Thẩm Thiên Trường vừa quay đầu lại thì thấy Lục Chi Cửu đang tựa vào cửa phòng tắm, biểu cảm trên mặt như đang nói “anh không lừa em đâu”.
Thẩm Thiên Trường đóng nắp hộp lại. Cô chủ động tới trước mặt anh và ôm lấy eo anh: “Anh thích con trai hay con gái?”
Lục Chi Cửu nhướng mày nhìn cô: “Biết mình trách nhầm anh rồi hả?”
Thẩm Thiên Trường quay đầu đi chỗ khác, hất cằm lên nói: “Nói đi, anh muốn em đền bù thế nào?”
Lục Chi Cửu nở nụ cười ranh mãnh, cúi đầu kề sát vào tai cô: “Em…”
Thẩm Thiên Trường run lên, cô vội vàng thả lỏng tay và đẩy mình ra vài mét. Hai tay cô ôm lấy ngực, nói với vẻ mặt phòng bị: “Tối nay anh đừng mơ!”
Nụ cười của Lục Chi Cửu không hề thay đổi, anh cất bước tới trước mặt cô: “Vậy em… dỗ dành anh đi.”
Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, cô đâu có biết dỗ đàn ông. Rất lâu sau cô mới nhìn vào mắt Lục Chi Cửu, thử lên tiếng: “A Cửu… là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.”
Cô không biết dỗ dành ai hết, nhưng cứ tâng bốc anh lên là chuẩn không cần chỉnh.
Nghe thấy câu nói của cô, trong con ngươi đen láy của Lục Chi Cửu như có sao băng xẹt qua, hơi thở cũng chậm lại: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
“A Cửu…”
Thẩm Thiên Trường vừa dứt lời, Lục Chi Cửu bỗng tiến lên ôm cô vào lòng.
“Gọi lại lần nữa.”
Thẩm Thiên Trường hơi ngỡ ngàng vì cái ôm đột ngột này, nhưng cô vẫn gọi tiếp một tiếng: “A Cửu.”
Lục Chi Cửu siết chặt cánh tay, ôm Thẩm Thiên Trường thật chặt. Cách xưng hô “A Cửu” này như ngược dòng thời gian xa xôi tới đây, gợi lên những quá khứ mà anh chôn sâu dưới đáy lòng bao nhiêu năm qua.
“Xin lỗi, anh tới trễ rồi.”
Mặc dù Thẩm Thiên Trường không hiểu cho lắm, nhưng câu nói này của Lục Chi Cửu lại khiến cô hơi đau lòng, cô vươn tay nhẹ nhàng vồ về lưng anh: “Ai nói thế, không trễ chút nào cả.”
Rõ ràng mọi sự gặp gỡ đều rất đúng lúc, đúng lúc đến mức Thẩm Thiên Trường cảm thấy góc độ tia nắng chiếu vào quán cà phê ngày hôm đó cũng rất hợp lý.
Rốt cuộc ông trời đã thiên vị cô như thế nào mới để cô gặp được Lục Chi Cửu vào ngày hôm ấy!
“Lục Chi Cửu, hay là chúng ta đưa nhau đi trốn đi?”
Lục Chi Cửu buông cô ra, dùng tay nắm lấy vai cô, thái độ nghiêm túc chưa từng có: “Thật không?”
Nhìn thấy sự mong chờ trong đôi mắt anh, Thẩm Thiên Trường bỗng hơi sửng sốt. Kể từ lúc đến thành phố Nhĩ, cô cứ luôn hoài nghi Lục Chi Cửu trước mặt mình là giả.
Rõ ràng là câu nói mang tính đùa giỡn, anh lại nghiêm túc như thể có thể dẫn cô đi ngay lập tức vậy.
“Ùng ục…”
Tiếng vang vọng ra từ bụng Thẩm Thiên Trường phá vỡ sự yên tĩnh nãy giờ, Thẩm Thiên Trường ôm bụng nói với vẻ mặt lúng túng, kiếm cớ: “Lục Chi Cửu, có phải anh chưa ăn tối không?”
Lục Chi Cửu bật cười vì hành động đổ vạ của cô, anh vươn tay xoa má cô: “Ừ, để anh gọi điện bảo khách sạn mang thức ăn tới.”
Nhìn Lục Chi Cửu tới chỗ tủ đầu giường gọi điện, Thẩm Thiên Trường xoay người ra ban công ngắm cảnh.
Tối nay thành phố Nhĩ vẫn phủ kín những vì sao, dưới ánh trăng sáng ngời, mặt biển Tiển sóng sánh những tia sáng màu vàng nhạt.
Vừa nằm xuống ghế thì chiếc điện thoại trong túi áo ngủ rung lên. Cô lấy ra xem, vẫn là do Trần Tử Nhiễm gửi tới.
Trần Tử Nhiễm gửi mấy tin nhắn thoại tới liền. Thẩm Thiên Trường vừa lắc đầu cười vừa thở dài một hơi, quả nhiên cô vẫn đánh giá cao sự nhẫn nại của cô nàng Trần Tử Nhiễm này.
“Báo cáo sếp tổng, phe ta đã có mặt ở chiến trường chính, đội viên tác chiến được phái đi lần này là bản tiên nữ, A Tống đáng yêu, đàn anh Ninh mưu mô lạnh lùng cùng với lá bài tác chiến chủ chốt là Giám đốc Hà.”
