"Huynh đúng là kẻ hèn nhát!" Ta hét lên đầy giận dữ, "Huynh không dám thừa nhận rằng huynh thích ta, không dám thừa nhận rằng huynh nhớ ta, thậm chí những lá thư gửi cho ta huynh cũng không dám gửi đi; không dám đối tốt với ta, nhưng lại không nỡ thấy ta chịu khổ; đẩy ta ra xa nhưng lại không thể chịu nổi khi thấy ta gần người khác. Huynh lo trước nghĩ sau, do dự không quyết, huynh thật nực cười!"
"Vậy nàng muốn ta phải làm gì?"
Giang Nghiệt ngẩng đầu lên, khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh như vừa được rửa sạch.
"Ta đã trở thành người mà nàng ghét nhất. Chỉ cần đứng bên cạnh nàng thôi, ta cũng sợ sẽ làm nàng vấy bẩn."
Hắn kìm nén, giọng nói trở nên yếu ớt và đầy khẩn thiết: "Ta phải làm gì để không làm nàng thất vọng?"
Đôi mắt hắn lấp lánh trong bóng tối nhạt nhòa.
Cảm xúc trong ta dần trở nên khó kiểm soát.
"Vậy thì cứ làm bẩn đi!"
Đôi mắt ta cay xè, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, ta bật khóc như một đứa trẻ, đầy oan ức.
"Đừng đẩy ta ra mà..."
Cơ thể hắn vẫn còn hơi nóng.
Giang Nghiệt cúi xuống, lặng lẽ chiếm lấy đôi môi ta. Ta đáp lại, môi lưỡi quấn quýt, cảm giác tê dại bùng nổ từ chân lan đến đỉnh đầu như pháo hoa rực rỡ.Trong ánh sáng rực rỡ phản chiếu, Giang Nghiệt cẩn thận đan chặt mười ngón tay của ta với hắn.
"Sẽ không đẩy nàng ra nữa."
Ta từng coi hắn như mặt trăng.
Trước đây, ta luôn nghĩ rằng tình yêu chân thật giống như mặt trăng treo cao trên bầu trời đêm, có thể soi sáng những khoảnh khắc đau khổ vô cùng tận của ta, trở thành liều thuốc an ủi, mang đến cho ta đủ dũng khí để tiếp tục bước đi trong cuộc đời đầy tuyệt vọng.
Nhưng hắn nói: "Chúng ta sẽ trở thành hai ngôi sao trên bầu trời đêm, hai bông hoa trên cành mùa xuân, hai đoạn thơ trong bài một bài hát. Phải nương tựa lẫn nhau, và đi cùng nhau một cách hoàn hảo."
Tương lai như vậy đối với ta vừa quá đẹp đẽ lại vừa quá mơ hồ, ta không kìm được mà lên tiếng hoài nghi.
"Thật sao?"
"Thật."
Hôm sau trời quang mây tạnh, có lẽ vì đêm trước đã mưa, nên trong làn gió thổi vào từ cửa sổ thoang thoảng mùi cỏ xanh. Giang Nghiệt đứng bên giường, thần sắc sảng khoái, thắt chặt đai lưng rồi cúi xuống hôn lên trán ta.
Ta kéo chăn trùm kín đầu, lẩm bẩm một tiếng "Cút."
Hắn ôm ta qua lớp chăn.
"Hay ngủ thêm một lát nữa?"
Ta lập tức ngồi dậy: "Tha cho ta đi, coi như ta xin huynh."
"Chuyện này còn dài mà," Giang Nghiệt thở dài tiếc nuối, "Đợi sau khi thành thân..."
Mặt ta bỗng chốc đỏ bừng: "Huynh cả ngày chỉ nghĩ đến mấy thứ đó thôi à!"
Hắn không nói gì, chỉ đưa tay lên che miệng ho khan, đôi tai rõ ràng đỏ lên hơn nữa.
Ta tức giận ném chiếc gối vào người hắn.
Bên ngoài có tiếng nhắc nhở cung kính.
"Điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị xong."
Ta chỉnh trang lại bản thân theo Giang Nghiệt bước ra khỏi cửa, chợt để ý thấy một tòa lầu các không xa, cao vút lên so với xung quanh. Dù được trang trí lộng lẫy, nhưng vẫn không giấu được vẻ u ám lạnh lẽo. Cây leo đã bò kín phần lớn bức tường, trông âm u và ngang ngược.
Ta hỏi: "Đó là nơi nào?"
Ánh mắt Giang Nghiệt thoáng trầm xuống, đáp: "Nơi mẫu thân ta sống."
Ta còn muốn hỏi thêm, nhưng hắn đã đưa tay ôm lấy ta.
"Chúng ta lên xe rồi nói."
Cửa xe ngựa khép lại, và chiếc xe lăn bánh êm ái về phía trước. Giang Nghiệt vuốt ve chuỗi hạt bồ đề trong tay, rồi nói: "Muốn hỏi gì thì hỏi đi."
"Huynh đã hạ độc Giang Dực, đúng không?"
Tay Giang Nghiệt khẽ dừng lại.
Ta nhẹ nhàng nói: "Huynh từ nhỏ đã học y, đương nhiên biết cách dùng độc. Việc huynh ẩn mình bên cạnh hắn và hạ độc với liều lượng nhỏ không phải việc khó, điều khó là khiến hắn tin tưởng huynh. Tại Phượng Thành, Giang Dực - Vương gia của Ung Châu đã lâu không lộ diện. Trên danh nghĩa, quân đội Ung Châu hầu như đã nằm trong tay huynh, nhưng huynh biết rõ, chỉ có độc thôi thì chưa đủ."
"Vậy nàng nghĩ, ta sẽ làm gì?"
"Có rất nhiều người muốn trừ khử Giang Dực, trong đó người đáng tin cậy nhất chính là vị trên cao kia." Ta ngập ngừng, nói, "Lục Địch Phi là người của bệ hạ. Khi vào thành, ngôn từ của Lục đại nhân vô cùng sắc bén và mãnh liệt. Địa vị của hắn thấp hơn huynh rất nhiều, theo lý mà nói, hắn tuyệt đối không thể và không nên nói chuyện với huynh như vậy. Vậy nên hắn đang tạo ra một vỏ bọc cố tình đối lập với huynh, còn việc mỗi lần bệ hạ phái người đến Phượng Thành, mục đích không phải để gây áp lực, mà là để hỗ trợ. Ta đoán, những người đã đến trước đây không phải đã chết, mà là đã được huynh cài vào khắp nơi trong Phượng Thành."
"Tiếp tục."
Ta hít một hơi sâu, rồi nói: "Ta chỉ không hiểu, huynh và Ung Châu Vương... rốt cuộc có mối quan hệ gì?"
"Giống như nàng, Nguyễn Nguyễn." Hắn đưa tay vén lọn tóc mai của ta ra sau tai, đầu ngón tay ấm áp chạm vào bên má ta, "Hắn là kẻ thù của ta. Ta sẽ không để hắn dễ dàng như vậy, hắn nợ chúng ta quá nhiều, trăm lần cũng không thể trả hết."
"Mẫu thân huynh..."