Ta hoảng hốt, ngón tay khẽ co lại, dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không thể kìm chế được mà lùi lại.
"Đừng trốn."
Hắn thì thầm, đưa tay giữ chặt lấy ta, hôn càng sâu hơn.
Lưng ta va vào tấm ván giường cứng rắn, phát ra âm thanh không đúng lúc, ta nhìn khuôn mặt trước mắt, không thể kiểm soát được mà nghĩ đến Hứa Ninh Chu.
Nếu như người trước mặt là Hứa Ninh Chu thì tốt biết bao.
Giang Nghiệt như trừng phạt, nhẹ nhàng cắn ta một cái, ta đau đớn rên lên, gục đầu vào vai hắn.
Lúc đó, cửa bị gõ.
Hắn buông ta ra, khẽ chạm vào chóp mũi ta, sau đó thản nhiên trở lại, bình tĩnh khoác chăn lên người ta.
"Có chuyện gì?"
Bên ngoài không có tiếng trả lời, Giang Nghiệt lạnh lùng hỏi thêm một câu.
"Có chuyện gì cứ nói."
Người bên ngoài lúc này mới đáp lại: "Có tin tức, Hoàng thượng lại phái người đến Ung Châu. Lúc này hẳn là đang trên đường đến."
Giang Nghiệt dừng lại trong giây lát khi đang nắm tay ta, một lúc sau mới nói: "Vào đi."
Một vệ binh đẩy cửa bước vào, tiến đến trước mặt Giang Nghiệt hành lễ.Giang Nghiệt vừa quấn chăn cho ta như một chiếc bánh chưng, vừa tiếp tục hỏi: "Là người của nhà nào?"
"Không phải người nhà nào cả. Là tân khoa Trạng nguyên, nghe nói vốn là người Phượng Thành. Nhân dịp về quê, hắn tiện đường cùng với quan Phong Hiến trở về."
"Tân khoa Trạng nguyên," Giang Nghiệt nhặt chiếc quạt dưới đất lên, xoay xoay trong tay có vẻ suy tư, "Tên là gì?"
"Người ấy tên là Hứa Ninh Chu."
Sau khi nghe thấy cái tên ấy, thần sắc của Giang Nghiệt trở nên vô cùng phức tạp. Hắn lặng lẽ nhìn vào một khoảng không trống rỗng, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng lại vô cùng bi thương.
Ta cũng chẳng khá hơn.
Nếu không phải vì căn phòng tối tăm, ta nhất định đã lộ ra sự thất thố rất rõ ràng.
Khi ta cố gắng nắm để kiểm soát nhịp tim đang đập dữ dội, Giang Nghiệt đột nhiên quay đầu lại.
Tay hắn luồn qua mái tóc dài của ta, ánh mắt đầy cảm xúc đậm đặc như mực đen, sâu thẳm như đỏ. Đó dường như là sự hận thù không thể kiềm chế đối với một người khác, nhưng trong đó còn lẫn lộn những điều khác mà ta không thể hiểu.
Hắn khẽ cười, vui vẻ nói:
"Cá đã cắn câu, sao có thể không kéo lưới?"
Tên vệ binh lặng lẽ rời đi.
Khi ta vẫn còn đang rối bời, Giang Nghiệt đã cởi giày, nằm xuống bên cạnh ta.
Hắn xoay người, ôm ta vào lòng, giống như đêm đầu tiên ta gặp hắn.
"A Nguyễn," hơi thở của hắn phả nhẹ lên đỉnh đầu ta, "nàng sẽ luôn nghe lời chứ?"
Ta chậm chạp chớp mắt trong vòng tay hắn, đáp lại bằng giọng điệu tê dại: "Thiếp sẽ luôn nghe lời."
"Không hỏi lý do sao?"
"Không hỏi."
Giang Nghiệt siết chặt vòng tay, ôm ta đến mức ta cảm thấy đau.
Hắn dùng cằm cọ nhẹ lên đầu ta, như muốn rút lấy chút hơi ấm từ ta. Ta im lặng ôm lấy lưng hắn, móng tay khẽ cào lên lớp áo thêu hoa văn của hắn.
Chúng ta giống như hai con thú nhỏ cùng loài, quấn quýt bên nhau trước khi mùa đông đến, thân mật đến mức vừa thuần khiết vừa tội lỗi.
Ta không hiểu tại sao Giang Nghiệt luôn khiến ta có cảm giác quen thuộc như vậy, cứ như thể ta đã biết hắn từ rất lâu rồi.
Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, nhưng lại rõ ràng đến mức không thể chối bỏ.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, ta nằm trong vòng tay hắn mà không nói một lời, trong lòng chợt cảm thấy dường như hắn đang rất buồn.
Và ta lại thấy đau lòng một cách kỳ lạ.
Một lúc lâu sau, ta khẽ hỏi: "Điện hạ ngủ rồi sao?"
Hắn vùi đầu vào mái tóc ta, như một đứa trẻ, khẽ "ừ" một tiếng, ta không kìm được mà bật cười, trái tim như tuyết tan dưới nắng, dần dần sụp xuống.
"Có muốn nghe ta hát nữa không?"
Giang Nghiệt im lặng một lúc, rồi nói: "Muốn."
Vậy nên ta ôm lấy hắn, chậm rãi hát bài hát mà phụ thân đã dạy ta.
"Sắc lặc xuyên âm sơn hạ. Thiên tự khung lư, lung cái tứ dã.”
“Thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê kiến ngưu dương."
Giang Nghiệt dần chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ màng, ta mơ hồ nghe thấy Giang Nghiệt đang nói mơ.
Hắn khẽ gọi, giọng nói trầm buồn và dịu dàng như một tiếng vọng từ trong sương mù, mơ hồ đến mức dễ vỡ.
Hắn nói: "Ta cũng rất nhớ nàng, Nguyễn Nguyễn."
Ngày Hứa Ninh Chu đến Phượng Thành muộn hơn so với dự kiến.
Khi nhận được tin tức, trời đang vào giữa mùa hè, vậy mà giờ đây đã sang thu. Hai tháng trôi qua như viên ngọc bích mượt mà trôi qua kẽ tay, Giang Nghiệt vẫn như thường, ngang ngược phóng đãng, tự do tự tại.
Hắn luôn mang ta bên mình, không rời nửa bước, nhưng vẫn chưa tiến thêm bước nào.