Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Hoa Thiên Tuyết trên đường trở về phòng thì gặp Ma Nghiêm, lúc này hắn đang đứng dưới gốc cây đào lớn trước đường lên giả sơn, mặt cúi xuống không biết đang nghĩ cái gì. Hoa Thiên Tuyết có chút tò mò, Ma Nghiêm là một người khá cổ hủ, không phải thường đêm không ra ngoài sao?
Hoa Thiên Tuyết thầm nghĩ, chân khẽ di chuyển đến sau Ma Nghiêm. Hở? Vậy mà không phát hiện ra mình đang ở đằng sau? Hoa Thiên Tuyết càng ngày càng tò mò thứ trong tay Ma Nghiêm rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến Thế Tôn đỉnh đỉnh đại danh mất phòng bị như vậy.
Rón rén rón rén
Hoa Thiên Tuyết từ áu lưng Ma Nghiêm nhón chân lên nhìn...
- Hửm? Thảo dược?
Hoa Thiên Tuyết kinh ngạc tới mức không kiềm được mà thốt lên làm động Ma Nghiêm ở phía trước, hắn quay đầu, thấy là Hoa Thiên Tuyết thì giật mình.
- Sao...sao lại là ngươi?
- Sao lại không thể là ta? - Hoa Thiên Tuyết tựu tiếu phi tiếu nhìn thảo dược trên tay Ma Nghiêm : -Ngươi sao lại ở đây? Thế Tôn Ma Nghiêm?
Ma Nghiêm ho một cái, đưa chỗ thảo dược trên tay cho Hoa Thiên Tuyết: - Cái này là do ngươi và cái con gì gì kia làm hỏng , mau cầm lấy, ta không cần đồ đã hỏng.
Hoa Thiên Tuyết ngơ ngác nhìn thảo dược trong tay, lúc ngước lên thì Ma Nghiêm đã rời đi. Gãi gãi mũi, nàng có chút không tin nhìn thảo dược trên tay lần nữa: -Cái này hình như đâu có hỏng? Linh chi ngàn năm mà Ma Nghiêm quý nhất lại ném cho mình...Đây có thể xem như là hắn tặng mình để chữa thương không?
Hoa Thiên Tuyết nghĩ một hồi liền không thèm nghĩ nữa, dù sao nàng cũng là một kẻ khá lười suy nghĩ.
Cất thảo dược vào trong khư đỉnh, Hoa Thiên Tuyết lại bước về phòng. Đứng xa xa, Ma Nghiêm nhìn bóng lưng nàng, mặt bỗng nhiên có chút nhu hòa đi.
- Sao giờ ngươi mới về? - Trong phòng, Nghê Mạn Thiên mắt nhập nhèm nhìn Hoa Thiên Tuyết.
- Đánh thức ngươi sao? - Hoa Thiên Tuyết nhẹ nhàng bước lên giường đắp lại chăn cho Nghê Mạn Thiên: -Ngươi sao cứ thích đá chăn vậy?
- Hừ, bản tiểu thư thích, ngươi cấm được sao? - Nghê Mạn Thiên đá dá Hoa Thiên Tuyết:- Uy, ngươi vẫn chưa có trả lời ta!
- Ta đi chào mọi người một tiếng, mai ta phải đi Mao Sơn rồi.
- Ngươi đi Mao Sơn sao? Sao không nói cho ta biết?! - Nghê Mạn Thiên tức giận đá Hoa Thiên Tuyết xuốg giường:- Hừ, ngay cả bản cô nương ngươi cũng dám giấu? Muốn tạo phản sao??
Hoa Thiên Tuyết khẽ cười khổ. Nghê Mạn Thiên trong bản gốc khiến người khác khó chịu, còn Nghê Mạn Thiên hiện tại lại cho người ta cảm giác thật trấm...
Hoa Thiên Tuyết có cảm giác mình biến thành bảo mẫu...
- Hảo hảo, ta lần sau có chuyện nhất định sẽ nói cho ngươi đầu tiên, được chưa? -Hoa Thiên Tuyết nhẹ nhàn nói, hoàn toàn xem Nghê Mạn Thiên như sủng vật mình nuôi, sủng vật xù lông rồi, phải thuận lông cho nó a.
- Hừ, ngươi nếu dám có lần sau nản tiểu thư sẽ chém chết ngươi!
- Hảo, sẽ cho ngươi chém!!
- Ngươi nhớ đó!
- hảo!
Hoa Thiên Tuyết hoàn toàn không biết, ngay từ giây phút nàng cười với Nghê Mạn Thiên, hứa hẹn với Nghê Mạn Thiên, sủng nịch Nghê Mạn Thiên thì Nghê Mạn Thiên đã đem toàn bộ mạng sống của mình để bảo hộ nàng, thay nàng chắn đi đau thương, thay nàng nhận lời nguyền một kiếp cô độc....
- Mai ngươi đi rồi, chắc phải mấy tháng mới về Trường Lưu, bản tiểu thư đã nhận định ngươi thì nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt. - Nghê Mạn Thiên nói rồi lục lọi dưới gối ra một cái nhẫn làm bằng hắc ngọc đưa cho Hoa Thiên Tuyết:-Bản tiểu thư cho ngươi cái này, đây gọi là nhẫn không gian dùng để đựng đồ, ở trong có cái gì thì ta không biết, nhưng phụ thân nói cho ta là trong đó có chứa một thứ do một vị thần để lại. Nhưng cái này phải là người có duyên mới có thể mở ra được.
Vậy nếu ta không phải người có duyên thì cái này chỉ có thể làm cảnh à?
Hoa Thiên Tuyết có chút không biết nói sao với cái tính trẻ con của Nghê Mạn Thiên, đây rõ ràng là nàng báo thù vụ ta không nói cho nàng biết chuyện ta đi Mao Sơn mà!!!!!