Vân Ẩn vốn đang sửa soạn sổ sách trong phái thì cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.
Đúng, quen thuộc tới mức hắn chỉ muốn cầm kiếm chạy ra chém chết người đang tới, sau đó băm thây, lột da, róc thịt, lấy xương người đó cho chó ăn thôi!
Vân Ẩn tự nhủ, phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, phải thật thật bình tĩnh, không nên để vị tiểu chưởng môn này có cớ chạy đi nữa, lần này nhất định phải đem nàng trói chặt vào ghế phê soạn sổ sách cho tới lúc nào xong mới thôi!
Hít một hơi thật sâu, Vân Ẩn vỗ vỗ mặt, nở nụ cười ôn hòa như thường ngày, tay ' vô ý ' đem đống giấy tờ bị mình bóp nát hất xuống dưới bàn, chân cũng ăn ý đá mấy cái đó vào hốc tối, sau khi xác định nhìn từ ngoài vào sẽ không phát hiện mới tiêu sái bước ra cửa, còn rất tự nhiên nở một nụ cười mê người với mấy vị đệ tử đi ngang qua, thành công làm một đám mặt mày đỏ bừng.
Hoa Thiên Tuyết vừa đáp xuống đại điện thì cũng là lúc Vân Ẩn đi tới, nhìn hắn cười ôn hòa như vậy, Hoa Thiên Tuyết liền cảm thấy hình như đến đây là một sai lầm.
Không, không phải hình như mà tuyệt đối chắc chắn là sai lầm!!
Hoa Thiên Tuyết lần thứ n+ thầm khóc.
Nhìn một đống giấy tờ cần phải xử lý được chất đống trên bàn, Hoa Thiên Tuyết lại lần nữa thấy hối hận. Biết thế nàng đã không bày ra cái vụ tham nhập thương mại kinh tế kiếm tiền này rồi!
Tham nhập kinh tế kiếm tiền cũng là lần trước do Hoa Thiên Tuyết phát hiện cho dù có là người tu tiên thì cũng có một số có nhu cầu dùng tiền rất lớn, đặc biệt là các môn phái hàng năm luôn có những đệ tử dòng này nối tiếp dòng kia gia nhập, lượng tiền bỏ ra để chi dùng tuyệt không nhỏ. Mặc dù có thể dùng pháp thuật hóa phép ra tiền nhưng pháp thuật đó luôn chỉ tồn tại ở một khoảng thời gian nhất định, sau thời gian đó thì pháp thuật sẽ tự động chấm dứt, tựa như người hóa phép ra tiền mua đồ, nhưng khoảng mấy ngày sau số tiền ngươi biến ra đó sẽ biến mất, như vậy ngươi chẳng khác gì đang lừa gạt mấy người phàm nhân không có tu tiên. Hoa Thiên Tuyết tuyệt đối không ủng hộ hành động này. Vì vậy nàng đã cho một lượng lớn đệ tử Mao Sơn có tu vi không tốt xuống núi mở một chuỗi các cửa hàng, dùng số tiền kiếm được đó chu cấp cho tiêu dùng hàng ngày của Mao Sơn.
Vốn ban đầu chỉ tưởng là mở một số tửu lâu quán xá bình thường, ai dè mấy vị đệ tử này tu vi căn cốt mặc dù không được tốt nhưng lại có đầu óc sáng tạo vô cùng, mở một lèo là mấy chục căn, bây giờ cũng không biết đã tăng lên bao nhiêu nhưng Hoa Thiên Tuyết chắc chắn con số tuyệt đối không nhỏ, ngươi cứ nhìn một đám báo cáo được gửi về từ bốn phương tám hướng trên bàn là biết.
Hoa Thiên Tuyết lại cảm thấy hối hận lần thứ n+.
- Mama, người đừng có thở dài nữa. - Bạch Bạch lần thứ n+ nhắc nhở.
Hoa Thiên Tuyết nhìn nó nhíu mày ghét bỏ mình thì bi phẫn mắng: - Ngươi cái đồ phản bội! Cư nhiên vì một cái kẹo mà bán đứng mama mình!
