Trong phòng bếp, tiếng nước róc rách…
“Này, có phải Lualua phải đi không?” Tôi cầm khăn bông màu trắng lau chén đĩa mà Killua rửa đưa, vốn là thức thần làm, nhưng gần đây Lualua đến nhà ăn cơm, tôi liền tự nhiên mà bảo cậu ấy rửa chén, nói cho đẹp là ‘Cuộc huấn luyện nhỏ ở nhà trong cuộc sống chơi rông’, Trên thực tế chính là thấy cậu ấy nghiêm túc rửa chén.. ừm… rất thú vị
“Làm sao chị biết?” Killua cẩn thận dùng rẻ tẩm nước rửa bát, trong lòng nghĩ: vỡ một cái đĩa trừ mười hộp Chocolate… Một cái đĩa mười túi Chocolate….
“Tuy rằng không đến bao giờ, nhưng chị biết bây giờ vẫn chưa đến lúc Lualua lên tầng 200 đâu.”.
“Hừ!” Killua hừ nhẹ, có chút căm giận rửa đĩa, một lát sau, giọng nói rầu rĩ truyền đến, “Vì sao?”
“Ừm…” Có nên nói cho cậu ấy nguyên nhân không? Hình như trong nhà cậu ấy không có nói cho cậu ấy tại sao, phải quyết định có nên làm gì hay không thật đúng là phiền toái, “Bởi vì nơi đó có loại lực lượng mà Lualua còn chưa lớn đến mức có thể học nó.” Sống với Rin lâu, cũng ít nhiều học được kiểu nói chuyện nửa thật nửa giả của cô ấy rồi..
“Hừ!” Con mèo nhỏ lại hờn dỗi không để ý tới ai..
“Về sau Lualua có tính toán gì không?” Tôi thuận miệng hỏi..
“Tính toán?” Killua có chút mê mang nhìn tôi, “Không có.” Trong nhà sẽ có người quyết định cho cậu, tuy rằng cậu rất không thích.
Sao? Cậu ấy không định đi tham gia cuộc thi Hunter sao? Vậy đến lúc đó không phải là không gặp được thiếu niên người nghe nói là ánh sáng đã cứu vớt cậu ấy ra khỏi bóng tối, là… Tôi dẫn dắt cậu ấy một phen vậy.
(Tác giả: con gái à, Killua giờ mới tám tuổi, làm sao mà biết cuộc thi Hunter chứ? Đứa trẻ ngơ ngơ ngác ngác này lại xem nhẹ tuổi của người ta rồi. ).
“Lualua biết Hunter không?”.
“Hunter là cái gì?”.
Là cái gì? Ngẫm lại, tôi bỏ khăn mặt xuống, cố gắng suy nghĩ….
“Hunter là một loại nghề nghiệp, hiệp hội Hunter tổ chức hàng năm, người đủ tư cách sẽ nhận được giấy phép Hunter, sau đó sử dụng giấy phép theo ý mình, nhưng chị tối cảm thấy hứng thú nhất chính là có thể miễn phí sử dụng rất nhiều thứ, có thể tiết kiệm được tiền đấy, đây là ưu đãi của người đủ tư cách làm Hunter, nhưng nghe nói cuộc thi này rất khắc nghiệt, đôi khi sẽ có rất nhiều người chết.” Cố gắng nhớ ra, ai bảo lúc trước khi tôi xem phần giới thiệu lại chỉ đảo qua, hoàn toàn không tập trung xem
“Rất khó?” Killua có chút dao động..
“Nghe bảo đúng là thế, nhưng hình như tuổi bị hạn chế, tuổi thấp nhất được tham gia là mười hai tuổi thì phải.” Cho nên Lualua em đi đi, sẽ gặp được nhiều bạn bè rất tốt, giọng điệu của tôi nồng đậm dụ dỗ, hình như trong truyện, Lualua đả thương người nhà rồi trốn đi, aiz, dạy hỏng trẻ con
“Vậy à, thế thì chờ em mười hai tuổi rồi cùng đi đi.” Killua biết rõ tính cách lười biếng của người nào đó, giúp cô làm quyết định.
“Sao?” Tuy rằng có hứng thú với sự ưu đãi kia, nhưng ta cũng không muốn đi cho lắm, thà ở nhà ăn rồi ngủ còn hơn, đi thì mệt chết.
Kết quả cậu bé kia hoàn toàn không để ý tới tôi, rửa bát xong trực tiếp rời đi
Dưới ánh trăng, tôi thoải mái nằm trên xích đu trên ban công nhà tôi, đẩy qua đẩy lại, buồn ngủ rồi.. 00ec53c468
“Chị có nên đi hay không?” Hỏi hai thức thần bên cạnh
“Đi!” Bạch ngọc… Ừm, xem nhẹ ý kiến của cậu ấy..
“Tự suy nghĩ.”.
Aiz, Thanh Hợp không cho ý kiến à? Lại bảo tôi tự suy nghĩ, ừm, đến lúc đó rồi nói sau, hiện tại… xoay người một cái, cầm lấy cốc nước trà ngon, ngắm trăng….
