Thẩm Thiên Trường ôm bụng cười một lúc lâu, cô thấy mình bị nhiễm cái tính xấu của Lục Chi Cửu thật rồi.
Thấy cô cười vui vẻ như thế, rốt cuộc sắc mặt của Lục Chi Cửu cũng dịu đi. Anh lại ôm cô vào lòng, một lần nữa vươn tay tắt đèn đi.
Căn phòng lại chìm vào bóng tối, Thẩm Thiên Trường lần mò sột soạt, tìm được môi của Lục Chi Cửu, áp môi mình lên đó rồi vươn đầu lưỡi ra liếm môi anh một lượt.
Thấy Thẩm Thiên Trường đột nhiên… trêu đùa mình như thế, mới đầu Lục Chi Cửu hơi ngạc nhiên, sau đó anh chỉ muốn cắn ngược trở lại, một số phản ứng bản năng từ sâu trong nội tâm cũng bị khơi dậy.
Trước khi cảm tính lấn át lý trí, anh lựa chọn kéo cô ra xa: “Thẩm Thiên Trường, ngủ đi.”
Thẩm Thiên Trường vươn tay ôm lấy cổ anh, mở to đôi mắt lên giả bộ không hiểu: “Em đang ngủ mà.”
Giọng nói của Lục Chi Cửu hơi khàn khàn: “Phải nghe lời bác sĩ dặn.”
Lời nhắc nhở này của anh khiến Thẩm Thiên Trường cũng nghĩ tới lời dặn của bác sĩ lúc hai người đi khám bệnh ban ngày. Cô hơi cụt hứng, chỉ có thể buông anh ra: “Ồ…”
Hai người đều nằm thẳng, trầm mặc khoảng chừng mười phút.
Thẩm Thiên Trường lại mở miệng nói: “Lục Chi Cửu, em không ngủ được.”
Thật sự là hôm nay đã ngủ nhiều quá rồi.
Bởi vì ban ngày không ngủ nên vốn dĩ lúc đầu Lục Chi Cửu cũng hơi buồn ngủ, nhưng vừa rồi Thẩm Thiên Trường trêu chọc anh khiến cơn buồn ngủ trong anh bị dập tắt hoàn toàn.
“Em muốn làm gì?”
Thẩm Thiên Trường ngẫm nghĩ một lát rồi bỗng nảy ra một ý.
“Em nghe nói trên bờ biển Tiển có một quán bar rất lãng mạn, lúc này cũng rạng sáng rồi, chắc là ít người đấy, hay là chúng ta tới đó xem sao?”
Cô vừa dứt lời, đèn ngủ lại được bật lên. Lục Chi Cửu ngồi dậy, anh chỉ cảm thấy nóng hừng hực, cần phải đi dập lửa.
Thẩm Thiên Trường ngạc nhiên nhìn anh.
Thấy cô không nhúc nhích gì, Lục Chi Cửu nhíu mày nói: “Không phải em nói muốn tới quán bar sao? Không dậy thay quần áo đi?”
Thẩm Thiên Trường không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như thế, cô sửng sốt mất mấy giây rồi vội vàng bật dậy đi thay quần áo.
Nhiệt độ ban đêm ở thành phố Nhĩ rất thấp, vậy nên hai người đều mặc áo khoác.
Sau khi ra khỏi khách sạn, Thẩm Thiên Trường thấy chiếc xe kiểu dài lúc trước đang đỗ ở cửa. Cô nhìn Lục Chi Cửu, hình như chiếc xe này đã trở thành xe riêng của bọn họ rồi đúng không nhỉ…
Sau khi lên xe, hai người không cần lên tiếng thì lái xe cũng đã biết phải đi theo hướng nào.
Chiếc xe chạy mười mấy phút dọc theo con đường quanh biển, cuối cùng cũng dừng lại trước cửa quán bar tên là “Gặp Gỡ”.
Sau khi xuống xe, Thẩm Thiên Trường thấy ánh đèn trong quán bar vẫn còn sáng, quán bar này mở cửa suốt hai mươi tư giờ.
Thẩm Thiên Trường kéo Lục Chi Cửu vào trong quán bar, vốn cô tưởng rằng muộn thế này rồi thì sẽ không có ai, nhưng không ngờ rằng trong quán bar có rất nhiều người, gần như cả quán bar đều kín chỗ.
