chung nói rằng: “Tiểu hồ ly…” Còn không biết xấu hổ nói hắn là hồ ly.

“Ít nhiều gì cũng nhờ Tiểu Diệp có biện pháp này, Nguyệt đại ca mới bằng lòng cho chúng ta dẫn hắn luyện công.” Bách Bất Xuyên Dương cười nói: “Tiểu Diệp thực sự là lợi hại!”

“Không có gì đâu!” Sa Lợi Diệp khiêm tốn nói, nhưng lại bà bộ dạng ‘khen ta nữa đi nào ~’

Vô Cực có chút không được tự nhiên nói: “Sau này còn phải làm phiền nàng.” Đối với chuyện không thể thuyết phục Nguyệt cùng nhau luyện công, hắn cảm thấy thật không thoải mái.

“Thế nhưng nghìn vạn lần đừng cho Nguyệt biết.” Vô Cực dặn dò: “Nguyệt không thích người khác kéo hắn.”

“Tuân mệnh!” Sa Lợi Diệp giậm chân chào theo nghi thức quân đội. Vì đại nghiệp đam mỹ của nàng, còn có những cảnh tượng bổ mắt kia, đối với tiểu công trì độn như thế này, nàng không cố gắng một chút sao được!

“Không thành vấn đề.” Tà Hỏa Hoàng đáp.

Thiên Các Nhất Phương yên lặng gật đầu, Bách Bất Xuyên Dương cũng làm động tác ‘kéo lại khóa kéo trên miệng”.

Mà cáo già Nửa Cuộc Đời Phong Vân đâu?

“Tiền, bịt, miệng.” Mật ngữ cho Vô Cực một câu như thế.

“Ngươi muốn chết sao?” Vô Cực lão đại trả lời như vậy.

Bên ngoài Băng Hỏa đảo bị băng hà bao phủ, trong đảo thì lại có mấy ngọn núi lửa hoạt động, không ngừng phun trào dung nham nóng bỏng.

Cực lạnh và cực nóng giao nhau, tạo nên địa hình và sinh vật kì lạ. Trong đó đặc thù nhất chính là Lưu Viêm Băng Cốc và Sương Viêm bộc bố (thác nước).

Toàn bộ cốc phóng nhãn đều là kỳ hàn băng sương không gì sánh được, thế nhưng phía trên vách núi băng cốc lại chảy xuống một thác nước nham thạch nóng chảy, dòng nham chảy cắt ngang sơn cốc, nham thạch nóng chảy còn bốc lên hơi nóng hầm hập, hàn phong trong băng cốc cũng không thể khiến dòng chảy đông lại, nham thạch nóng chảy cũng không thể hòa tan băng sương trên dòng chảy của nó, thật sự là một kỳ quan.

Càng tuyệt vời hơn chính là, độ ấm ở nơi này luôn luôn duy trì sự cân bằng, cho nên sinh vật bình thường có khả năng thích ứng phạm vi, cũng khiến cho nơi này trở thành nơi quái vật cùng người chơi tụ tập nhiều nhất.

Bất quá, mục đích của chúng ta cũng không phải băng cốc…

Cái gì? Hỏi ta rõ ràng không phải đi băng cốc còn miêu tả nhiều như vậy để làm chi á! Ta là đang lầm bầm niệm thôi…

Ngoại trừ băng cốc ra, những nơi khác đều lạnh muốn chết a –

Vô Cực ngươi rốt cuộc muốn đi chỗ nào vậy!

Tuy rằng rất muốn oán giận ( bởi vì ta thực sự rất sợ lạnh a ), thế nhưng thấy những người khác không nói nửa lời, yên lặng theo sát Vô Cực đi, ta cũng chỉ cố gắng nhịn xuống. Nhưng vẫn lạnh quá a ( run lẩy bẩy ).

Vừa run rẩy vừa gian nan theo sát đội ngũ, trong lòng mắng n lần độ chân thật của Thiên Vận sao lại làm tốt thế.

Dần dần, chúng ta càng ngày càng tiếp cận một nơi gọi là Băng Phong Sâm Lâm, gió tuyết cũng càng lúc càng lớn.

Ta cúi đầu, tránh đi sương tuyết lạnh buốt đâm vào mặt.

Dọc theo đường đi cũng chẳng thấy bao nhiêu đầu quái, Vô Cực rốt cuộc muốn dẫn chúng ta đến đâu đây?

Băng Phong Sâm Lâm? Rất không có khả năng, chúng ta nhiều người, không thích hợp hoạt động ở cái nơi chật hẹp như vậy, như vậy thì…

Ta dựa vào ký ức hữu hạn suy nghĩ về nơi có thể đến, kỳ thực trực tiếp hỏi Vô Cực cũng có thể nhận được đáp án, nhưng ta vẫn thích phỏng đoán suy nghĩ của đối phương hơn, nếu như đoán được thì rất có cảm giác thành tựu.

Không ngừng miên man suy nghĩ, kết quả không chú ý một cái, không cẩn thận đạp lên phiến băng vụn, dưới chân vừa trượt, lảo đảo suýt ngã.

Nguy hiểm thật… Thiếu chút nữa té ngã. Ngay lúc ta cảm thấy may mắn cố gắng ổn định thân mình, một bàn tay to đưa qua, gắt gao ôm lấy thắt lưng ta.