“Có khách đến.” Từ lúc Illumi thoải mái bước vào nhà tôi, tôi dựng kết giới xung quanh căn nhà, xếp đặt thức thần, chỉ cần là khách tôi không chấp nhận thì sẽ bị chặn ở bên ngoài, trong ‘thời loạn’ này cũng dễ chắn trộm v.v…
Trước mắt mới thôi, người được phép tự do vào nhà tôi chỉ có Killua và Illumi, Lualua mới vừa đi, vậy thì chỉ có anh ta, nhưng anh ta tới làm gì, bởi vì sắp đi, cho nên đến chào tạm biệt à? Suy nghĩ trong đầu mới vừa xuất hiện, đã lập tức bị tiêu diệt, anh ta tuyệt đối không phải người như vậy…
Tôi cầm ly trà ngồi thẳng lại, tên kia không có lần nào là vào bằng cửa lớn như người bình thường cả, lần này là ban công, quả nhiên, ngay sau đó, trước mặt tôi đã có một người đang đứng, rõ ràng là nhảy từ phía dưới lên, lại ngay cả tóc cũng không rối chút nào, thật lợi hại.
“Có việc gì à?”.
“Cha bảo tôi mang cô về.” mặt Illumi không chút thay đổi nói, ngoài lần tỉnh lại sau khi té xỉu, hiện tại anh ta không còn cố ý che dấu tung tích nữa, cô luôn biết sớm một khắc, sau đó chuẩn bị tốt chờ anh ta, xem ra cô là một người rất lợi hại.
( Tác giả: con gái nhà tôi đánh bậy đánh bạ thôi, coi tính cách kia của con bé, không có khả năng lúc nào cũng chú ý bốn phía. )
“Gì?” Tôi nhìn anh ta, nhưng trên gương mặt băng sơn hoàn mỹ của anh ta, tôi không nhìn thấy đầu mối gì, hm… Nên đi hay không? Nghĩ nghĩ thử hỏi: “Có thể không đi không?”.
“…” Không nói gì
Aiz, hiểu rồi “Vậy khi nào thì đi?”.
“Sáng mai.” vậy thì phải đi thật rồi..
Buổi sáng? Nhưng… “Chờ đã!” Món quà sắp chia tay Lualua, tôi chuẩn bị một đống Chocolate, đã để em ấy ‘cướp’ về rồi, về phần Illumi, tuy rằng biết anh ta không đến chào tạm biệt tôi, nhưng hôm nay lúc làm bánh trung thu thuận tiện làm thêm một phần, hm, lấy nó cho anh ta vậy
“Nguyệt quế, lấy thứ đó trong phòng đến đây”
Chỉ chốc lát sau, một cô gái mặc ki-mô-nô vàng nhạt có mùi hương hoa quế nhè nhẹ xuất hiện ở cửa ban công, đưa cho tôi một cái hộp rồi hơi xoay người rồi bước trở lại, biến mất trong góc..
“Hộp này là món điểm tâm ngọt tôi làm, gọi là bánh trung thu, là món quà sắp tạm biệt tặng anh, tuyệt đối là thực phẩm không độc không tác dụng phụ.” Đương nhiên nếu anh không đến thì sẽ không có đâu, tôi cũng chỉ là bởi vì hôm nay là trăng tròn, nhàn rỗi không có chuyện gì làm vừa ngắm trăng vừa ăn, “Nhưng bây giờ thì thành ăn khuya rồi.” Tôi đưa cho anh ta, chuẩn bị nếu một phút đồng hồ sau không ai nhận lấy là sẽ lấy về…
“…” Illumi hơi nghiêng đầu, không biết suy nghĩ gì, rốt cục nhận lấy, sau đó bóng người chợt lóe, không thấy đâu nữa.
“Hô!” Thở một hơi thật dài ra, thật không quen giao tiếp với những người như thế này, nhưng ngày mai có nên đi hay không? Là buổi sáng, không dậy được, thật không muốn đi..
“Chitose không muốn đi nhỉ.” Bạch ngọc hiện ra, Thanh Hợp bên cạnh không nói gì, chỉ nhìn tôi, ý tứ đại khái của em ấy, tôi cũng hiểu được, đi hay không đi thì quyết định sớm một chút..
“Không muốn, chỉ là không thể không đi.” Tôi hơi vô lực đứng dậy khỏi ghế dựa, đi về phía phòng ngủ, ngày mai phải dậy sớm, vẫn nên đi ngủ sớm một chút thôi, “Gia tộc Zoldyck mời, chết cũng phải đi”
Bạch Ngọc Thanh Hợp không nói gì, bản lĩnh của gia tộc kia, bọn họ ít nhiều cũng biết, như tôi thường nói, không chuẩn bị tốt là phiền toái.
Nằm trên giường mềm mại, trước lúc đi vào giấc ngủ, một ý thức cuối cùng là gần đây mọi chuyện thật sự không trôi chảy, có lẽ nên ‘Rời nhà trốn đi’…