Giang Mộ Tuyết về phòng tắm rửa rồi sấy tóc, vốn cô định đi ngủ ngay, nhưng nằm lăn lộn một lúc, cuối cùng cô vẫn bò dậy ra phòng khách.
Đèn phòng khách đã tắt, cả căn phòng chìm trong bóng đêm, chỉ có ánh sáng hắt ra từ ti vi giúp cô nhìn thấy người ngồi trên xô pha.
Âm lượng ti vi được mở rất nhỏ, Giang Mộ Tuyết đến gần mới phát hiện ra anh đang xem một tiết mục hài đang rất thịnh hành gần đây.
“Tiểu Tuyết, sao em vẫn chưa ngủ?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, Tần Phong hỏi một cách ôn hòa.
Giang Mộ Tuyết mặc chiếc áo ngủ liền quần với kiểu dáng động vật, khuôn mặt gần như bị chiếc mũ rộng che khuất cả rồi.
“Câu này phải để em hỏi anh mới đúng.”
Tần Phong nở nụ cười, có vẻ như khá bất đắc dĩ: “Thời gian vừa qua có quá nhiều việc, đột nhiên rảnh rỗi thế này bỗng thấy không quen.”
Trong khoảng thời gian vừa rồi trên cơ bản Tần Phong luôn tăng ca đến khuya mới về chung cư, sáng hôm sau lại tới công ty rất sớm, thậm chí có hôm bọn họ còn không gặp nhau, rõ ràng là ở chung trong một tòa chung cư, nhưng Giang Mộ Tuyết lại cảm thấy như đang yêu xa.
Nhưng cô cũng biết hai người sống với nhau lâu rồi thì cũng sẽ rơi vào trạng thái bình thản, coi như làm quen trước vậy.
Cả cô và Tần Phong đều đã từng trải qua mối tình như thiêu thân lao đầu vào lửa, một lần là đủ rồi.
Thấy cô đứng tại chỗ không nhúc nhích gì, Tần Phong bỗng vươn tay ra đập lên ghế xô pha: “Tiểu Tuyết, lại đây.”
Ánh sáng trên màn hình ti vi hắt vào mặt anh, vẽ ra những đường nét tuấn tú của anh một cách mông lung, khá là gợi cảm, đồng thời cũng… khiến người ta rung động.
Giang Mộ Tuyết dịch chuyển bước chân, chậm rãi đi đến bên cạnh anh.
Cô vừa ngồi xuống thì một cánh tay dài đã kéo cô lại.
Tần Phong ôm cô vào lòng.
Mùi hương ngọt mát trên người anh lập tức xộc vào mũi cô.
Lúc trước hai người cũng đã từng ôm nhau, thậm chí là đã hôn nhau, nhưng cũng có thể là bởi vì ánh sáng trong phòng khách quá mập mờ, trái tim của Giang Mộ Tuyết bỗng gia tốc đột ngột.
Tiết mục hài trên ti vi vẫn đang tiếp tục, Giang Mộ Tuyết bị Tần Phong ôm vào lòng, thậm chí cô có thể cảm nhận được rằng những lúc đến phần buồn cười là cơ thể của Tần Phong cũng rung lên theo.
Có nghĩa là anh vừa ôm cô vừa nghiêm túc xem ti vi à?
Giang Mộ Tuyết hơi cạn lời, trong lúc cô đang nghĩ bậy nghĩ bạ thì anh lại thật sự xem ti vi?
Thôi bỏ đi.
Giang Mộ Tuyết muốn đứng lên nhưng cánh tay đang ôm cô vẫn giữ nguyên, cô giãy giụa: “Tần Phong, em muốn đứng lên.”
Nhưng Tần Phong lại ôm chặt hơn: “Ngồi im nào, để anh ôm một lát.”
“Ồ…”
Mười mấy phút sau.
“Tần Phong, lưng em sắp tê cứng lại rồi.”
Tần Phong nhíu mày, rốt cuộc anh cũng thả lỏng cánh tay ra.
Giang Mộ Tuyết động đậy, cô lăn ra xô pha như phản xạ có điều kiện.
Phần lưng tê cứng khiến cô suýt thì nói bậy!
Thấy cô ngồi trên xô pha làm hành động vươn vai, khuôn mặt thì xoắn xuýt, phối hợp với chiếc áo ngủ đang mặc, quả thật là không khác gì một chú cún con, Tần Phong nở nụ cười, vươn tay massage cho cô.
Giang Mộ Tuyết cảm nhận được sức lực từ tay anh, rốt cuộc cảm giác tê cứng sau lưng cũng dịu đi. Cô hừ mấy tiếng, không biết ai đó đã từng nói càng là động tác đẹp và lãng mạn thì tạo dáng càng khổ nhỉ?
