Tần Phong ra khỏi phòng ngủ rồi tới phòng ăn, thực ra anh đã ăn tối ở công ty với Lục Chi Cửu rồi, nhưng Giang Mộ Tuyết làm bữa tối cho anh, anh không thể không ăn được.
Anh mở lồng bàn ra, bưng đĩa vào phòng bếp rồi cho vào lò vi sóng.
Bốn phút sau Tần Phong lại trở lại bàn ăn, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Thực ra Giang Mộ Tuyết thích ăn nhạt, vậy nên thức ăn mà cô làm luôn cho ít muối, nhưng dường như cô không hề hay biết chút nào.
Nhưng khoảng thời gian vừa rồi Tần Phong ăn nhiều quá thành ra cũng quen rồi.
Trong phòng ngủ, sau khi nằm xuống giường, Giang Mộ Tuyết cầm điện thoại đọc tài liệu mà bên quỹ gửi tới.
Mới đọc vài trang là cô không đọc tiếp được nữa, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thực sự là cuộc trò chuyện với Diệp Linh Khê chiều này đã ảnh hưởng đến cô, vừa rồi suýt chút nữa thì cô đã hỏi ra.
Nhưng bây giờ bình tĩnh lại rồi, cô lại thấy may mắn vì mình không hỏi.
Nếu quá khứ là một vết sẹo không thể xóa mờ được trong lòng Tần Phong, vậy thì cô sẽ không bao giờ trở thành người chọc vào vết sẹo ấy. Cũng như việc Tần Phong chưa bao giờ hỏi tới quá khứ giữa cô và Trịnh Kỳ, cô sẽ không dễ gì đụng vào vết thương của anh.
Cô cảm thấy đây là điều mà cô và Tần Phong tự động hiểu ngầm với nhau.
Nghĩ đến đây, Giang Mộ Tuyết cũng cảm thấy khuây khỏa hơn nhiều.
Còn về Diệp Linh Khê… Cô nhìn số điện thoại xa lạ trong tay, lịch sử trò chuyện xuất hiện hai dòng.
Dòng đầu tiên là vào ngày mà cô và Tần Phong đăng ký kết hôn ở thành phố Cẩm, cuộc gọi này không được bắt máy.
Dòng còn lại là tin nhắn được gửi từ trước đó, vào ngày mà Tần Phong cầu hôn với cô, tin nhắn này cũng không được trả lời.
Giang Mộ Tuyết không ngốc, cô biết Diệp Linh Khê đã gọi cho Tần Phong trước rồi, thậm chí không loại trừ khả năng gặp mặt.
Nhưng chuyện đó cũng chẳng thể thay đổi suy nghĩ cầu hôn của Tần Phong.
Vậy thì cô cũng thế, cho dù cô bắt máy hoặc là trả lời tin nhắn đó thì cũng chẳng thay đổi được việc cô và Tần Phong sẽ kết hôn.
Nghĩ như vậy, Giang Mộ Tuyết ấn vào số điện thoại đó, bình tĩnh cho nó vào danh sách đen.
Diệp Linh Khê, đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà tôi có thể làm được.
Sau khi đã làm xong tất cả, Giang Mộ Tuyết đặt điện thoại xuống.
Bên ngoài cũng vọng lại tiếng đóng cửa, cô biết Tần Phong đã ăn xong và vào phòng rồi.
Cô bất giác nhớ lại cuộc trò chuyện với Nhiếp Tòng Nhu lúc bọn họ ăn cơm ở nhà hàng.
Bà nói cô và Tần Phong phải cố lên, nếu không thì không biết phải ăn nói thế nào với bố cô…
Bàn tay Giang Mộ Tuyết vô thức đặt lên bụng mình, một mình cô thì sao mà sinh được?
Trong một tuần vừa qua Tần Phong cứ tăng ca suốt, cô thì phải trang trí biệt thự và lo chuyện của quỹ, trong đó có ba ngày phải bay tới thành phố Cẩm, bởi vì cô định chuyển quỹ đến thành phố Vân, dù sao sau khi kết cô cũng sẽ định cư ở thành phố Vân mà.
Bao nhiêu chuyện chồng chéo vào nhau khiến cô quên mất những chuyện này. Hôm nay bà nội nhắc nhở như thế, Giang Mộ Tuyết mới bất giác phát hiện ra hai người chưa chung phòng với nhau bao giờ…
Nghĩ đến chuyện này, Giang Mộ Tuyết hoàn toàn mất ngủ, rốt cuộc cô phải nói chuyện này với Tần Phong thế nào đây?
Nhưng nghĩ lại, chẳng phải đàn ông mới là người phải chủ động trong chuyện này sao?
Chẳng lẽ vì cái lần cô từ chối sau khi ở thành phố Cẩm về nên lòng tự tôn của anh bị đả kích?
Giang Mộ Tuyết càng nghĩ càng cảm thấy Tần Phong đang giận dỗi với cô, anh chỉ không nói ra mà thôi.
Cuối cùng cô cầm điện thoại lên, lẳng lặng gõ mấy chữ.
[Tần Phong, anh có muốn về phòng chính ngủ không…]
Đang định ấn nút gửi đi thì cô lại khựng lại.