Hai người tìm một chỗ trống ngồi xuống. Đây không phải là một quán bar với bầu không khí náo động, trên sân khấu biểu diễn chỉ có một nữ ca sĩ đang đánh đàn guitar, hát điệu hát dân gian êm đềm.
Ánh đèn trong quán bar cũng không sáng lắm, những người ở đây vừa nghe nhạc vừa tâm sự chuyện của riêng mình, cho dù đôi mắt của họ cũng lóe lên sự trầm trồ khi nhìn thấy mặt Lục Chi Cửu, nhưng dù sao vẫn khiến người ta thấy thoải mái hơn hành vi lấy điện thoại ra chụp lén như người ở thành phố Vân.
Nhân viên phục vụ mang menu rượu tới. Vốn dĩ Thẩm Thiên Trường còn định gọi một ly cocktail nổi tiếng của quán bar, nhưng lại bị Lục Chi Cửu ngăn cản, chỉ cho cô uống sinh tố.
Nhưng đến cuối cùng anh thực sự không chịu nổi sự nài nỉ của Thẩm Thiên Trường, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý cho cô uống rượu trái cây có nồng độ cồn thấp.
Sau khi rượu được bưng lên, quán bar còn tặng hai người một đĩa hướng dương.
Nhìn hướng dương trong đĩa, Thẩm Thiên Trường bỗng nghĩ tới cảnh tượng Lục Chi Cửu bóc hướng dương cho cô lần trước, vì thế cô mở miệng yêu cầu anh: “Lục Chi Cửu, bóc hướng dương cho em đi.”
“Ừ.”
Lục Chi Cửu lấy một vốc hướng dương, nghiêm túc bóc cho Thẩm Thiên Trường.
Một tay Thẩm Thiên Trường chống cằm, nhìn hạt hướng dương nhỏ bé lăn trên đầu ngón tay anh, sau đó bị bóc lớp vỏ dày ra. Thẩm Thiên Trường cũng lấy một hạt, học theo anh thử bóc vỏ.
Nhưng cô loay hoay rất lâu, hạt hướng dương bị cô làm hỏng luôn rồi.
Cô phiền muộn nhìn Lục Chi Cửu: “Lục Chi Cửu, trên thế giới này có chuyện gì mà anh không biết làm không?”
Động tác của Lục Chi Cửu hơi khựng lại: “Có.”
Thẩm Thiên Trường nhìn anh với vẻ mặt mong chờ.
“Hát và làm em tổn thương.”
Hát?
“Nhưng chẳng phải anh biết chơi piano đấy thôi, sao lại không biết hát?”
Hơn nữa rõ ràng là giọng anh hay như thế, không biết hát thì sẽ rất đáng tiếc.
Khuôn mặt của Lục Chi Cửu hơi đen lại.
Nhìn vẻ mặt của anh, Thẩm Thiên Trường bỗng nhớ ra rằng rất nhiều người giỏi về nhạc cụ nhưng ngũ âm lại không tốt… ngontinhhay.com
“Chi bằng anh hát cho em nghe thử đi?” Trong mắt Thẩm Thiên Trường hiện lên vẻ trêu chọc.
“Đừng mơ nữa.”
Rất lâu sau đó, trong một lần tình cờ Thẩm Thiên Trường được nghe Lục Chi Cửu hát. Theo như những gì Cố Ngôn Quyết hình dung thì tiếng ca của Lục Chi Cửu cũng giống với tài nấu ăn của anh, đều có thể nói là số một thiên hạ, khó ăn số một thiên hạ và khó nghe số một thiên hạ.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của anh, Thẩm Thiên Trường không tiếp tục đề tài này nữa. Cô nhìn xung quanh rồi lại hỏi Lục Chi Cửu: “Trước kia anh từng tới quán bar bao giờ chưa?”
“Rất ít khi tới.”
“Thực ra lúc còn học đại học em từng tới quán bar rất nhiều lần.” Thẩm Thiên Trường vừa dùng ống hút uống rượu trái cây vừa nói.
Đường cong trên khóe môi Lục Chi Cửu lập tức cứng lại.
Trong mắt Thẩm Thiên Trường lóe lên sự dí dỏm. Cô phát hiện ra nếu sau này ngày nào cũng được trêu ghẹo Lục Chi Cửu như thế này thì cuộc sống sẽ vui vẻ lắm đây.