Chủ nhân bàn tay to ấy lo lắng nhìn ta.”Ngươi không sao chứ?” Thanh âm mềm nhẹ cứ như sợ ta sẽ vỡ vụn, mà lam mâu kia cũng là ôn nhu đến gần như thâm tình.

Mẹ ơi! Ta sắp ngất xỉu…

“Ngươi không sao chứ?” Vô Cực thấy ta không trả lời hắn, lần thứ hai ôn nhu hỏi.

“Không có.” Ta cố sức lắc đầu. “Cám… cám ơn.” Âm thanh nhỏ đến mức như thể tiếng muỗi kêu.

Sau đó hắn mới nhìn Tiểu Diệp, không vui hỏi: “Đã tới chưa?”

Sa Lợi Diệp nói: “Sắp đến rồi…”

“Quên đi! Ta không muốn đi nữa.” Vô Cực nói với Sa Lợi Diệp: “Muốn thì nàng tự đi dẫn, chúng ta ở chỗ này chờ.”

“Ác…” Tiểu Dương đáp, sau đó an vị trên mặt đất nghỉ ngơi.

“Rốt cục có thể nghỉ ngơi.” Nhất Kiếm cũng lập tức ngồi bệt xuống. “Mệt chết ta.”

“Lạnh muốn chết.” Thiên Lý vừa nói vừa phóng ra hỏa linh phù sưởi ấm.

“Ta tự đi dấn á!” Sa Lợi Diệp mặt như đưa đám giận hờn, “Người ta là nữ tử yếu đuối nha (? ).”

“Khổ cực.” Nửa Cuộc Đời nói, cũng buff cho nàng một cái Tật Phong Thuật.

“Đi thong thả.” Hoàng hai tay ôm một khỏa hỏa cầu, cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Cẩn thận một chút.” Nhất Phương vỗ vỗ vai Sa Lợi Diệp.

“Ô ô… Vẫn là Nhất Phương đại ca có lương tâm.”

Kết quả Nhất Phương nói tiếp: “Dẫn nhiều quá thì chúng ta liền mặc kệ.”

“Đi thì đi.” Sa Lợi Diệp xoay người chạy vào khu rừng trước mặt, “Ta đành phải tự chọn vậy, hanh!”

“Xin hỏi…” Ta chỉ vào phương hướng Tiểu Diệp chạy đi. “Có thể nói cho ta biết là chuyện gì xảy ra không?”

“Tiểu Diệp muốn chúng ta giúp nàng trảo sủng.” Nhất Kiếm trả lời.

“Ác.” Nguyên lai là trảo sủng a!

Chờ một chút…

“Sao ta không biết?” Xem ra ở đây chỉ có ta không hiểu ra sao.

“Cái này á…” Nhất Kiếm gãi gãi đầu, không biết nên nói như thế nào.

Nửa Cuộc Đời giả vờ thần bí “Phật viết: không thể nói, không thể nói.”

“Gì?” Có cái gì mà không thể nói chứ?

“Ngươi đừng quản hắn.” Vô Cực tựa vào bên tai ta, “Chỉ là Tiểu Diệp muốn bắt sủng vật song thuộc tính mà thôi.”

Ác… Thảo nào nàng kiên trì muốn tới Băng Hỏa đảo.

Không đúng…

Tựa vào bên tai ta!

Hiện tại mới phát giác, Vô Cực vẫn duy trì động tác nắm tay ta.

Khó trách lại cảm thấy ấm áp như vậy…

Giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện này!

“Vô Cực… Ngươi có thể buông ra không?” Mặt ta nóng bừng…

“Không… cần…” Vô Cực xấu xa nói: “Ta sẽ lạnh a!” Nói xong còn vươn tay kia ôm lấy ta.

“Ngươi sợ lạnh?” Sao ta không biết hắn sợ lạnh?

“Đúng vậy.” Vô Cực vùi đầu vào cảnh oa (vùng tiếp giáp giữa cổ và vai) ta, chặt chẽ đem ta ôm vào trong ngực. “Lạnh muốn chết.”

“Vậy á…” Hắn xem ra thực sự rất lạnh. “Ta đây học Thiên Lý châm hỏa linh phù cho ngươi sưởi ấm.” Ta giãy dụa lấy một tấm hỏa linh phù từ trong đai lưng trữ vật.

Vốn muốn đặt hỏa linh phù ở giữa chúng ta, thế nhưng Vô Cực vẫn gắt gao ôm ta không tha, cuối cùng ta chỉ có thể vòng qua cổ hắn, đem hỏa linh phù đặt phía sau cổ hắn, cầm lấy.

“Như vậy sẽ không còn lạnh.” Ta nói.

Mặt Vô Cực vẫn chôn ở cảnh oa ta, lẩm bẩm: “Rất ấm áp.”

Thành thật mà nói… Ta có chút nóng… Hơn nữa tuy rằng nỗ lực khắc chế chính mình không nên suy nghĩ bậy bạ, thế nhưng khi hơi thở phun Vô Cực trên cổ, khiến tim ta như nai con chạy loạn, bên tai phiếm hồng.

Nhất Kiếm huýt sáo một cái, trêu chọc: “Thân mật quá nha! Ta cũng muốn…”

Đi chết đi!

Ta lập tức quăng một đạo hỏa linh phù tiếp đón hắn.

Truyện Chữ Hay