Giang Mộ Tuyết đắn đo mười mấy phút rồi lại xóa đi, sau đó gõ vào điện thoại.
[Tần Phong, ngủ ngon.]
Thôi vậy, cứ để tự nhiên đi.
Giang Mộ Tuyết ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, dần dần cô cũng nhắm mắt lại.
Rốt cuộc thì màn đêm dài đằng đẵng cũng chìm vào sự tĩnh lặng.
Trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng điện thoại rung nhè nhẹ.
“Ngủ ngon, Tiểu Tuyết.”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez. com
Cẩm Viên.
Lúc Lục Chi Cửu trở lại Cẩm Viên thì Thẩm Thiên Trường đã ngủ không biết trời đâu đất đâu nữa rồi.
Anh tắm rửa thật nhanh, vừa lật chăn lên thì Thẩm Thiên Trường lại chui vào lòng anh.
Lục Chi Cửu còn tưởng cô tỉnh giấc, đang định mở miệng thì lại thấy đôi mắt của cô vẫn nhắm nghiền, vẫn ngủ vô cùng say sưa.
Vậy nên động tác vừa rồi chỉ là bản năng của cô mà thôi.
Khóe miệng Lục Chi Cửu cong lên, anh ôm cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán cô, sau đó hai người cùng chìm vào giấc mộng.
Hôm sau.
Giang Mộ Tuyết bừng tỉnh vì cuộc gọi của Hạ Hiểu Thi, cô vừa nhắm mắt vừa nhíu mày bắt máy.
Đầu bên kia vang lên tiếng thét.
“A a a, đàn chị Giang, tin sốt dẻo đây, Tần Phong, tổng trợ lý Tần của công ty bọn em kết hôn rồi!”
Giọng nói cất cao đột ngột khiến Giang Mộ Tuyết lập tức tỉnh ngủ.
“Em cũng biết à?”
“Ừ ừ, sáng nay đến đây, đang đi mua cà phê thì em gặp trợ lý Trần. Em nhìn thấy rất rõ, trên ngón áp út của anh ấy đeo một chiếc nhẫn cưới! Hơn nữa quan trọng nhất là tất cả những người tới mua cà phê đều nhìn thấy, không phải chỉ một mình em! Bây giờ trên diễn đàn đang sôi lên sùng sục rồi!”
“Diễn đàn?”
“Thì từ vụ hai người lần trước, nhóm của công ty chúng ta bị ép giải tán, sau đó bọn họ di chuyển trận địa tới diễn đàn.”
Hơ…
Giang Mộ Tuyết thật sự rất bội phục khả năng tám chuyện của những người này.
Nhưng rốt cuộc Tần Phong mua cà phê ở đâu mà lại có nhiều người nhìn thấy như vậy?
Cũng sắp đến ngày tổ chức đám cưới vào tháng sau rồi, Giang Mộ Tuyết mới chỉ báo cho Đoàn Văn Trúc biết.
“Không đúng, đàn chị Giang.”
Rốt cuộc Hạ Hiểu Thi cũng phản ứng lại.
“Vừa rồi chị nói với em là ‘em cũng biết rồi à’, cái gì gọi là em ‘cũng’ biết rồi, chẳng lẽ chị biết trước em hay sao?”
Giang Mộ Tuyết nở nụ cười, sắp đến đám cưới rồi mà cô mới báo cho một mình Đoàn Văn Trúc.
Nhưng cũng có người nói với cô rằng tốt nhất nên có hai phù dâu, như thế mới mang lại may mắn.
“Hiểu Thi, ngày mùng mười tháng sau em có rảnh không?”
“Mùng mười tháng sau?”
Hạ Hiểu Thi hơi mơ màng vì ngày âm lịch, cô còn mở lịch ra xem, hình như là cuối tuần đầu tiên của tháng mười một.
Cuối tuần, hơn nữa còn là đàn chị Giang mời, chắc chắn là cô phải rảnh rồi.
“Em rảnh, đàn chị.”
“Ngày mùng mười tháng sau chị tổ chức đám cưới, không biết em có đồng ý làm phù dâu của chị không?”
Phải mấy chục giây sau Hạ Hiểu Thi mới nói ra một chữ.
“Há?”
“Ngày mùng mười tháng sau chị kết hôn mà vẫn còn thiếu một phù dâu.”
!!!!!!!!
Hạ Hiểu Thi vừa bước vào văn phòng, nghe thấy câu nói của Giang Mộ Tuyết, cô lại xoay người chạy vào nhà vệ sinh rồi mới nói:
“Đàn chị, em không nghe nhầm đấy chứ!! Chị sắp kết hôn á???”
“Không nghe nhầm đâu.”
Trái tim Hạ Hiểu Thi nhảy lên cổ họng mất rồi.
“Đàn chị đừng hành động lỗ mãng, chị nghe em nói, em có chuyện rất quan trọng phải nói với chị! Chị nghe em nói hết rồi hãy quyết định kết hôn có được không?”
Lần trước lúc đi dạo ở trung tâm thương mại, cô gặp Trịnh Kỳ đi cùng với người phụ nữ khác. Cô không thể giấu giếm được nữa, cô không thể trơ mắt nhìn Giang Mộ Tuyết nhảy vào hố lửa được!