“Tiểu Nhiễm ngoài hội họa ra thì còn chơi guitar rất giỏi. Trước kia cậu ấy từng làm ca sĩ trong một quán bar ngoài trường, mỗi lần cậu ấy lên biểu diễn mà em không bận học thì đều sẽ tới nghe cậu ấy hát.”
Lục Chi Cửu nhướng mày lên, rốt cuộc biểu cảm trên khuôn mặt anh cũng thả lỏng hơn.
“Ngoài ra em còn phụ trách việc đưa cậu ấy về những lúc say bí tỉ.”
“Trần Tử Nhiễm thiếu tiền lắm hả?”
Thẩm Thiên Trường trợn trắng mắt: “Đúng là lối suy nghĩ của đàn ông…”
Lục Chi Cửu không hề phủ nhận, vốn anh là kiểu đàn ông đơn giản mà.
“Cậu ấy chỉ thích hát thôi.”
“Vậy sao không đi làm ca sĩ?”
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười: “Ai nói thích hát thì nhất định phải làm ca sĩ? Cậu ấy vẽ cũng đẹp nữa, sao anh không hỏi vì sao cậu ấy không làm họa sĩ?”
“Đây có phải tư duy của một cô gái đơn giản không?”
“…”
Thẩm Thiên Trường không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, cô quay đầu nhìn lên sân khấu, nữ ca sĩ đó đã xuống dưới nghỉ ngơi rồi.
Thẩm Thiên Trường lại quay đầu nhìn Lục Chi Cửu: “Lục Chi Cửu, anh có muốn nghe em hát không?”
Lục Chi Cửu đưa hạt hướng dương đã bóc sẵn cho cô: “Em biết hát à?”
Thẩm Thiên Trường hừ một tiếng, không thể có một hai thứ cô biết mà anh không biết sao?
“Anh đã không biết rồi mà em còn không biết nữa thì sao hai chúng ta bù trừ cho nhau được.”
Lúc học đại học, thỉnh thoảng Trần Tử Nhiễm lại chơi guitar trong phòng ngủ. Guitar là một nhạc cụ đơn giản khi nhập môn, vậy nên Thẩm Thiên Trường cũng từng học một ít với cô ấy.
Nhưng đại đa số thời gian của cô đều dành vào việc học, vậy nên cuối cùng chỉ học được một hai bài.
Nghe cô nói vậy, đôi mắt Lục Chi Cửu trở nên dịu dàng: “Em muốn hát bài gì tặng anh?”
Thẩm Thiên Trường đứng lên, làm hành động “suỵt” với anh: “Giữ bí mật trước đã.”
Dứt lời, Thẩm Thiên Trường rời bàn, cô đến nơi mà nữ ca sĩ đang nghỉ ngơi và nói vài câu với cô ấy. Nữ ca sĩ ấy lắc đầu với vẻ mặt khó xử, cuối cùng Thẩm Thiên Trường phải trả năm trăm tệ cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý.
Thẩm Thiên Trường bước lên sân khấu, cô cầm cây đàn guitar đã được điều chỉnh sẵn âm thanh, tháo kẹp tăng tông xuống, sau đó ngồi trên sân khấu, cúi người đối diện với micro và nhìn về phía Lục Chi Cửu: “Lục Chi Cửu, anh hãy lắng nghe nha…”
Cho dù cách rất xa nhưng cô cũng biết rằng anh đang cười.
Thẩm Thiên Trường vươn tay trái ra ấn vào phím đàn, tay phải bắt đầu gảy dây đàn. Đã lâu rồi cô không chơi nên đầu ngón tay hơi đau, âm thanh của khúc nhạc dạo cũng không được rõ ràng, người thuộc dàn nhạc chuyên nghiệp nghe mà bất giác nhíu mày lại.
Thẩm Thiên Trường vẫn cười gảy hết khúc nhạc dạo, sau khi tạm dừng giây lát, cô chậm rãi hát vào micro:
“Em sẽ ở bên cạnh anh, tuyệt đối không quay đầu…”
“Mọi hành động của anh đều như những nhịp tim, tác động đến em…”
Giọng nữ êm ái vang lên, người trong quán bar đều quay đầu lại.
Nhưng ánh mắt của Thẩm Thiên Trường lại xuyên qua đám đông, dừng lại trên người anh.