Hoa Thiên Tuyết không thèm nhìn tên đăng đồ tử kia một lần, tay kéo Sát Thiên Mạch rời đi, để lại sau lưng một đám lộn tùng phèo.
- Nha đầu, sao muội lại ở đây? - Sát Thiên Mạch buông Hoa Thiên Tuyết ra, trong mắt lóe lên chút kì dị.
Ngực nha đầu không ngờ lại bé vậy, tuy nhiên sờ vào cảm xúc tuyệt đối không tệ, nhìn qua nhìn giống như bánh bao bé xinh hắn từng ăn mấy hôm trước. Đáng tiếc là không được tiếp tục sờ sờ.
Hoa Thiên Tuyết không biết suy nghĩ của Sát Thiên Mạch, chỉ lè lưỡi nói : - Muội lỡ tay đem tuyết liên của Tiểu Bạch đi nấu canh, bị Tiểu Bạch phạt, giận quá nên đem bông còn lại ngắt luôn rồi, sau đó lại chạy qua Tham Lam điện của Ma Nghiêm đại nhân, lỡ chân đem linh chi của hắn dẫm nát, cuối cùng là lấy hết rượu trân quý của Sênh sư bá, cho nên bây giờ Trường Lưu Sơn không thể trở về, vì vậy chạy đến Mao Sơn, thấy công việc ở đó quá nhiều nên lại chạy trốn, rồi đi lung tung, ai ngờ lại thấy tỷ tỷ ở đây.
Sát Thiên Mạch mỉm cười xoa đầu Hoa Thiên Tuyết, khích lệ : - Muội làm tốt lắm, lần sau tiếp tục phát huy.
Hoa Thiên Tuyết sờ sờ mũi. Nàng tuyệt đối không nghe thấy tỷ tỷ đang trả thù Tiểu Bạch, tuyệt đối không!
Để tránh nói đến vấn đề gì khó nói, Hoa Thiên Tuyết nhanh chóng đổi đề tài : - Sao tỷ tỷ lại ở đây?
- Ta a? Ta vốn định đến Trường Lưu thăm muội, ai dè lại gặp phải đăng đồ tử - Vốn định đem tên kia đi bón phân nhưng ngẫm lại nhờ hắn mà mình gặp được tiểu nha đầu, quyết định làm việc thiện tích đức một lần, tha cho hắn cũng được.
Sát Thiên Mạch tuyệt đối không thừa nhận lúc nãy hắn lén nha đầu đem tên kia phế đi.
- Sao tỷ tỷ không sử dụng pháp lực đến Trường Lưu cho nhanh?
- Ta định đi từ từ, vừa ngắm cảnh vừa mua quà tặng muội. Nhắc mới nhớ, tỷ tỷ mua được rất nhiều rất nhiều đồ chơi hay, để ta lấy ra cho muội! - Sát Thiên Mạch hào hứng đem từng món từng món từ trong khư đỉnh lấy ra. Hoa Thiên Tuyết nhìn Sát Thiên Mạch như đứa trẻ khoe từng món đồ mà co rút khóe miệng.
Tỷ tỷ, ngươi là Ma Quân, Ma Quân a, phải có khí chất Ma Quân một chút chứ?
Ma Quân là phải đi khắp nơi chém chém giết giết, chém từ thành đông sáng thành tây rồi lại giết từ thành tây đến thành đông, chém giết cho tới khi nào máu chảy thành sông thây chất thành đống chứ không phải ở đây bán manh a bán manh!!
( Tác giả : một kẻ mà Ma Quân người người sợ hãi thì bán manh a bán manh, một người thì là đồ đệ của Tôn thượng Trường Lưu Sơn chính nghĩa vì dân diệt yêu thì lại mong muốn có cảnh đồ sát máu chảy thành sông. Sao cũng thấy không đúng chỗ nào ấy.... )
- Được rồi, những thứ này chúng ta sẽ nói sau... - Hoa Thiên Tuyết vội vàng ngăn chặn hành động bày đồ bừa bãi của Sát Thiên Mạch, đánh trống lảng : - Bây giờ tỷ tỷ người dự định làm gì nữa không?
Sát Thiên Mạch sờ môi, hành động vô ý thức nhưng lại câu nhân đến cực điểm, hai tai Hoa Thiên Tuyết không hiểu sao lại hơi nóng lên : - Ta vốn đi tìm muội, nhưng giờ muội đã ở đây rồi. Bây giờ ta đang rất rảnh, hay là ta đi cùng muội? Muội đi đâu ta đi đến đó.