Hoa Thiên Tuyết còn nhớ hôm trước đứa nào đó vẫn còn mạnh miệng nói sẽ bảo vệ mama khỏi Tiểu Vân, quay đi quay lại một cái liền đổi chiến tuyến. Ta cho ngươi một đống rượu của Sênh hồ ly còn không bằng Vân Ẩn cho ngươi cái kẹo, dẫn ngươi xuống núi ăn một bữa cơm, cười với ngươi một cái, hôn ngươi một cái, vuốt vuốt lông ngươi mấy cái!!
Cái đồ tham sắc bỏ mẹ! Sớm muộn cũng chết dưới chân mỹ nam cho xem!!
- Mama, người đừng lo, Bạch Bạch dù chết dưới chân mỹ nam cũng được xem là chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu! - Bạch Bạch cười một cái thật đáng yêu nói.
Ách, hình như lúc nãy nàng lỡ nói ra miệng thì phải?
Hoa Thiên Tuyết sau khi tự kiểm điểm bản thân lại tiếp tục bi ai vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn, thầm mắng lần sau tuyệt đối không được đắc tội với Vân tiểu bằng hữu, nếu không kết cục lần sau có lẽ sẽ còn thảm hơn bây giờ cho xem!
Trường Lưu Sơn - Tuyệt Tình Điện...
- Sư phụ sư phụ!
Bạch Tử Họa lạnh nhạt nhìn hồng y cô nương đang hớn hở chạy tới, trên tay là thanh Đoạn Niệm Kiếm bản thân đã tặng.
Không sai, vị hồng y cô nương này chính là Hoa Thiên Cốt. Sau khi Hoa Thiên Tuyết rời Trường Lưu Sơn được hai ngày thì Hoa Thiên Cốt cũng bế quan xong, vì để bù lại khoảng thời gian trước đó không ở bên sư phụ, mấy hôm nay hầu như lúc nào cũng có thể thấy nàng ở bên cạnh Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa lạnh nhạt hỏi: - Có chuyện gì?
Hoa Thiên Cốt giơ Đoạn Niệm Kiếm ra, cười rực rỡ khoe: - Đồ đệ đã học xong Cửu Lạc Kiếm Pháp trong sách rồi!
Bạch Tử Họa ánh mắt dời đi khuôn mặt vì phấn khích mà ửng hồng của Hoa Thiên Cốt, cảm thấy hai người tuy là song sinh nhưng biểu cảm sao không giống nhau mấy, ngay cả tính tình cũng nghiêng trời lệch đất, gật đầu một cái ra hiệu hắn đã biết, tiếp tục đọc sách. Tuy ánh mắt vẫn dán trong sách nhưng suy nghĩ lại có chút mông lung.
Cái nha đầu kia rời Trường Lưu Sơn đã gần ngày rồi, hắn cũng đã không còn giận nàng nữa nhưng sao vẫn chưa chịu trở về? Chẳng lẽ ở ngoài kia vui hơn ở Trường Lưu sao? Không biết nha đầu kia ở bên ngoài có hay không gây ra chuyện, không có hắn ở bên cạnh thu dọn cho nàng có hay không nàng sẽ gặp phải rắc rối lớn? Chết tiệt, nàng mà trở về nhất định phải nghiêm khắc trừng phạt nàng cho chừa thói hở tí lại bỏ nhà ra đi. Đúng, lần này nhất định không được mềm lòng mà tha cho nàng được!
Bạch Tử Họa trong mắt lóe lên một chút nhưng nhanh chóng được che dấu rất kỹ.
Hoa Thiên Cốt đứng nhìn hắn đọc sách, trong mắt có phảng phất chút thất vọng. Chỉ như thế thôi sao? Sao sư phụ không có khen mình một câu? Nếu như là Tiểu Tuyết thì chắc chắn người sẽ...
Tiểu Tuyết, tại sao muội đi rồi vẫn còn phá hư chuyện của ta?!
Tiểu Tuyết, ta tuyệt không nhường sư phụ cho muội, bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ ngăn cản hai người!!