Nghe xong, ta nghiêm nghị hứa với phụ thân: "A Nguyễn lớn lên sẽ trở thành vũ cơ giỏi nhất Phượng Thành, mỗi lần phụ thân chiến thắng trở về, con sẽ nhảy điệu múa đẹp nhất trên mặt trống để phụ thân xem."
Phụ thân ta vui mừng cười lớn, ôm lấy ta và nhấc bổng lên xoay một vòng.
"Được! Vậy phụ thân sẽ chờ xem A Nguyễn nhảy múa!"
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng ta quả thực đã trở thành một vũ cơ, nhưng phụ thân lại không thể chờ đến ngày ta nhảy điệu múa khải hoàn cho ông.
Đông chí năm ta mười bốn tuổi, quân đội Ung Châu tấn công Phượng Thành, phụ thân ta hy sinh trong trận chiến, mẫu thân ta cũng nối gót theo ông, còn ta bị bán vào Phường Vô Ưu. (Tên của một kỹ viện)
Hứa Ninh Chu cúi đầu trước Dương ma ma và đám binh lính, khấu đầu không ngừng, ánh mắt nhìn ta đau đớn như những chiếc lá phong cháy đỏ, rực lửa mà tang thương.
Hắn nói: "A Nguyễn, chờ ta."
Nhưng Hứa Ninh Chu đã không quay lại.
Người mà ta chờ đợi, chỉ là thế tử Giang Nghiệt với đoàn hộ vệ rực rỡ nghi trượng, long trọng quay về.
Họ giống nhau như hai giọt nước.
Thấy ta thất thần, Giang Nghiệt có chút mất kiên nhẫn.Hắn hờ hững ném chiếc chén trong tay xuống đất, hỏi: "A Nguyễn, nàng đang chờ gì?"
Ta cố nén cảm giác buồn nôn và run rẩy, gắng sức không nhìn về phía đó, rồi nở một nụ cười.
"Ta hiểu rồi, Điện hạ."
Ta từng bước tiến về phía chiếc trống quân đã được đặt nằm ngang, cố gắng giữ bình tĩnh, bước lên mặt trống mềm mại, rồi từ từ giơ tay lên.
Đến lúc này, ta cuối cùng cũng nhận ra rằng đây là một bữa tiệc hồng môn.
Đây là một bữa tiệc được sắp đặt dưới danh nghĩa của ta, để Giang Nghiệt mượn cơ hội này thanh trừng những kẻ trong quân đội Ung Châu mang tâm tư bất chính.
Có quá nhiều người e ngại quân đội Ung Châu, cũng có quá nhiều người e sợ Giang Nghiệt. Hắn muốn lợi dụng ta để củng cố danh tiếng của mình, và cũng lợi dụng ta để tiêu diệt những kẻ đe dọa hắn.
Sau ngày hôm nay, toàn thành sẽ biết rằng Giang Nghiệt vì một giai nhân mà không ngại người. Điều này phù hợp với lối hành xử của hắn, dù có phần hoang đường bạo ngược, nhưng lại chẳng có gì bất thường khi nói đến hắn.
Nhưng ta chẳng qua chỉ là một quân cờ, một quân cờ mà sau hôm nay sẽ bị Giang Nghiệt bỏ rơi.
Thêm nhiều binh sĩ quân đội Ung Châu từ bốn phía tràn ra. Ta đứng trên mặt trống giữa trung tâm, lòng rối như tơ vò.
Dải lụa đỏ như tuyết trắng xòe ra, tiếng trống dồn dập vang lên, từng nhịp đập hối hả hòa cùng bước nhảy của ta, từng tiếng trống chạm vào lòng người. Máu tung tóe trên y phục của ta, rồi nhanh chóng biến mất.
Giang Nghiệt vẫn lười biếng tựa trên ghế, như thể trước mắt hắn không phải là cảnh binh đao khói lửa, mà là tiệc tùng yến tiệc.
Ta cuối cùng nhận ra rằng hắn đủ lạnh lùng, đủ đáng sợ, đủ tàn nhẫn. Chỉ là ta chưa từng đứng ở phía đối lập với hắn, lại may mắn được hắn sủng ái, nên mới không nhận ra những điều đó.
Giang Nghiệt, hắn thực sự là một ác quỷ hoàn toàn.
Người đàn ông cao lớn dưới bậc thang giận đến đỏ mắt, hét lên muốn làm gì đó, nhưng nhanh chóng bị kìm chế, đè xuống đất.
"Giang Nghiệt... ngươi đúng là đồ nghiệt chủng!"
"Đúng vậy." Giang Nghiệt lạnh lùng thừa nhận, rồi nở nụ cười, "Thì sao nào?"
"Ngươi thực sự nghĩ rằng Hoàng thượng sẽ tin ngươi sao? Quân đội Ung Châu đã dính quá nhiều máu, ngươi và phụ thân ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng!"
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Giang Nghiệt nói bằng giọng điệu ấm áp, "Hôm nay ngươi muốn xem A Nguyễn của ta nhảy múa, điều đó làm ta không vui."
Hắn buông tay, chiếc chén rơi xuống đất, rượu hòa lẫn với chảy dài trên nền. Ta nhìn thấy hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao, như thể không muốn bố thí thêm một ánh mắt nào nữa.
"Giết hết đi."
Biến cố tại Kính Hồ quả nhiên gây chấn động khắp Phượng Thành.
Nửa tháng trôi qua, trong thành vẫn không ngừng bàn tán về chuyện này.
Nghe nói vị Tướng quân bị đầu tiên vốn dĩ quan hệ với Giang Nghiệt rất tốt, thường cùng nhau ăn chơi hưởng lạc. Người đó bề ngoài thì đoan chính, nhưng thực chất lại không sạch sẽ, từng tham ô quân lương, lấy công làm tư, thậm chí còn cưỡng đoạt dân nữ. Chỉ là trước đây hắn có quyền thế, các nạn nhân đành phải âm thầm chịu đựng. Không ngờ, lần này Giang Nghiệt lại vô tình làm đúng, trong cơn thèm khát đã hắn.
Trong lòng ta cảm thấy nực cười, như thể một giám khảo đã biết trước đề thi và đáp án, nhưng lại phải im lặng trước mọi diễn biến kịch tính.
Khác với dân gian, thái độ của triều đình lại rất rõ ràng.
Hoàng thượng ngay lập tức ban chiếu chỉ, nhẹ nhàng cảnh cáo Ung Châu Vương đôi lời – rồi phong cho Giang Nghiệt làm Hầu tước.
Vĩnh An Hầu.
Thật mỉa mai biết bao. Nếu ta là những binh sĩ đã hôm đó, dưới lòng đất chắc hẳn đã tức giận mà sống lại.
Sau hôm đó, Giang Nghiệt không còn đến tìm ta nữa.