Tần Phong vừa massage cho cô vừa cầm một bên “tai” trên mũ cô lên, hỏi trong sự nghi hoặc: “Tiểu Tuyết, mặc quần áo này thì đi vệ sinh thế nào?”
Hai người ở chung lâu như thế rồi, Giang Mộ Tuyết cũng thường mặc áo ngủ trước mặt Tần Phong, nhưng đây là lần đầu tiên cô mặc bộ này. Lúc học đại học Đoàn Văn Trúc kéo cô đi mua, tối nay ngẫu nhiên lục thấy, bèn lấy nó ra mặc.
Giang Mộ Tuyết nằm trên xô pha, một tay cô chống cằm, ngửa đầu nhìn Tần Phong: “Anh đoán xem?”
Thật sự là con gái có rất nhiều kiểu quần áo mà đàn ông không thể nào hiểu được.
Tần Phong nhìn cô từ trên xuống dưới, thò tay cầm “cái đuôi” của cô lên xem, không thấy có khóa kéo nào cả.
“Cởi hết ra à?”
Chán ngắt, anh đoán ra nhanh thế không biết.
“Đúng rồi, muốn đi vệ sinh thì phải cởi hết.”
Tần Phong nhíu mày chặt hơn nữa, anh thực sự không thể hiểu được: “Vì sao con gái bọn em lại thích mặc kiểu quần áo phiền toái như vậy?”
Giang Mộ Tuyết thuận miệng đáp: “Ai biết, cũng có thể là bởi vì đàn ông bọn anh thích.”
Trên thị trường có vô số kiểu áo liền quần đều là do đàn ông thiết kế ra mà.
Tần Phong không nói gì nữa, cứ thế lẳng lặng nhìn Giang Mộ Tuyết.
Nhìn biểu cảm đầy ẩn ý của anh, Giang Mộ Tuyết lập tức biết rằng anh đang nghĩ bậy bạ, đề tài bỗng trở nên mập mờ.
“Này này, em không có ý đó, ý của em là rất nhiều nhà thiết kế đều là đàn ông.”
Tần Phong nhìn cô, nhếch miệng cười trêu chọc: “Ồ? Thì ra là như thế.”
Cái nhìn của anh khiến Giang Mộ Tuyết xấu hổ, cô né tránh ánh mắt anh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “Cũng có thể có một phần nguyên nhân này.”
“Cái gì?”
“Tần Phong, hôm qua sau khi xem váy cưới xong, em và bà nội đã tới trung tâm thương mại ăn cơm.”
“Ừ, ăn món gì vậy?”
Giang Mộ Tuyết chịu thua trọng điểm chú ý của người đàn ông này luôn rồi.
Cô kéo cái tai trên mũ xuống, che hết khuôn mặt của mình đi: “Một nhà hàng chuyên về ẩm thực Thượng Hải.”
Dứt lời cô lại bổ sung thêm một câu: “Khá là ngon.”
“Vậy lần sau em đưa anh đi ăn thử xem sao.”
“Không đưa anh đi.”
Chủ nhà hàng đó là bạn của Diệp Linh Khê, cô bị ngốc mới đưa Tần Phong đi.
“Vì sao?”
Đầu Giang Mộ Tuyết bị mũ che khuất, trong lòng bỗng cảm thấy bực bội, người đàn ông này đừng ngắt lời cô có được không.
“Bà nội bảo chúng ta cố lên.” Giang Mộ Tuyết nói úp mở với tốc độ cực nhanh.
“Cái gì?” Hiển nhiên Tần Phong vẫn chưa nghe nói.
“Bà nội nói bà không biết ăn nói thế nào với bố em.”
Lại là một câu nói không đầu không đuôi cực nhanh.
Tần Phong thật sự không nghe rõ, anh dứt khoát lấy cái “tai” mà cô đang cầm xuống, để lộ ra khuôn mặt đỏ rực, không biết có phải là vì bịt kín quá hay không.
“Tiểu Tuyết, em nói lại đi, vừa rồi anh không nghe rõ.”
Giang Mộ Tuyết nhìn vào mắt anh, không có sự trêu đùa, không có sự cố tình, được rồi, anh thật sự không nghe rõ.
Nhưng hiện tại cô không thể nói ra câu nói gần như là mời mọc như vừa rồi được nữa.
Sau một hồi trầm mặc, Giang Mộ Tuyết cắn môi: “Tần Phong, em muốn đi ngủ.”
Tần Phong hơi sửng sốt.
Giang Mộ Tuyết nở nụ cười thoải mái: “Tần Phong, chúc anh ngủ ngon.”