“Báo cáo sếp tổng, mầm mống tốt nhất của chúng ta là Giám đốc Hà đã hành động, hiện tại anh ấy đã liên lạc được với công ty Dầu khí của nước M và nước S rồi.”
“Báo cáo sếp tổng, đội viên số hai A Tống đã hành động, cô ấy đã bắt đầu phân phát danh thiếp tại hiện trường. Xem cô ấy nhiệt tình chưa kìa, Tài chính Thiên Nhiên của chúng ta có triển vọng lắm đây!”
“Báo cáo sếp tổng, đội viên số ba là đàn anh Ninh đã bắt đầu hành động. Bây giờ anh ấy chuẩn bị cụng ly với Lý Thành Tân của NESIS rồi, hai người đều lắm mưu nhiều kế, cười gian xảo chưa kìa…”
Thẩm Thiên Trường sắp chết cười với Trần Tử Nhiễm rồi, đây chỉ là một buổi giao lưu chuyên ngành bình thường, không ngờ Trần Tử Nhiễm miêu tả như đi đánh trận vậy.
Cô cầm điện thoại lên, ngón tay vuốt nhẹ vào màn hình, rốt cuộc cũng trả lời Trần Tử Nhiễm một tin: “Vậy còn cậu thì sao, cậu đang làm gì?”
Ở đầu bên kia, thấy suốt một ngày Thẩm Thiên Trường không có phản hồi gì, Trần Tử Nhiễm còn tưởng rằng cô sẽ không trả lời mình.
Ba người cùng đi với cô đều đảm nhiệm trọng trách của riêng mình, chỉ có một mình cô ngồi nhàm chán trong một góc hội trường lướt điện thoại, không ngờ Thẩm Thiên Trường lại trả lời cô, khiến cô kích động đến mức suýt thì nhảy bật lên, rốt cuộc cũng có người nhớ đến cô rồi!
Nhìn đồng hồ thì đã chín giờ tối, vì thế cô gửi cho Thẩm Thiên Trường một biểu cảm cười gian kèm lời nhắn: “Xong chuyện rồi hả?”
Thẩm Thiên Trường phải mất hai giây mới phản ứng lại được là có ý gì. May mà hai người cách nhau cả ngàn cây số, nếu không Thẩm Thiên Trường sợ mình sẽ không nhịn được mà bóp cổ cô nàng này mất.
“Xong chuyện cái đầu cậu, đánh trống lảng hả? Cậu thành thật khai ra mau, có phải ai cũng chăm chỉ làm việc, chỉ có mình cậu ngồi một góc lướt Weibo không?”
Trần Tử Nhiễm cảm thấy lông tơ trên người sắp dựng đứng hết lên rồi, Thẩm Thiên Trường có Thiên Lý nhãn à?!
“Làm gì có, lần này tớ làm công tác đảm bảo hậu cần, vì để cậu yên tâm hưởng tuần trăng mật, tớ phải kiểm soát cục diện chứ?”
Thẩm Thiên Trường cạn lời trước những ngôn từ đường hoàng của Trần Tử Nhiễm. Cô đang định trả lời thì Lục Chi Cửu cũng bước từ trong phòng ra ban công, trong tay còn cầm một tấm chăn mỏng. Anh tới trước mặt Thẩm Thiên Trường, đắp chăn lên người cô.
Mức chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở cao nguyên rất lớn, Thẩm Thiên Trường ôm lấy chăn, bây giờ mới cảm thấy lạnh. Cô tạm đặt điện thoại xuống và nói với Lục Chi Cửu: “Bao giờ thì được ăn cơm?”
Lục Chi Cửu ngồi xuống một chiếc ghế khác: “Phải một lát nữa.”
Thẩm Thiên Trường gật đầu: “Anh có mang laptop tới không? Bây giờ em cần dùng đến, anh lấy nó tới đây cho em đi.” Nguồn: ngontinh hay.com
Sau đó Thẩm Thiên Trường lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại. Lục Chi Cửu nhướng mày nhìn cô, nửa phút sau mới chậm rãi đứng lên đi lấy laptop cho cô.
“Khi nào thì buổi giao lưu mới kết thúc?” Thẩm Thiên Trường tiếp tục trả lời Trần Tử Nhiễm.
“Không biết nữa, lần này Viễn Thông tổ chức chính quy hơn buổi tiệc gà của Sở Giao dịch Hàng hóa thành phố Vân lần trước nhiều, đoán chừng sẽ không lâu lắm đâu.”
Từ sau vụ Thẩm Thiên Trường bị bỏ thuốc, Trần Tử Nhiễm tự động đặt cho buổi giao lưu lần đó cái biệt danh là “buổi tiệc gà”.
“Nhưng tớ đã gặp Tổng Giám đốc của Năng lượng Viễn Thông rồi, trông cũng sáng sủa đấy, anh ta như vậy thì chắc em gái của anh ta cũng không tệ đâu.”
“Hứa Khanh Huy?”
“Ừ, Thẩm Thiên Trường tớ nói này, rốt cuộc cậu có bắt được trọng điểm không vậy? Trọng điểm trong câu nói vừa rồi của tớ không phải là Hứa Khanh Huy, mà là em gái của anh ta Hứa Khanh Nguyệt, tình địch số hai của cậu!”
Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, suýt thì cô quên mất chuyện này.
Lúc này Lục Chi Cửu đã lấy laptop tới trước mặt cô. Cô vươn tay ra cầm lấy, ngẩng đầu cười nói một câu với anh: “Cám ơn chồng.”