Thẩm Thiên Trường còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Lục Chi Cửu đã bước từ bên ngoài vào, trong tay còn cầm hai cốc nước ngọt.
Anh đi tới trước mặt Thẩm Thiên Trường, nhét một cốc vào trong tay cô. Lúc này Thẩm Thiên Trường mới phát hiện ra trong cốc chứa sữa đậu nành nóng hổi, nhưng lúc Lục Chi Cửu chạm vào lòng bàn tay cô, mu bàn tay anh lạnh chẳng khác nào một cục băng.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng hoàn hồn lại, cô vươn một tay ra cầm lấy tay anh, sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai cánh tay lập tức khiến cả hai người nhíu mày lại, nhưng Lục Chi Cửu mới là người mở miệng trước: “Sao lại nóng như thế, có phải em sốt rồi không?”
Sương mù như dâng lên trong mắt Thẩm Thiên Trường: “Lục Chi Cửu, anh là đồ ngốc sao?”
Rõ ràng là tay anh quá lạnh!
Cô nhìn bộ đồ ngủ mỏng manh trên người anh, rõ ràng lúc ra khỏi khách sạn còn nhớ mặc áo khoác cho cô, sao chính anh thì lại không nhớ cơ chứ.
Thẩm Thiên Trường đứng lên cởi áo khoác của mình ra trùm lên người anh. Lúc ra ngoài Lục Chi Cửu chỉ tiện tay cầm một chiếc nên đây cũng là áo khoác của anh.
Lục Chi Cửu nhíu mày chặt hơn nữa: “Anh không lạnh.”
Thẩm Thiên Trường lại giữ chặt áo khoác trên người anh: “Bây giờ em đang nóng lắm, anh mặc mấy phút đi, lát nữa khám bệnh xong thì trả lại cho em, nếu không tối nay chúng ta ngủ riêng.”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc mang theo sự uy hiếp của cô, giữa việc ngủ riêng và việc mặc áo khoác, Lục Chi Cửu lựa chọn mặc áo khoác ngay không hề do dự.
Lúc này người xếp trước Thẩm Thiên Trường đã ra khỏi phòng khám, y tá gọi đến tên Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường vào phòng khám và ngồi xuống trước mặt bác sĩ, Lục Chi Cửu cũng đi theo cô vào trong.
Thấy anh vào trong, bác sĩ đang định đuổi anh ra thì Lục Chi Cửu lại mở miệng nói: “Trí nhớ của vợ tôi không tốt lắm, tôi sợ cô ấy không nhớ được lời dặn của bác sĩ.”
Thẩm Thiên Trường: “…”
Thấy anh nói vậy, bác sĩ giơ tay đẩy gọng kính lão của mình lên, bảo anh ngồi vào chỗ ngồi cạnh tường.
Trông chàng trai này cũng tuấn tú lịch sự, sao lại lấy một cô vợ ngốc thế nhỉ?
Sau khi Thẩm Thiên Trường miêu tả những triệu chứng của mình, bác sĩ lại xem lưỡi cô, sau đó vừa viết đơn thuốc vừa dặn dò: “Chỉ là tình trạng sốc độ cao mức độ nhẹ thôi, chú ý nghỉ ngơi là được, trước mắt đừng đi những nơi cao hơn mặt nước biển.”
Sau khi nói xong, ông ấy dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn Lục Chi Cửu, anh đang ngồi dựa vào tường: “Chuyện phòng the tốt nhất nên hạn chế một chút. Bây giờ vợ anh cần nghỉ ngơi, nếu tiêu hao quá nhiều năng lượng thì còn có thể sinh ra những bệnh khác ngoài tình trạng sốc độ cao, đến lúc đó sẽ rất nghiêm trọng.”
Nghe bác sĩ nói như vậy, khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường đỏ bừng lên như sắp nhỏ ra máu, vị bác sĩ này thẳng thắn quá mức…
Cô lườm Lục Chi Cửu một cái dữ dằn, nếu không phải tại anh thì bây giờ cô cũng không đến mức phải xấu hổ như thế này!
Lục Chi Cửu thì chỉ hơi đỏ vành tai, khuôn mặt vẫn hoàn toàn không thay đổi gì cả: “Vâng, tôi sẽ nghe theo lời dặn của bác sĩ.”
Hai người trở lại khách sạn, Thẩm Thiên Trường bắt Lục Chi Cửu phải vào phòng tắm tắm nước nóng.
Thẩm Thiên Trường dùng sữa đậu nành mang ở phòng khám về uống thuốc rồi nằm lên giường. Vật lộn suốt từ lúc rạng sáng đến bây giờ, lúc này nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, đợi Lục Chi Cửu tắm xong và đi ra ngoài thì Thẩm Thiên Trường đã chìm vào giấc mộng rồi.
Lục Chi Cửu đi tới cạnh giường ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say yên tĩnh của Thẩm Thiên Trường. Anh cũng lật chăn lên chui vào trong, vươn tay tắt đèn ngủ, ôm Thẩm Thiên Trường vào lòng rồi cũng nhắm mắt lại ngủ.
Mấy tiếng sau, trong căn phòng ngủ yên tĩnh bỗng vang lên tiếng rung nhè nhẹ. Lục Chi Cửu mở mắt ra, là tiếng rung phát ra từ điện thoại của anh.
Anh vươn tay cầm lấy điện thoại, là số của Cố Ngôn Quyết, người đã “mất tích” mấy ngày hôm nay.