- Muội vốn đang định đến kinh thành một chuyến, nếu tỷ tỷ không có việc gì cũng có thể đi theo.
- Đến kinh thành làm gì? - Sát Thiên Mạch nhíu mày, tay vân vê cán ô.
Hoa Thiên Tuyết nhìn thần khí thượng cổ bị Sát Thiên Mạch dùng làm ô che nắng, cảm thấy hình như thần khí người khác chen nhau đổ máu trong mắt tỷ tỷ nhà nàng lại không đáng kể gì hết.
Làm thần khí thượng cổ cũng chẳng vẻ vang gì nhỉ...
- Muội muốn đi kinh thành thăm một cố nhân, nếu tỷ có hứng thú thì chúng ta ngay bây giờ xuất phát - Hoa Thiên Tuyết mỉm cười, cố gắng ném đi ý nghĩ kì quái trong đầu đi chỗ khác, nhướn mày hỏi Sát Thiên Mạch.
Sát Thiên Mạch khá tò mò không biết cố nhân trong miệng nha đầu nhà hắn là ai, vì vậy không do dự quyết định đi theo làm cái đuôi của Hoa Thiên Tuyết.
Hai người cứ như vậy một đường vừa đi vừa thăm thú nhiều nơi, cứ như vậy tới ngày thứ liền đặt chân tới kinh thành.
Hoa Thiên Tuyết không hiểu sao lại có cảm giác hơi hơi bất an, cảm giác nhắc nhở nàng không nên bước vào...
Mà khi Hoa Thiên Tuyết bước vào kinh thành, trong một mật thất trong hoàng cung chứa một hộp gỗ, hộp gỗ chợt nhiên lóe sáng, sau đó liền im bặt chìm vào bóng tối....
Dị Hủ Các....
Bên trong căn phòng Hoa Thiên Tuyết đã từng ở lại, Đông Phương Úc Khanh ngồi trên nhuyễn tháp nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nhìn qua có vẻ xa xăm.
Không gian cứ như vậy yên lặng đáng sợ, bỗng nhiên Đông Phương Úc Khanh chợt giật mình, ánh mắt thoáng chốc sắc bén nhìn ra bên ngoài, sau đó dần dần trở nên nhu hòa, cuối cùng chỉ còn sót lại sự bất lực khôn cùng, khóe môi hắn câu lên nụ cười nhưng lại tôn thêm vẻ bất lực toát ra từ con ngươi.
- Đã cố gắng ngăn chặn tất cả, cố gắng đem mọi thứ cách xa nàng, cố gắng không muốn để nàng phải rơi vào tình cảnh bất lực năm đó, vậy mà...... Ha ha, ta quả nhiên không ngăn được số phận, không ngăn được thiên ý. Ha ha, ta thật đúng là quá vô dụng mà....
- Phượng Hoàng Thần Tộc, Tinh Linh Thần Tộc, Minh Thần, Nhân Thần, bây giờ lại thêm hậu duệ của Nữ Oa vào cuộc.... Đủ rồi, đủ hết rồi....
- Tiểu Tuyết, ta phải làm sao với nàng đây....?
- Ta...không muốn nàng bị tổn thương một lần nữa...
Mao Sơn - Phòng Liễu trưởng lão...
Một nam tử anh tuấn nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt như muốn xuyên qua tất cả nhìn đến nơi nào đó, mái tóc hắn đen kịt thả xuống dài tới thắt lưng, trên người khoác một bộ áo bào, chính là bộ mà ngày đó Liễu trưởng lão mặc đón tiếp Hoa Thiên Tuyết. Chỉ thấy nam tử kia trầm mặt, cầm lấy mảnh ngọc trên cổ vuốt ve, tựa như trút bỏ được gì đó mà cũng tựa như đang lo lắng cái gì đó.
- Cuối cùng việc nên đến cũng đã đến, lần này rốt cuộc là bi kịch hay là dấu chấm hết cho tất cả đây... Oa Nhi, chúng ta làm vậy có phải là quá đáng với nàng ấy không?
Nam tử kia chăm chú xoa ngọc bội, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Mà bên cạnh nam tử, một người con gái đang dịu dàng ôm lấy hắn.
Mà hắn... lại như không hề cảm nhận được nàng đang tồn tại ngay bên cạnh.....