Lục Chi Cửu đang định bắt máy thì lại nghĩ tới cô gái đang ôm eo mình, vì thế anh tắt máy luôn.
Nhưng còn chưa đặt điện thoại xuống thì Cố Ngôn Quyết lại gọi tới. Điện thoại rung khiến lòng bàn tay Lục Chi Cửu hơi ngứa, anh nhíu mày lại, điều chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.
Vừa buông điện thoại xuống thì Thẩm Thiên Trường bỗng thả lỏng vòng tay đang ôm eo anh ra và xoay người đi.
Màn hình vẫn sáng trong bóng tối, Cố Ngôn Quyết tiếp tục gọi cho anh.
Lục Chi Cửu nhẹ nhàng lật chăn lên, đứng lên cầm điện thoại tới phòng khách.
Vừa bắt máy thì đầu bên kia đã vang lên tiếng quát lạnh của Cố Ngôn Quyết: “Ồ, rốt cuộc cũng chịu nghe điện thoại của tôi rồi. Tôi còn tưởng phải thuê người gọi cháy máy cậu mới tìm được cậu cơ.”
“Vừa rồi không tiện, cậu định nói gì?”
“Không tiện? Bây giờ là hai giờ chiều, cậu đừng nói với tôi lúc này tôi còn quấy rầy ‘chuyện tốt’ của cậu!”
“Ừ, vừa rồi tôi đang ngủ.”
“…”
Cố Ngôn Quyết tức điên lên: “Lục Lão Cửu, một ngày không rải cẩu lương là cậu không chịu được hả?”
“Chính cậu chủ động gọi điện cho tôi đấy.”
“…”
Cố Ngôn Quyết không định đôi co với Lục Chi Cửu nữa, chủ yếu là vì nếu cứ đôi co tiếp thì anh sẽ tức đến mức quên luôn mục đích của cuộc điện thoại này mất.
“Nói nhảm ít thôi, rốt cuộc cậu có coi tôi là bạn hay không? Cậu với Thẩm Thiên Trường đăng ký kết hôn rồi, chuyện lớn như vậy mà vì sao tôi lại là người cuối cùng được biết?!”
Anh chỉ đi tham gia một tiết mục dã ngoại, ở trên một ngọn núi không có tín hiệu vài ngày, vậy mà Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường đã đi đăng ký kết hôn rồi?! Nếu anh không nổi hứng tới Cẩm Viên thăm Lục Chi Vũ thì đến bây giờ anh vẫn chưa biết chuyện này ấy chứ.
Anh đã nói mà, từ trước đến nay Thẩm Thiên Trường chưa bao giờ khoe khoang chuyện tình cảm trên trang cá nhân, vậy mà cô lại đi rải cẩu lương, định vị còn là ở một nơi xa xôi như thành phố Nhĩ, thì ra là hai người âm thầm chạy tới thành phố Nhĩ hưởng tuần trăng mật!
“Quên mất.” Lục Chi Cửu thản nhiên nói ra hai chữ.
“…”
“Chỉ có hai chữ này thôi hả?”
“Cậu còn muốn nghe gì nữa?”
Cố Ngôn Quyết nghiến răng nghiến lợi: “Lục Lão Cửu, cậu giỏi lắm! Tôi cảnh cáo cậu, tôi nghe nói bác sĩ Lâm về nước rồi, bây giờ đang ở thành phố Vân, cậu cẩn thận tôi tạo phản đấy.”
Hừ, tưởng rằng chỉ mình cậu biết uy hiếp chắc.
Nghe anh nói tới ba chữ ấy, con ngươi đen như mực của Lục Chi Cửu trở nên u ám, anh trầm mặc một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng.
“Chuyện kết hôn này cũng nằm ngoài dự liệu của tôi.”
Bình thường bị Lục Chi Cửu áp bức quen rồi, hiếm khi thấy anh thỏa hiệp một lần, rốt cuộc trong lòng Cố Ngôn Quyết cũng thấy thăng bằng hơn một chút. Anh thoải mái nằm trên ghế xô pha nhà mình, một tay gõ vào xô pha, đồng thời nghe Lục Chi Cửu giải thích.
“Bởi vì Thẩm Thiên Trường là người cầu hôn.”
“Hả?”
“Ừm, tôi là người được cầu hôn, chính cô ấy đã dẫn tôi tới thành phố Nhĩ, trùng hợp đúng với mong muốn của tôi.”
Lục Chi Cửu nói chậm rãi, giọng điệu lại càng thêm đắc ý.
“Cậu phải biết rằng không phải người đàn ông nào cũng được phụ nữ cầu hôn… Hơn nữa bọn tôi đã bay tới thành phố Nhĩ ngay ngày đầu tiên sau khi đăng ký kết hôn, tôi vui quá nên quên nói cho cậu.” Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Mãi đến khi tắt máy, Cố Ngôn Quyết mới dần phản ứng lại, Lục Chi Cửu căn bản không giải thích gì cả, rõ ràng là đang khoe mẽ!
Cố Ngôn Quyết phát tởm vì Lục Chi Cửu, đồng thời suýt thì tức điên lên. Được cầu hôn thì ghê gớm lắm hả? Có biết trong cả nước có bao nhiêu thiếu nữ khóc lóc gào thét muốn gả cho anh đây không?!
Thằng nhãi Lục Chi Cửu này thì hay rồi, ở bất cứ đâu cũng có thể cho anh ăn cẩu lương no nê!